Lộng triều

Quyển 17 - Chương 106


Qua Tĩnh biết mặc kệ nói như thế nào thì Triệu Quốc Đống lúc này chính là một ngôi sao mới của nền chính trị Trung Quốc. Có lẽ nếu hắn nắm bắt cơ hội thì sẽ bay vọt về chất. Nhưng nếu như vận dụng cơ hội này để đi đâu thì ban Tổ chức cán bộ trung ương lại có quyền lực tuyệt đối. Mặc dù Triệu Quốc Đống được một vài Lãnh đạo trung ương tán thành nhưng khi vào giai đoạn tiến hành cụ thể thì quyền lực này vẫn nằm trong tay ban. Cho nên ở vấn đề này Qua Tĩnh không hy vọng Triệu Quốc Đống có xung đột thực chất nào với Lăng Chính Dược vào lúc này.

Đương nhiên quan hệ của Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống thực tế đã ác liệt đến trình độ nhất định, lúc trước tranh cãi cũng không thể để cho quan hệ bọn họ tăng lên đến trình độ nào. Có những lúc đến hoàn cảnh này thì tăng cao lên thì cũng chỉ là như vậy mà thôi, trong lòng mọi người đều biết nên không cần phải lấy lòng bất cứ ai.

Qua Tĩnh lo không phải là việc Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược mâu thuẫn, mà là Triệu Quốc Đống có tâm trạng táo bạo hoặc là nói hơi kiêu căng, điều này rất dễ dàng tạo thành vài chuyện phiền phức không cần thiết. Mà trong thực tế chuyện lớn thường là bị mấy chi tiết nhỏ phá vỡ.

- Quốc Đống, vị trí của cậu bây giờ khác lúc trước nhiều, tình hình cũng khác trước. Khi xử lý bất cứ vấn đề gì cậu cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm, không nên hành động theo cảm tính. Tôi nói mấy câu với cậu, đi đến vị trí của cậu thì bất cứ lúc nào cũng phải có suy nghĩ mình đi trên tấm băng mỏng để cân nhắc hành vi của mình.
Qua Tĩnh ôn hòa nói.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu ra vẻ hiểu.

Qua Tĩnh nhắc cũng là có ý đồ, Triệu Quốc Đống cũng hiểu Qua Tĩnh là vì tốt cho mình. Trở mặt với Lăng Chính Dược không phải chuyện tốt, nhưng không đến mức quá xấu đến đoạn không thể vãn hồi. Hai bên nếu đã không cùng quan điểm thì dù cho hắn có cố gắng lấy lòng đối phương, đối phương vẫn sẽ gây khó dễ hắn, không thể nào trông mong đối phương hoàn toàn thay đổi thái độ. Vì thế hắn trong công việc sau này cần phải chú ý đến mỗi một chi tiết.

- Được rồi, tôi cũng không nói cậu nhiều làm gì. Như đi trên miếng băng mỏng cũng không phải muốn cậu về sau rụt tay rụt chân không dám làm việc. Tình hình công việc Điền Nam thì lần trước tôi đã thảo luận với cậu, sau đó tôi cũng thảo luận với Bí thư Thái. Có lẽ cảm tưởng lúc trước của tôi có thành kiến, đại khái cũng là do chưa hiểu toàn diện tình hình thực tế của Điền Nam. Bây giờ xem ra Bí thư Thái và cậu tiến hành hai đợt điều chỉnh nhân sự lớn của Điền Nam mặc dù về phương thức có thể có sai sót, nhưng tôi thấy về phương hướng chung là chính xác. Ở vấn đề nhân sự cần phải quyết đoán ra tay, không được kiêng kị, nếu không sẽ kéo vấn đề càng lúc càng lớn.

Qua Tĩnh tựa hồ cũng chú ý tâm trạng Triệu Quốc Đống đang vây trong giai đoạn điều chỉnh, cho nên cũng không nói nhiều hơn nữa. Với đầu óc của Triệu Quốc Đống thì rất nhiều vấn đề chỉ thoáng điểm là được, nói sâu quá cũng không có bao nhiêu tác dụng.

- Cảm ơn Trưởng ban Qua đã nhắc nhở. Phương pháp làm việc của tôi ở Điền Nam đúng là còn hơi của thả, một phần do thời gian khá cấp bách, về phần khác cũng là do tôi thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực công tác tổ chức, đây cũng là kinh nghiệm mà tôi muốn tổng kết.
Triệu Quốc Đống trịnh trọng nói lời cảm ơn.
- Trưởng ban Qua, chị làm công tác tổ chức nhiều năm, xem ra tôi còn phải thường xuyên đến nghe chị chỉ bảo, nhanh chóng làm mình trưởng thành lên.

