Lộng triều

Quyển 16 - Chương 90


Không khí trong phòng tiếp khách chợt đình trệ lại, cả gian phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả thư ký Vân Duệ ngồi ở trong góc cũng theo bản năng liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái. Thị trường bất động sản vốn là một đề tài rất mẫn cảm, mà đối với Ninh Lăng mà nói thì điều này lại càng rõ ràng.

Nhưng sắc mặt của Triệu Quốc Đống lại không thay đổi mà thậm chí còn hơi mỉm cười gật đầu tỏ vẻ tán thành quan điểm của đối phương, điều này làm cho tâm tình của Vân Duệ và trưởng ban bí thư Toàn Lực Trí cùng đi cũng thoáng trầm tĩnh lại. Bọn họ cũng biết Triệu Quốc Đống không phải là người lòng dạ hẹp hòi nhưng đề tài này thực sự quá mẫn cảm, bên trong thị xã cũng đều húy kỵ chuyện này, người bình thường đều không dám đề cập tới đề tài này trực tiếp, không ngờ lại bị một lời của Mã Đạo Thành vạch trần.

- Chủ nhiệm Mã, xem ra các ngài rất thấu triệt tình hình Ninh Lăng chúng tôi, sự phát triển ngành sản nghiệp thứ ba của Ninh Lăng chúng tôi đích thực còn tồn tại rất nhiều thiếu sót. Đúng như ngài đề cập, ngành bất động sản cũng gợi ra không ít tranh luận, bên trong thị xã chúng tôi cũng vì thế mà ý kiến không đồng nhất, ngay cả tôi là một bí thư thị ủy mà cũng có cảm giác đau đầu, làm như thế nào để thúc đẩy thị trường bất động sản phát triển một cách hợp tác và kìm chế giá nhà đất tăng cao một cách thất thường vẫn luôn là một nan đề quấy nhiễu thị ủy chúng tôi. Nhất là theo đà phát triển kinh tế tốc độ cao thì hàng loạt dân cư từ bên ngoài ồ ạt tiến vào nên cũng mang đến áp lực rất lớn cho giá nhà đất bản địa của chúng tôi. Tôi cũng muốn nghe quan điểm của chủ nhiệm Mã về điểm này một chút.

Mã Đạo Thành định thần lại, há hốc miệng một lúc, đối phương không hề tức giận hay không thèm trả lời mà lại chủ động đề cập đến vấn đề này một cách thẳng thắn và đầy hào hứng, như vậy lại tạo cho Mã Đạo Thành một cơ hội rất tốt.

- Hiện giờ rất nhiều người đang tranh luận xem có nên liệt ngành bất động sản làm ngành sản nghiệp chủ đạo của nền kinh tế quốc dân hay không, điểm này thì chúng ta tạm thời miễn bàn nhưng tầm quan trọng của ngành bất động sản thì lại không thể nghi ngờ. Nó có tác dụng lôi kéo rất lớn đối với ngành công nghiệp hạ du, ví như sắt thép, xi-măng, vật liệu xây dựng... hơn nữa cũng là một nguồn cung cấp thuế cực kỳ sung túc, đó là cái thứ yếu, mấu chốt chính là nằm ở vấn đề nhà ở liên quan đến hàng vạn gia đình, có thể nói là phát động toàn diện.

Mã Đạo Thành cũng rất muốn điều tra người đã khởi xướng lên cái vấn đề đầy phong ba này cho nên cũng tốn khá nhiều tâm tư.

