Lộng triều

Quyển 17 - Chương 31


Ngô Nguyên Tể nhấp một ngụm trà như không muốn nói quá sâu ở vấn đề này.

Người trước mặt đã không còn là bạn học nói chuyện vui vẻ nữa, bây giờ hắn là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, phụ trách công tác điều chỉnh bộ máy các thị xã trong tỉnh, không biết bao người chú ý đến từng hành động của hắn. Nghe nói bộ máy hai thị xã Đức Hồng cùng Vĩnh Xương sẽ có điều chỉnh mạnh, Chiêu Đạt bên điền đông cũng là như vậy.

Ngô Nguyên Tể lần này tới cũng không phải là đến cho bản thân mình.

Hồng Sơn có tốc độ phát triển thuộc nhóm đầu của tỉnh, Ngô Nguyên Tể có thể nói tự tin ở điểm này. Nhưng Triệu Quốc Đống chưa tới Hồng Sơn khảo sát, vì thế có nhiều công việc chưa kịp cẩn thận giới thiệu với đối phương, nhất là trong không ít công việc cần phải trao đổi khi khảo sát mới có hiệu quả tốt nhất. Nhưng bây giờ có mấy thị xã sắp điều chỉnh, Ngô Nguyên Tể lại không chờ nổi.

- Tình hình bên điền tây không quá tốt sao?

Triệu Quốc Đống nhìn Ngô Nguyên Tể. Người này ấp a ấp úng thực ra không phù hợp tính cách của y. Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ đoán ra một vài suy nghĩ của đối phương. Trên thực tế Hoắc Vân Đạt ít nhiều cũng lộ tin với hắn.

Thị xã Chiêu Đạt là thị xã có dân số lớn thứ ba của tỉnh nhưng lại nằm ở nhóm cuối, phát triển kinh tế trì trệ, Tỉnh ủy sớm muốn điều chỉnh bộ máy Chiêu Đạt. Lần này Triệu Quốc Đống sau khi đi khảo sát Chiêu Đạt đã về báo cáo chi tiết về tình hình bộ máy Chiêu Đạt với Thái Chánh Dương. Hắn cho rằng độ tuổi của bộ máy Chiêu Đạt quá cao, Bí thư thị ủy năm tới sẽ lui, thị trưởng cũng đã trên 50, thiếu trí tiến thủ. Hắn đề nghị cần thay máu cho bộ máy Chiêu Đạt, Thái Chánh Dương và Trương Bảo Quốc về cơ bản đồng ý với ý của hắn.

Bây giờ phó trưởng ban Điền Vĩnh Thái đã dẫn đội đến trưng cầu ý kiến ở Chiêu Đạt, chắc một hai ngày nữa là về.

Bây giờ ban đã có phương án sơ bộ đó chính là điều hai vị bí thư, thị trưởng của Chiêu Đạt lên tỉnh, nguyên Phó thị trưởng thường trực Chiêu Đạt lên làm thị trưởng, Bí thư thị ủy thì do tỉnh phái xuống, chức Phó thị trưởng thường trực Chiêu Đạt có không ít người nhìn vào. Ngô Nguyên Tể có lẽ cũng nhìn đến vị trí này và muốn đẩy La Mật – thường vụ, Phó thị trưởng Hồng Sơn lên.
- Ừ, tình hình Điền tây đúng là không tốt lắm. Vấn đề ở Đức Hồng rất khó giải quyết, lão Tần đã dẫn đội sang được một tuần. Bộ máy tan rã, sức chiến đấu kém. Bí thư Thái rất không hài lòng với công việc của Đức Hồng, yêu cầu ban một lần nữa nghiên cứu lại bộ máy Đức Hồng. Lão Ngô, anh có hứng thú sang Đức Hồng rèn luyện không?
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.

Ngô Nguyên Tể hơi động tâm. Triệu Quốc Đống cũng là người nghe hiểu ý ngay, mục đích mình tới là gì hắn không thể không biết. Đúng là vì thấy quan hệ hai bên khá tốt nên hắn không giấu. Nhưng không ngờ hắn thoáng cái đẩy đề tài tới Đức Hồng, trong này có ý gì khác không?

- Quốc Đống, nếu anh thấy tôi đến Đức Hồng là thích hợp thì chỉ có thể là do anh. Ai bảo anh cầm thượng phương bảo kiếm trong tay?
Ngô Nguyên Tể thản nhiên nói.

- Nhìn xem kìa, giọng điệu này đúng là đã đẩy tôi lên xe ngựa rồi. Tôi đâu phải Bí thư Thái, sao có thể quyết định được hướng đi của anh. Hắc hắc, chẳng qua …
Triệu Quốc Đống nói đến đây là dừng lại nhìn Ngô Nguyên Tể.

Ngô Nguyên Tể khá giật mình. Y cũng biết chức Phó thị trưởng thường trực Chiêu Đạt sẽ cạnh tranh rất kịch liệt. Y biết Trương Bảo Quốc muốn người của mình làm chức này. Triệu Quốc Đống mới tới chưa hẳn đã muốn trở mặt với Trương Bảo Quốc chỉ vì chức vụ này.

