Lộng triều

Quyển 17 - Chương 77


Trử Liễu và Ngưu Phóng rất nhanh đến nơi. Bí thư tỉnh ủy gọi, bọn họ không nhanh không được.

Trử Liễu lúc đi vào lộ rõ vẻ hưng phấn, đây là điều hiếm thấy ở vị chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trầm ổn, lạnh lùng này. Chỉ có cá hơn, hơn nữa là cá khổng lồ xuất hiện trước mặt thì chị ta mới để lộ vẻ mặt như vậy. Có lẽ vụ án Khúc Châu xuất hiện quá đột nhiên, hoặc là nói đầu mối quý giá đó đến quá đột nhiên làm Trử Liễu không kịp chê giấu tâm trạng của mình.

Ngưu Phóng thật ra lại khá cẩn thận. y xuất thân là cục trưởng cục chống tham nhũng sau đó được điều tới Điền Nam làm Viện trưởng Viện kiểm sát sau khi Thái Chánh Dương tới Điền Nam. Thái Chánh Dương rất thưởng thức y, y cũng tận tâm trong công việc. Có thể nói ở Điền Nam này Thái Chánh Dương tin tưởng Ngưu Phóng không thua gì Triệu Quốc Đống, điểm này Triệu Quốc Đống biết rõ.

Ngưu Phóng rất chú ý đến thủ tục liên quan tới khách sạn Thiên Bảo, đây là đầu mối. Cựu giám đốc khách sạn Thiên Bảo do chánh văn phòng ủy ban quận Khúc Khê kiêm nhiệm, bây giờ người này đã là thường vụ quận ủy, chánh văn phòng Quận ủy Khúc Khê, mập mờ trong đó có lẽ là nguyên nhân để người này lên chức. Nói cách khác người này rất quan trọng, hơn nữa mấy chứng cứ cũng chỉ rõ vào người này, điểm đột phá nhất định là phải từ tên này mà ra.

- Còn có một nguyên tắc là khi chứng cứ không rõ ràng Ủy ban kỷ luật tham gia điều tra, bên Viện kiểm sát có thể đưa người phối hợp. Nếu chứng cứ rõ ràng thì Viện kiểm sát lập tức ra tay, bên Ủy ban kỷ luật nếu tìm ra thứ gì đó rõ ràng có thể lập tức giao cho Viện kiểm sát. Tôi hy vọng vụ án này kéo quá lâu, cũng không thích tạo ra nghi kỵ.

Thái Chánh Dương lạnh lùng nói. Trử Liễu và Ngưu Phóng nghe rất chăm chú. Vụ án Khúc Châu coi như vụ án tham nhũng lớn nhất xảy ra sau khi Thái Chánh Dương đến Điền Nam. Trử Liễu không nói, Ngưu Phóng cũng là tâm phúc của Thái Chánh Dương nên đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của vụ án này đối với Thái Chánh Dương. Ngưu Phóng mặc dù không biết vụ án này sẽ làm lớn đến mức nào nhưng y chỉ cần nghi nhớ một điểm có tình huống mới phải báo cáo với Thái Chánh Dương, phá án theo yêu cầu của Thái Chánh Dương mà làm, vấn đề khác thì không cần y quan tâm.

Thái độ của Thái Chánh Dương bây giờ là rất quan trọng, nhất là khi đợt điều chỉnh nhân sự sắp diễn ra thì càng phải cẩn thận hơn. Ngưu Phóng biết rõ việc này sẽ mang lại mạo hiểm chính trị, y ngồi được ở vị trí này cũng là trải qua nhiều năm tranh đấu cố gắng nên biết nặng nhẹ.

Đợi hai người Trử Liễu, Ngưu Phóng rời đi, Thái Chánh Dương mới thở dài một tiếng, vết nhăn trên trán càng dày hơn.

Triệu Quốc Đống nhìn hai bên mai của Thái Chánh Dương đã có nhiều sợi bạc mà không khỏi thương cảm. Nhớ lúc mới quen Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương khi đó còn đầy phong độ, bây giờ Thái Chánh Dương lúc nào cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn của người đứng đầu một tỉnh, hơi không để ý sẽ bị vùi dập ngay.

