Lộng triều

Quyển 16 - Chương 68


Phan Xảo tới Hồng Sơn được phân công làm Phó chủ tịch huyện Lâm An, hỗ trợ chủ tịch về công tác thu hút đầu tư, du lịch. Đây có thể nói là sự khiêu chiến không hề nhỏ đối với Phan Xảo.

Thị xã Hồng Sơn có tài nguyên du lịch phong phú nhưng do ở phía trung nam của tỉnh, hơn nữa lại đường giao thông khá kém nên thực tế nó ít được khai thác. Chẳng qua riêng huyện Lâm An là có điều kiện giao thông thuận lợi hơn các quận, huyện khác. Huyện trao trọng trách này cho Phan Xảo cũng là hy vọng Phan Xảo có thể mang tới chút quan niệm mới, giúp đỡ ngành du lịch của Lâm An phát triển thêm.

Đây vừa là cơ hội vừa là thử thách đối với Phan Xảo. Cơ hội là do quan niệm chú ý mảng du lịch của huyện Lâm An khá lạc hậu, thiếu quan hệ. Phan Xảo mới tới hơn nữa trước đây khi còn ở quận Tây Giang lại phụ trách chính về mảng điện ảnh, truyền hình.

Đối với hai người Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo mà nói lúc đầu mới tới thị xã Hồng Sơn làm bọn họ thấy đây là chuyến đi mạo hiểm. Bọn họ sẽ làm việc ở Hồng Sơn một năm. Mà trong một năm đó nếu Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thậm chí tỉnh An Nguyên, bọn họ về Ninh Lăng sẽ gặp cục diện xấu không biết được bố trí vào cương vị gì. Lúc ấy lãnh đạo chủ yếu cũng đã thay đổi nên có thái độ gì với hai người bọn họ?

Nhưng sau khi đến Hồng Sơn, bọn họ đã nhanh chóng dung nhập vào công việc. Bọn họ đến Hồng Sơn không phải là kiêm nhiệm mà là gánh vác trọng trách. Ví dụ như Hoắc Vân Đạt bây giờ phụ trách mảng thu hút đầu tư, công nghiệp giao thông, đây gần như là công việc chỉ thấp hơn Phó thị trưởng thường trực.

Công việc của Phan Xảo cũng không nhẹ nhàng gì. Ở Hồng Sơn mà phụ trách công tác thu hút đầu tư thì có thể nói đây là việc có ảnh hưởng đến tương lai phát triển của một nơi. Có thể nói chính quyền huyện Lâm An giao công tác thu hút đầu tư cho Phan Xảo chính là việc tin tưởng cô đến từ nơi phát triển hơn, thậm chí còn giao thêm cho cô nhiệm vụ phụ trách mảng du lịch.

Triệu Quốc Đống nhìn Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo khá lâu, đến khi hai người ngồi xuống hắn mới nói:
- Cảm thấy thế nào?

- Bí thư Triệu, ngài hỏi tôi và Thị trưởng Hoắc cảm thấy sao với cốc café này hay là hỏi công việc của chúng tôi bên Hồng Sơn?
Phan Xảo hỏi lại. Làm Phó chủ tịch huyện hơn tháng khiến tính cách rụt rè, nội hướng của cô dần thay đổi.

- Cô nói xem? Phan Xảo, trước hết nói về cảm giác của cô đi. Nói thật tôi rất muốn biết tình hình công việc, cuộc sống của các vị ở bên Hồng Sơn, điện thoại khó có thể nói hết được mà.
Triệu Quốc Đống rất có hứng thú nhìn Phan Xảo. Hơn tháng làm cho cô ta thay đổi không ít.

-Bí thư Triệu, công việc của tôi trong hơn tháng qua chỉ có thể dùng từ mệt để hình dung.
Phan Xảo nói rất dễ dàng nhưng giọng điệu lại không như vậy.
- Tôi đặt cho mình mục tiêu là trong một tháng đầu sẽ tìm hiểu tình hình cơ bản của Lâm An, đưa ra mục tiêu và kế hoạch trong công việc của bản thân. Nói đơn giản chính là căn cứ tình hình phát triển kinh tế hiện nay của Lâm An mà chọn đúng mục tiêu thu hút đầu tư, xây dựng điểm cơ bản để thu hút đầu tư, chọn hướng phát triển ngành du lịch.

- Ừ, mục tiêu rõ ràng, thái độ chính xác, vậy là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Phan Xảo đến Lâm An không khác gì khi hắn tới Huyện Hoa Lâm, đều là bắt đầu từ hai bàn tay trắng.

