Lộng triều

Quyển 17 - Chương 139


Ngoài ra tôi còn có một vấn đề, tôi cũng phải nhắc các vị đang ngồi đây thì hình như chưa có một thành phố nào phát triển ngành dịch vụ mà không dựa trên trụ cột là ngành công nghiệp và xây dựng, thiếu trụ cột này tôi cảm thấy ngành dịch vụ như một tòa nhà trên không. Có thể tôi nói có vài vị không thích nghe nhưng vừa nãy bí thư Chánh Dương cũng đã nói sự phát triển của Côn Châu liên quan đến toàn bộ cục diện Điền Nam chúng ta. Cho nên tôi không thể không nói lời mọi người không thích nghe.
Tống Quốc Lương vẫn rất ung dung nói.

Tống Quốc Lương nói một vòng là khiến phương án quy hoạch đô thị của Ngô Nguyên Tể thoáng cái bị chia cắt, lộ ra rất nhiều sơ hở, hơn nữa đều là vấn đề mang tính chết người.

Không thể không nói lời của Tống Quốc Lương rất có sức sát thương, ngay cả Thương Vô Bệnh, Vệ Cơ Thành cũng đều âm thầm gật đầu, cho rằng Tống Quốc Lương nói chính xác, nói đúng chỗ yếu của kinh tế Côn Châu.

Mặt Hoàng Mộng Chân hơi nóng lên, Ngô Nguyên Tể tuy không đổi sắc nhưng trong lòng khá nôn nóng. Đây là lần thứ hai y tham gia hội nghị thường vụ tỉnh ủy, tư tưởng đưa ra nếu toàn bộ bị chối bỏ nếu truyền ra thì Trì Trọng Văn và Đinh Hoa sẽ có thái độ như thế nào?

Không khí cuộc họp trở nên đình trệ, Ngô Nguyên Tể lặng lẽ hút thuốc. Dương Bưu muốn nói lại thôi. Tống Quốc Lương đẩy mâu thuẫn lên không khác gì vứt mồi lửa vào đám cỏ khô. Ở vấn đề này nếu như không thể có ý kiến chung thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến lược quy hoạch phát triển của Côn Châu.

Thái Chánh Dương thật ra có vẻ khá thản nhiên như thấy được tình huống này sẽ xảy ra. Y cười nói:
- Quốc Lương nói rất sắc bén nhưng lại làm chúng ta tỉnh ngộ. Côn Châu là tỉnh thành của Điền Nam chúng ta, định vị của nó quan hệ đến đại cuộc toàn tỉnh. Nói cách khác không thể đơn giản chỉ nhìn từ góc độ bản thân Côn Châu, mà phải xem sự phát triển của nó ảnh hưởng đến với sự phát triển của các thị xã trong toàn tỉnh, phải phát huy tác dụng đầy đủ của tỉnh thành. Mọi người đều có thể có ý kiến của mình, tôi thấy cần phải thảo luận đến mức thấu đáo sẽ có lợi cho phương hướng phát triển của Côn Châu.

Triệu Quốc Đống cảm nhận được Thái Chánh Dương đang nhìn tới mình, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra vẫn là mình đứng ra giúp Ngô Nguyên Tể một phen.

Mình sớm đã nhắc Ngô Nguyên Tể cần phải tiếp thu ý kiến của Trì Trọng Văn và Đinh Hoa trong quy hoạch đô thị và phát triển kinh tế, thích hợp điều chỉnh phát triển ngành ngành công nghiệp và xây dựng nhưng đối phương không tiếp nhận. Ngô Nguyên Tể quá cố chấp cũng quá tự tin. Y tưởng mình có thể nắm giữ Thị ủy Côn Châu trong tay, cảm thấy có thể được Thái Chánh Dương ủng hộ là sẽ thuận buồm xuôi gió ở hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Nếu không ngã một lần thì tên này sẽ không biết nước trên tỉnh sâu hay nông như thế nào.

Triệu Quốc Đống đặt bút xuống, động tác nhìn như rất bình thường này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả các thường vụ.

Trong hội nghị hôm nay Triệu Quốc Đống vẫn không lên tiếng, chỉ xoay xoay chiếc bút trong tay hoặc cúi đầu viết lách, hoặc là trầm ngâm suy nghĩ nhưng mãi không có dấu hiệu lên tiếng cho tới tận lúc này.