- Tốt, tôi thật lòng hoan nghênh cậu đến chỗ tôi ngồi. Thước có cái ngắn cái dài, mỗi người có sở trường sở đoản riêng. Trong công tác tổ chức có thể tôi làm việc lâu hơn, kinh nghiệm nhiều hơn cậu một chút. Cũng giống như về công tác kinh tế thì tôi không thể nào so sánh với cậu, mọi người cần phải trao đổi học tập với nhau nhiều hơn.
Qua Tĩnh cười nói:
- Quốc Đống, nói thật cán bộ trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy với cậu đúng là hiếm thấy. Nói ra thì cũng nên thấy đủ nhưng cậu nếu đi đến độ cao này, lại có điều kiện tốt như vậy tại sao không thể theo đuổi mục tiêu càng cao hơn? Cho nên tôi hy vọng cậu có thể yêu cầu mình thật nghiêm khắc, không nên sơ sót, chỉ như vậy cậu mới có thể nắm bắt cơ hội.

Ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ trung ương, tâm trạng của Triệu Quốc Đống cuối cùng đã khôi phục bình thường.

Chỗ Chư Hiền chỉ nói chung chung, hắn đúng là khó có thể nghe ra ý đồ thật của đối phương. Chư Hiền cũng chỉ dặn dò vài câu với người mới làm trưởng ban tổ chức cán bộ như Triệu Quốc Đống. Ở chỗ Lăng Chính Dược chính là đợt tranh cãi khá lớn, bây giờ Triệu Quốc Đống lại thấy là thất sách, mình không cần phải căng thẳng với đối phương như vậy. Y phê bình mình thì mặc y, mình nghe là được, chẳng qua dù sao cũng đã làm nên Triệu Quốc Đống không thấy có gì phải hối hận. Nhưng thật ra từ chỗ Qua Tĩnh hắn đạt được không ít tin tức, có lợi không nhỏ.

Bắc Kinh vào mùa thu có thể nói là thời tiết đẹp nhất. Khi ánh mặt trời từ phía đông rơi trên bầu trời Tử Cấm Thành, nếu có thể chiếm một vị trí cao ở Tử Cấm Thành để quan sát thì cảnh tượng đó đủ để làm người mê say khó tỉnh.

Khấu Linh mặc chiếc áo khoác ngoài cùng với chiếc áo công sở màu tím bên trong càng phụ trợ khí chất cao nhã của cô. Bên dưới cô đi đôi giày da cao gót rất thích hợp. Nếu không phải Triệu Quốc Đống cao gần 1m8 thì đúng là còn đứng thấp hơn cô.

Ánh mắt đánh nhạt cùng với son môi hơi đậm phối hợp khá chuẩn, mùi nước hoa quanh quẩn trên mũi làm tâm trạng Triệu Quốc Đống tốt hơn rất nhiều.

Mùa thu là thời gian tốt nhất để đi du lịch. Lưu Nhược Đồng lần này theo đoàn của Ban thư ký Tổ chức hợp tác Thượng Hải đi đến mấy nước thành viên, lần này phải đi hơn tháng mới về được. Công việc của Lưu Nhược Đồng khá phức tạp, không phải là đi viếng thăm bình thường mà còn mang theo các cuộc trao đổi công việc bí mật.

Khấu Linh yêu kiều nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chó cắn Lữ Động Tân, không ngờ anh lại có ý tốt như vậy. Anh cảm thấy em có thể cứ mãi vây quay anh sao? Chờ lúc nào anh làm trưởng ban tổ chức cán bộ hoặc là bình thường Bộ Thương mại thì hãy cân nhắc vấn đề này.
- Anh nói sai là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống nhún vai tỏ vẻ xin lỗi.
- Có lẽ anh quá nhạy cảm. Trong thời gian này có rất nhiều người chú ý đến anh với lý do đều vì công việc. Xem ra anh cần phải làm mình thật tỉnh táo, có phải là công việc của anh xúc động lợi ích quá nhiều người không?

- Làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, công việc của anh sao có thể không chạm vào lợi ích người khác? Không chạm vào người này sẽ chạm vào người khác. Cái bánh chỉ to từng đó, anh cho ai một miếng thì phần của người khác sẽ ít đi một miếng, chỉ đơn giản như vậy thôi. Quan trọng là có thể chia đến những người đáng được chia không?
Khấu Linh thản nhiên nói:
- Mọi chuyện đều phải suy nghĩ ý đồ của người khác thì sẽ rất mệt, anh cũng không thể nghiền ngẫm nổi.

Triệu Quốc Đống hơi giật mình. Câu nói thuận miệng của Khấu Linh lại làm hắn rất xúc động. Vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ khác với những vị trí khác. Vị trí này phụ trách việc phân phối quyền lực, lợi ích, làm như thế nào phân phối một cách hợp lý nhất thì phải dựa vào bản lĩnh của chính hắn.

Không cân nhắc suy nghĩ của người khác sẽ không ổn, nhưng quá chú trọng vào phương diện này thì cũng chỉ có thể khiến mình rơi vào khốn cảnh. Đúng như lời Khấu Linh nói, đưa đến cho người đáng được nhận mới là quan trọng nhất.

Có đôi khi chuyện đơn giản như vậy mà anh càng nghĩ càng phức tạp, nhưng lúc tỉnh ngộ ra lại thấy nó chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status