- Bí thư Triệu, ngài đừng nói tôi làm tốt. Tôi lần này về là có mục đích, nếu không tôi đúng là không dám về. Trần Cẩm Tài cùng Hướng Quân không dám về vì cảm thấy ngài tạo cho bọn họ áp lực quá lớn trước khi đi. Tôi và Thị trưởng Hoắc lấy hết can đảm mới dám về đó.
Phan Xảo nói.

- Ồ, có mục đích mới tới à, hơn nữa nói rất thẳng? Không phải là muốn nhờ nhà mẹ trợ giúp gì đó chứ?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Cán bộ Ninh Lăng sang đó không phải hy vọng các vị thành nơi để truyền máu sang mà hy vọng các vị thành nơi tạo máu.

- Bí thư Triệu, dù như vậy ngài cũng phải cho chúng tôi chút động lực mới được chứ, không thể nào chúng tôi vừa đi đã bị bỏ rơi ngay được.
Phan Xảo yêu kiều cười nói.

- Ồ, xem ra lần này chị không mang được mấy bảo bối về sẽ không bỏ qua. Ừ, nói đi, muốn thị xã giúp gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi không cần thị xã giúp mà chỉ xin nhờ Bí thư Triệu làm cầu nối cho tôi với tập đoàn Tinh Lãng. Đây là tập đoàn hàng đầu trong ngành du lịch của Trung Quốc, các hạng mục của bọn họ đều có hiệu quả kinh doanh và xã hội tốt đẹp. Tôi hy vọng công ty bọn họ có thể tới Lâm An xem một chút. Tôi tin ở đó sẽ có thứ đáng để bọn họ lưu tâm.

Phan Xảo sau khi tới thị xã Hồng Sơn đã trầm ổn hơn trước đôi chút. Trước đây cô khá câu nệ nhưng bây giờ chẳng những có thể nói chuyện khá tự tin mà còn đưa ra được yêu cầu của mình với Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Vân Đạt, xem ra anh và Phan Xảo về đều có mục đích hả?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Hoắc Vân Đạt, sau đó lại nhìn Phan Xảo:
- Không vấn đề gì, tôi coi như khá quen với tập đoàn này. Hai người xác định thời gian, ngày mai thì không được, sau ngày mai buổi nào cũng được. Tôi sẽ liên hệ trước với Đào Tông Tinh cùng Đào Tông Hán để mọi người gặp ở An Đô, nói chuyện xong rồi hai người mời bọn họ tới Hồng Sơn.

Triệu Quốc Đống đáp ứng nhanh như vậy làm hai người Hoắc Vân Đạt, Phan Xảo khá vui mừng. Bọn họ biết vị Bí thư Triệu này có quan hệ rất rộng. Ở nhiều phương diện có đôi khi thái độ của hắn cũng đại biểu cho khả năng thành công một nửa của câu chuyện.

Ba người nói chuyện đến tận giờ ăn trưa rồi sang phòng ăn ngồi ăn. Phan Xảo khá hài lòng với cuộc nói chuyện này, giống như cô chính thức dung nhập vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống. Mà nếu lúc trước cô nghe lời Bành Nguyên Hậu không tới Hồng Sơn thì có lẽ cả đời mình không thể chính thức đi vào vòng tròn đó.

..

Xe Audi từ từ chạy ra sân bay Thái Bình tiến vào đường cao tốc. Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Nhược Đồng rồi nói:
- Bay liên tục như vậy em có mệt không?

- Vâng, em ở nhà ngủ vài tiếng rồi mới bay tiếp tới An Đô. Nói thật em thích không khí ở trong nước nên nó làm tinh thần em được vui vẻ.

Lưu Nhược Đồng co chân lên ghế, cặp chân trơn bóng lộ rõ sau đôi tất. Có thể nói tư thế này là lần đầu Triệu Quốc Đống thấy được, điều đó làm hắn khá vui mừng vì Lưu Nhược Đồng dần tự nhiên trước mặt mình.

- Là do khí hậu hay là về nước nên mới vậy?
Triệu Quốc Đống nói:
- Lần này về chắc em có thể xác định thời gian về nước công tác chứ?

- Cái này cũng không chắc, em làm việc bên đó khá thuận lợi. Nói thật em thấy tự hào. Cấp trên hỏi ý kiến em, nói tôn trọng ý kiến của em, em khá khó xử, không biết sau khi về nước cái gì sẽ chờ mình, có thể tìm được cảm giác công việc nữa hay không?
Lưu Nhược Đồng khoanh tay trước bụng, nhìn ra ngoài:
- Đời người mong muốn gì nhỉ?

- Maslow không phải đã nói đó là Sinh lý, an toàn, xã giao, tôn trọng tự thỏa mãn sao? Ba cái đầu anh nghĩ chúng ta đã đạt được, về phần Tôn trọng anh nghĩ chúng ta đang cố gắng theo đuổi. Còn vế cuối chính là nỗ lực phấn đấu cho mục tiêu của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status