- Bây giờ mức sinh hoạt của nhân dân không ngừng được đề cao, trong 4 nhu cầu cơ bản của con người như ăn - mặc - ở - đi lại thì hiện giờ hai cái đầu đã không còn là vấn đề nữa rồi mà "ở" với "đi lại" thì lại càng trở thành điểm nóng thu hút sự chú ý của dân chúng. "Đi lại" thì còn tốt một chút, dù sao cũng có thể lựa chọn nhiều phương thức đa dạng, còn "ở" thì lại không tốt cho lắm, nhà cửa là một sản phẩm khá đơn nhất, hơn nữa đối với một gia đình bình thường thì đây có thể coi là một cuộc chi tiêu mang tính duy nhất, nếu nói là vốn liếng, của cải thì cũng không quá. Với lại theo đà phát triển kinh tế thì mức tiêu dùng của người dân cũng xuất hiện sự khác biệt và phân hóa, yêu cầu về nhà ở cũng không giống nhau, dẫn tới sự sai khác về nhu cầu, làm như thế nào thị trường bất động sản phát triển phồn vĩnh đủ để thỏa mãn những nhu cầu khác nhau mà lại thực sự phải bảo đảm được nhu cầu nhà ở cơ bản của giới thu nhập thấp. Đây là một vấn đề cần phải nắm giữ cân bằng, tôi tán đồng ý kiến của thị trưởng Chung, về điểm này thì chính phủ rất có triển vọng để làm.

Triệu Quốc Đống mỉm cười đầy hứng thú, hắn có thể nghe ra đây là đối phương bôi mật lên người mình trước, chẳng qua bất cứ bước ngoặt nào bên dưới thì còn phải "nghe họ nói và xem họ làm" mới được.

- Nhưng tôi cảm thấy "chính phủ có triển vọng làm" cũng không có nghĩa là tham gia toàn diện vào thị trường bất động sản, càng không có khả năng thay thế được thuộc tính hàng hóa - thuộc tính bản chất của nhà đất. Đương nhiên nó cũng là sản phẩm công cộng, trong tình hình đặc biệt thì cần phải có sự can dự và bảo đảm của chính phủ, nhưng đây không phải là chủ yếu, tôi luôn cho là như vậy.

Mã Đạo Thành cảm giác Triệu Quốc Đống có hơi phản đối nhưng hắn vẫn kiên trì nói quan điểm của mình ra.

- Ninh Lăng đã có động tác rất lớn trong việc xây dựng nhà xã hội, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng tại sao lại tạo thành đòn đánh đau vào sự phát triển của thị trường bất động sản như vậy. Tôi cho rằng ở nhiều phương diện thì chính phủ vẫn có thể làm được một ít công tác, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể khiến thị trường bất động sản phồn vinh mà vẫn bảo đảm được nhu cầu nhà ở dành cho giới thu nhập thấp, việc này không mâu thuẫn.

- Không, chủ nhiệm Mã, vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu chúng tôi, nếu chủ nhiệm Mã có cao chiêu có thể giải quyết thì tôi xin rửa tai lắng nghe.
Triệu Quốc Đống khẽ ngửa người một chút.

- Giải quyết vấn đề thì không dám nói, tôi chỉ nói một vài quan điểm của bản thân mình từ việc phát triển ngành sản nghiệp thứ 3 thôi, chưa chắc đã áp dụng được với bất cứ địa phương nào, cũng không nhất định đã chính xác.
Mã Đạo Thành nói với giọng bình tĩnh:
- Mấu chốt chính là sự phân hóa, phân chia nhu cầu nhà ở của các tầng lớp, gặp cản trở khi dùng giá nhà đất để bảo đảm, giới thu nhập thấp gặp khó khăn khi mua nhà thương phẩm. Có thể dùng nhà xã hội để giải quyết nhưng cá nhân tôi có khuynh hướng nên chủ yếu dựa vào giá nhà đất để giải quyết, như vậy vừa có thể giải quyết được vấn đề những người không có năng lực để mua nhà, vừa lại không tạo thành những đòn đánh quá lớn đối với thị trường bất động sản.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, trên thực tế hắn cũng không quá tán thành nhà xã hội, hơn nữa nhà xã hội cũng rất dễ dẫn đến những hiện tượng hủ bại.