Không ai có thể bỏ qua trưởng ban tổ chức cán bộ, mặc dù là ở vấn đề kinh tế thì cũng không ai dám xem nhẹ hắn vốn từng làm Bí thư thị ủy thị xã hai năm liền đứng đầu về tốc độ tăng trưởng kinh tế của cả nước. Vinh quang này đủ để cho Triệu Quốc Đống có quyền lên tiếng dù ở bất cứ vị trí nào.

- Bí thư Chánh Dương, tôi muốn trình bày quan điểm của mình một chút.
Triệu Quốc Đống mở màn luôn đơn giản như vậy.

- Nói đi, cậu không chủ động lên tiếng thì tôi cũng điểm danh cậu. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều muốn nghe ý kiến của cậu.
Thái Chánh Dương cười nói.

- Vậy tôi xin nói. Như bí thư Chánh Dương vừa nói, sự phát triển của Côn Châu không đơn giản chỉ quan hệ đến bản thân Côn Châu, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nhìn nhận vấn đề ở góc độ cao hơn.
Triệu Quốc Đống lộ rõ vẻ suy nghĩ trên mặt.

- Không biết mọi người có chú ý đến việc quốc gia liên tục đưa ra tư tưởng quy hoạch phát triển đô thị vành đai, ví dụ như vành đai Trường Chu Đàm, ví dụ như khu kinh tế Thành Du. Nói cách khác theo quá trình đô thị hóa diễn ra nên giới hạn hành chính giữa các đô thị sẽ không ngừng trở nên mơ hồ và biến mất. Do đường cao tốc và quỹ đạo giao thông đô thị phát triển nên khoảng cách ngày xưa mất mấy tiếng bây giờ chỉ cần nửa tiếng tới một tiếng là đến. Cảnh này khiến sự liên lạc giữa các đô thị trở nên dày đặc hơn, cũng có thể lớn nhất thực hiện việc tài nguyên cùng hưởng.

- Theo thời đại phát triển nhất là chứng kiến đô thị của các tỉnh xung quanh đều có quy hoạch rõ ràng thậm chí bay lên tầm quốc gia thì Điền Nam chúng ta nên làm sao bây giờ?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
- Tôi cảm thấy chúng ta còn chưa có quy hoạch đô thị, phát triển kinh tế rõ ràng của tỉnh thành, ngay cả toàn tỉnh cũng không có một phương án rõ ràng vậy Côn Châu làm như thế nào để định vị chính mình? Nếu như Côn Châu xác định định vị của mình thì có phải là làm cho quy hoạch phát triển kinh tế các đô thị toàn tỉnh vây quanh sự định vị của Côn Châu không? Đây có mang tiếng là đoạt quyền của tỉnh không?

Triệu Quốc Đống nói vậy làm cả hiện trường trở nên yên tĩnh. Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương không khác gì bị tát vào mặt. Triệu Quốc Đống dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu này thoáng cái cứu vớt phương án của Ngô Nguyên Tể bên bờ vực lại. Đây không đơn giản là vấn đề phương án mà còn cứu vớt danh tiếng của Ngô Nguyên Tể.

- Có lẽ có người cảm thấy tôi nói hơi quá, trên tỉnh sao lại không có quy hoạch? Tôi muốn nói chính là kế hoạch không nhanh bằng biến hoá, mọi người có cảm thấy áp lực từ sự phát triển nhanh chóng của đô thị xung quanh chúng ta không? Vành đai đô thị Trường Chu Đàm thông qua hệ thống đường cao tốc mà kết nối, thực hiện việc hỗ trợ lẫn nhau. Điền Nam chúng ta cũng không thiếu ưu thế thì đã làm ra được gì như các đô thị kia? Ít nhất tôi không thấy gì.

Triệu Quốc Đống đã lâu không nói những câu sắc bén như vậy, không khí hội nghị gần như thoáng cái bị bùng nổ vì lời nói của hắn.