- Quốc Đống, nếu có thể thì tôi đề cử với ban một người. Thị trưởng La – Hồng Sơn chúng tôi có kinh nghiệm công tác phong phú, lúc làm thường vụ, Phó thị trưởng Hồng Sơn phụ trách quản lý nông nghiệp đẫ nhiều lần được tỉnh, bộ Nông nghiệp khen ngợi.
Ngô Nguyên Tể nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Ngô Nguyên Tể này rất linh hoạt. La Mật có kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực phối hợp tổ chức mạnh nhưng nếu nói chạy tới làm Phó thị trưởng thường trực Chiêu Đạt thì Triệu Quốc Đống cảm thấy không quá thích hợp. Chiêu Đạt chậm phát triển, trên tỉnh muốn điều người có đầu óc kinh tế, tầm nhìn xa đến làm Phó thị trưởng thường trực.

Nhưng nếu La Mật đi, Hồng Sơn sẽ thiếu một thường vụ. Hoắc Vân Đạt nếu muốn tiếp tục ở lại Điền Nam công tác thì sẽ có thể cạnh tranh chức thường vụ Hồng Sơn. Ngô Nguyên Tể đẩy La Mật đi rồi cho Hoắc Vân Đạt vị trí thích hợp có thể nói là rất chuẩn.

- Lão Ngô, nói đến mức này thì tôi cũng nói thật. Tình hình công tác của La Mật thì ban cũng biết, lão Tần cũng đề cử với tôi về người này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chẳng qua ban khi điều chỉnh cần có phương án chung, điểm này mời anh và La Mật chuẩn bị tư tưởng.

Phản ánh chung? Ngô Nguyên Tể ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng.
- Đó là đương nhiên, tôi tin La Mật là Đảng viên nên hiểu phải tuyệt đối phục tùng phân công công việc của tổ chức.

- Ha ha, vậy là tốt rồi. Lão Ngô, không mấy khi anh đến đây, tối nay hai anh em ta ngồi một chút chứ?
Triệu Quốc Đống mời.

- Hắc hắc, muốn tìm còn không được.
Ngô Nguyên Tể cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống coi như hiểu được tại sao mỗi lần tỉnh điều chỉnh nhân sự là mấy vị phó trưởng ban đều chấp nhận vất vả xuống bên dưới chứ không muốn ở lại ban. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không nhớ một ngày mình nghe bao cuộc điện, mỗi người đều có lai lịch, đến từ đủ các con đường khác nhau, thậm chí có người còn vận dụng cán bộ ở cấp khá cao. Ngay cả Qua Tĩnh cũng gọi tới bóng gió hỏi đến một cán bộ, ý cũng chỉ là để dò xét xem cán bộ kia có thể được điều chỉnh không?

Lưu Thác cũng gọi điện tới, mặc dù không nói rõ nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được vì tình nghĩa nên Lưu Thác không thể không gọi. Triệu Quốc Đống chỉ có thể hàm hồ nói với đối phương là bây giờ còn chưa xác định, chỉ chờ khi tình hình cơ bản đã rõ mới có quyết định. Lúc ấy hắn sẽ gọi lại cho Lưu Thác.

Một hòn đá có thể tạo ngàn gợn sóng, mà tảng đá từ điều chỉnh nhân sự lại lớn hơn bất cứ hòn đá nào. Điều chỉnh mỗi vị trí, mỗi một cán bộ lên chức, rút lui đều khiến vô số người chú ý. Mà một vị trí thay đổi cũng liên quan tới một vị trí cần bù lại, nó tạo thành một vòng tròn. Có đôi khi thay đổi một vị trí sẽ dính tới thay đổi bốn năm nhân viên, đây là chuyện mà Ban Tổ chức cán bộ vừa đau đầu vừa đắc ý nhất.

Đâu đâu là do biến hoá rất nhỏ này sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn, đắc ý là do bọn họ có quyền lực này.

Triệu Quốc Đống phát hiện mình là điểm giao tiếp của nhiều phương diện, ngay cả Đào Hòa Khiêm trước đó không hề có ý gọi cho hắn thì cũng hai lần gọi tới hỏi về công tác điều chỉnh nhân sự, ý của đối phương là hy vọng Triệu Quốc Đống lúc thích hợp nên trao đổi với y.

Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy được điểm này, chẳng qua lần điều chỉnh nhân sự này liên quan rất rộng, vấn đề này khá nhạy cảm nên khi chưa xác định phương án thì hắn đúng là không quá thích hợp trao đổi với ai ngoài Trương Bảo Quốc, Thái Chánh Dương.

Từ quan hệ tổ chức mà nói hắn chỉ có trách nhiệm với Thái Chánh Dương, đương nhiên Trương Bảo Quốc là phó bí thư phụ trách Đảng đàn cũng có chức trách chỉ đạo công việc của hắn.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng tạm thời thấy chưa cần quá căng thẳng với Đào Hòa Khiêm. Hắn rất lễ phép nói với đối phương là mình sẽ chọn cơ hội thích hợp để trao đổi.

Hơn tuần phân tích, tổng hợp và nghiên cứu làm Triệu Quốc Đống khá mệt. Đây không phải mệt về sức khỏe mà do trong thời gian dài bị vây trong áp lực nên thành ra như vậy.

Hắn cảm thấy mình cần một hai ngày nghỉ ngơi nếu không sợ sẽ có vấn đề. Vì thế khi Phùng Minh Khải gọi tới mời hắn cuối tuần tới Kiềm Dương, Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status