- Trên thực tế tôi cho rằng với tình trạng phát triển kinh tế trước mắt của Ninh Lăng thì thị trường bất động sản không cần phải có xu thế này. Kinh tế Ninh Lăng đang phát triển với tốc độ cao, hàng loạt hạng mục và xí nghiệp đều đổ dồn tới nên cũng tự nhiên hình thành quần thể giới thu nhập cao và giới thành phần tri thức. Bọn họ cũng chiếm tỉ lệ khá trong xã hội, nhà thương phẩm khá có sức hấp dẫn sức thu mua đối với những người này, nhưng bây giờ nhóm phát triển bất động sản lại thấy lo lắng và không hiểu gì về quyết sách của chính phủ, do đó mới xuất hiện tình trạng trước mắt. Tôi cảm thấy chính phủ có thể ra mặt làm sáng tỏ chính sách, ổn định thị trường, ví như bày tỏ rõ thái độ trong việc kiến thiết các công trình cơ sở công cộng do chính phủ đầu tư, tôi nghĩ thị trường bất động sản Ninh Lăng hoàn toàn có khả năng phát triển theo một con đường hài hòa và lành mạnh.

Triệu Quốc Đống mỉm cười, mặc dù hắn cũng tán thành nhiều quan điểm của vị Mã chủ nhiệm này nhưng hắn có thể khẳng định đối phương chắc chắn là nhận lời ủy thác của người khác tới làm thuyết khách, tất nhiên cũng không loại trừ bản thân vị Mã chủ nhiệm này cũng tán thành quan điểm đó, rồi nhân cơ hội trao đổi ý kiến với mình để bày tỏ quan điểm, cũng coi như là một phương thức xuống thang mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được.

- Chủ nhiệm Mã, đúng là "Một buổi đàm đạo còn hơn mười năm đọc sách", tôi thấy chính quyền chúng tôi quả thực còn một số việc phải làm, một thị trường bất động sản phồn vinh, hài hòa phù hợp với lợi ích của dân chúng cũng chính là điều mà chính quyền chúng tôi muốn được nhìn thấy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chúng tôi sẽ nghiên cứu công tác về phương diện này một cách nghiêm túc.

**********************

Cất bước đoàn người Mã Đạo Thành xong, Triệu Quốc Đống cũng Tằng Lệnh Thuần trở lại văn phòng, Tằng Lệnh Thuần chú ý tới vẻ mặt đăm chiêu của Triệu Quốc Đống nên hỏi dò:
- Bí thư Triệu, vị Mã chủ nhiệm này có phải là thuyết khách hay không vậy? Sao tôi cảm thấy vị này giống như là đến đây chỉ vì chuyện này vậy?

Triệu Quốc Đống liếc Tằng Lệnh Thuần một cái, tính cách vị trưởng ban thư ký này khá đạm bạc, mặc dù lúc đầu mình một lòng muốn nâng hắn lên vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy nhưng cuối cùng lại không thể như ý nguyện. Bao Quốc Uy tới nhưng Tằng Lệnh Thuần cũng không bận tâm gì nhiều lắm, thậm chí còn duy trì quan hệ khá tốt với Bao Quốc Uy, theo Triệu Quốc Đống thấy thì cán bộ lãnh đạo thời nay mà còn có thể giữ được tấm lòng và tâm trí như vậy thì thật hiếm thấy. Ngay cả chính bản thân mình cũng không thể làm được trình độ này, chỉ bằng vào điểm này thì cũng đủ coi đây là một đồng liêu đáng tin cậy rồi.

Chẳng qua Tằng Lệnh Thuần cũng có chút dị nghị về việc Triệu Quốc Đống cực lực đẩy mạnh kế hoạch xây dựng nhà xã hội, nhưng hắn biết nắm bắt một cách chừng mực nên chỉ bày tỏ bất đồng quan điểm khi hai người trao đổi ý kiến riêng. Đến khi Triệu Quốc Đống tỏ rõ quan điểm của mình hơn nữa còn tỏ ý kiên trì thì cuối cùng Tằng Lệnh Thuần cũng đứng về bên Triệu Quốc Đống.