- Không cần nhìn bản đồ, mọi người có thể suy nghĩ một chút. Trọng tâm kinh tế của Điền Nam chúng ta là ở Điền Trung, mà trung tâm Điền trung lại là Côn Châu. Lấy Côn Châu làm trung tâm đi về phía đông là Khúc Châu – đứng thứ hai về kinh tế, hướng nam là Ngọc Hà đứng thứ ba về kinh tế, hướng tây là Sở Châu. Ba đô thị này cách Côn Châu chỉ trong vòng 150km đổ lại. Đường sắt cao tốc, đường cao tốc không ngừng được xây dựng thì nói cách khác ba đô thị này nếu thông qua đường cao tốc, đường sắt cao tốc liên lạc lại thì về cơ bản từ ba đô thị này đến Côn Châu chỉ mất từ nửa tiếng đến một tiếng. Căn cứ số liệu kinh tế năm ngoái tôi cũng tính toán qua tổng GDP của bốn thành phố thị xã này chiếm trên 60% GDP toàn tỉnh.

- Tỉnh Tương có vành đai đô thị Trường Chu Đàm, Tứ Xuyên có khu kinh tế Thành Du, như vậy Điền Nam chúng ta tại sao không có vành đai đô thị Điền Trung hoặc là khu kinh tế đô thị Điền Trung? Nếu như đường cao tốc và đường sắt cao tốc thật sự có thể bao trùm ba đô thị kia, như vậy có thể có thể coi như bốn thành phố thị xã là một thể, như vậy Côn Châu cần định vị như thế nào?

- Khúc Châu phía đông là thị xã có kinh tế lớn thứ hai Điền Nam, ngành sản xuất công nghiệp đầy đủ, thuốc lá, than đá, điện lực, cơ giới, hóa công, luyện kim đều có ưu thế đặc biệt, nó cần chính là ưu hóa hơn nữa, thực hiện phát triển lớn mạnh. Ngọc Hà ở phía nam có sản xuất thuốc lá làm gốc, ngành quang điện, công nghệ sinh học là hai cánh để bay lên bây giờ cũng đã có quy mô bước đầu, mấy năm sau ngành công nghệ sinh học và quang điện chắc chắn nghênh đón thời kỳ phát triển rất nhanh, Ngọc Hà sẽ trở thành thành phố công nghiệp mới của Điền Nam. Sở Châu phía tây có quy mô nhất định ở các ngành luyện kim hóa công, chế dược, thực phẩm, năng lượng, là thành phố công nghiệp điển hình. Nói cách khác ba đô thị xung quanh đều lấy ngành công nghiệp và xây dựng làm trụ cột phát triển. Vậy Côn Châu cần định vị như thế nào?

Cao, quá cao. Ngô Nguyên Tể thầm kêu như vậy. Triệu Quốc Đống giải vây làm y có thể thở phào nhẹ nhõm, xảo diệu công kích đối phương, làm cho Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương khó có thể biện bạch, đồng thời Triệu Quốc Đống cũng dần đẩy quả bóng của Côn Châu sang bên Ủy ban nhân dân tỉnh.

Biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm Ngô Nguyên Tể cảm thấy chênh lệch. Người ta căn bản không đứng ở góc độ Côn Châu mà nhìn nhận vấn đề, mà đứng ở góc độ Điền Nam thậm chí cả nước để nhìn nhận sự phát triển của Điền Nam. Côn Châu chỉ là một điểm trong đó, điểm này sao mình không nghĩ đến?

Các thường vụ đều bị lời nói của Triệu Quốc Đống hấp dẫn, rất nhiều người vô thức điều chỉnh góc độ đánh giá vấn đề của mình theo lối suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, hoàn toàn hôm nay chủ yếu thảo luận vấn đề của Côn Châu.

- Nếu như để Côn Châu cũng phát triển ngành công nghiệp và xây dựng như Ngọc Hà, Khúc Châu. Như vậy thứ nhất hoàn cảnh địa lý và ưu thế sinh thái của Côn Châu sẽ bị lãng phí. Thứ hai cũng sẽ chèn ép không gian phát triển của các đô thị khác. Thứ ba cũng có thể nói Côn Châu mất đi đặc sắc của mình. Có thể nói cái được không bù nổi cái mất, tôi không đồng ý.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Điểm sáng và phương hướng phát triển của Côn Châu phải là ngành dịch vụ, cũng chỉ có thể là ngành dịch vụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status