Sự đảo ngược như vậy không phải là không có lập trường mà là do hắn có cảm giác tin cậy vào Triệu Quốc Đống. Điều này đã được chứng minh vô số lần rồi, nhất là chuyện kiến thiết con đê sông Tây Giang trước trận hồng thủy năm 98 hồi xưa thì lại càng khắc sâu ấn tượng trong lòng Tằng Lệnh Thuần.

- Ha ha, ít nhiều cũng có ý đó, có thể hiểu được nhưng cũng không thể không nói quan điểm của Mã Đạo Thành cũng có đạo lý. Thị trường bất động sản mà tiêu điều thì không phù hợp với quy luật thị trường, nhất là khi kinh tế Ninh Lăng đang tăng trưởng cao thì lại càng không ăn khớp. Đương nhiên điều này cũng đồng dạng không phù hợp với nguyện vọng của thị xã Ninh Lăng chúng ta, chúng ta cũng hi vọng tìm được một biện pháp giải quyết vẹn toàn đôi bên mà.
Triệu Quốc Đống nói liền một hơi:
- Đúng như lời của Mã Đạo Thành nói, chúng ta còn một số việc phải làm.

- Nhưng mà bí thư Triệu, có không ít người phê bình chúng ta, nói Ninh Lăng chúng ta đang đảo lộn thương mại hóa nhà đất, nói chúng ta nên dồn sức để làm sao để nâng cao thu nhập của giới thu nhập thấp, chứ không nên dồn tâm tư trợ giúp nhà đất cho giới thu nhập thấp.
Trước mặt Triệu Quốc Đống thì Tằng Lệnh Thuần chẳng hề che giấu gì cả:
- Ngôn từ rất sắc bén, sâu cay.

- Hừ, đấy là cái đám "ngồi nói chuyện không ngại đau lưng", nâng cao thu nhập cho giới thu nhập thấp, nói thì dễ nhưng làm mới khó, tại sao chúng ta không thể cùng làm từ hai đầu chứ?
Triệu Quốc Đống nói một cách lạnh nhạt:
- Hệ số Gini của nước ta không ngừng tăng lên, số liệu hiện tại đã tỏ rõ tình trạng nguy hiểm rồi, làm như thế nào để giải quyết vấn đề này, muốn đạt được mục đích cùng lúc là không hiện thực, chỉ có thể dùng phương pháp tổng hợp, vừa nâng cao thu nhập nhưng đối với quần thể yếu kém, năng lực bản thân bị giới hạn, không thể thay đổi vận mệnh của bản thân thì chính phủ phải đảm trách việc trợ giúp bọn họ cải thiện điều kiện, nâng cao chất lượng cuộc sống, để cho bọn họ cảm thấy tính ưu việt của xã hội chủ nghĩa xã hội. Tôi cho rằng tài chính của thị xã Ninh Lăng chúng ta có đủ năng lực về phương diện này, cần phải nêu cao lá cờ đầu đẩy mạnh chính sách có lợi cho dân chúng này!
(Nd: Hệ số Gini dùng để biểu thị độ bất bình đẳng trong phân phối thu nhập)

- Nông thôn Hoa Tây có thể làm được, một bí thư chi bộ như Ngô Nhân Bảo mà còn có thể lãnh đạo một tốp người đứng lên thì tại sao Ninh Lăng chúng ta không thể làm được? Cứ coi như trong thời gian ngắn không thể hoàn toàn thực hiện được thì chẳng lẽ chúng ta không thể đi thử từng bước sao?

Mấy câu nói sau cùng của Triệu Quốc Đống tràn đầy khẳng khái, hùng hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status