Thái Chánh Dương thấy tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Triệu Quốc Đống nên lắc đầu nói:
- Quốc Đống, không cần quá lo lắng, chuyện nếu xảy ra thì chúng ta phải đối mặt, bưng tai bịt mắt không phải phong cách của Đảng. Có vấn đề thì phải dũng cảm đối mặt. Anh tin chúng ta có thể xử lý tốt việc này.

- Em không lo cái này. Thái ca, xảy ra chuyện này em tin chủ tịch Đào cũng tốt, Bí thư Bảo Quốc cũng tốt đều có lựa chọn chính xác, điểm tố chất tối thiểu này bọn họ phải có. Bọn họ sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em chỉ cảm thấy áp lực của anh quá lớn, công việc quá vất vả. Chính xác mà nói chủ tịch Hòa Khiêm cùng Bí thư Bảo Quốc không quen với lối suy nghĩ làm việc của anh. Em thấy anh có thể cân nhắc đề nghị với trung ương điều chỉnh bộ máy của tỉnh. Một trong hai người chủ tịch Hòa Khiêm hoặc là Bí thư Bảo Quốc nếu có thể điều chỉnh thì em tin sẽ thuận lợi cho công việc của anh hơn nhiều.

Thái Chánh Dương nở nụ cười:
- Quốc Đống, chú đúng là biết suy nghĩ cho anh. Anh không phải không suy nghĩ vấn đề này, chẳng qua anh thấy tạm thời không nên đề nghị với trung ương. Thứ nhất sau khi chú tới tình hình đã chuyển biến tốt lên, anh thấy nó tốt hơn nhiều so với trước đây. Thứ hai chính thức đổi người lại muốn thích nghi, chưa chắc tốt hơn bây giờ bao nhiêu. Ít nhất anh cũng quen với phong cách làm việc của bọn họ.

Triệu Quốc Đống biết Thái Chánh Dương còn có gì chưa nói ra, trước khi đi đến bước cuối cùng thì không ai chủ động đề nghị với trung ương việc này, đây cũng có nghĩa năng lực khống chế cục diện của anh có hạn.

- Cũng đúng, em chỉ là thấy anh quá mệt. Em biết người phối hợp nếu không ăn ý với mình sẽ khó khăn như thế nào, chuyện này ..
Triệu Quốc Đống nói tới đây không nhịn được thở dài một tiếng.

- Trên đời không có gì hoàn hảo cả, nếu mỗi chuyện đều tốt đẹp như chú nghĩ thì anh nghĩ không thực tế. Mà như vậy chức bí thư tỉnh ủy chẳng phải ai cũng làm được ư?
Thái Chánh Dương nở nụ cười:
- Chúng ta phải biết cách thích nghi, đồng thời cũng phải biết cách thay đổi mình. Vừa thay đổi đối phương, vừa thay đổi mình, đây là như môi với răng, làm như thế nào sát vào nhau là điều anh đang cố gắng.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. Thái Chánh Dương nói đúng, phối hợp ăn ý từ trước đến giờ là rất hiếm, càng nhiều là mâu thuẫn và phối hợp cùng tồn tại. Vừa có mâu thuẫn lại vừa muốn phối hợp với nhau.

- Quốc Đống, Trử Liễu cùng Ngưu Phóng có nhiều kinh nghiệm xử lý việc như thế này. Trử Liễu trước đó đã từng báo cáo với anh về việc Khúc Châu có một ít chuyện, anh lúc ấy do nhiều nhân tố nên bảo bọn họ tạm hoãn lại, nhất định phải có đủ chứng cứ mới được hành động. Lần này thứ chú cung cấp xem ra làm Trử Liễu thấy hứng thú, có lẽ lần này Ủy ban kỷ luật sẽ có động tác mạnh. Ngoài ra bên Viện kiểm sát cũng sẽ tham gia vào cho nên anh đoán tình hình sẽ rất nhanh sáng tỏ. Chú cũng cần chuẩn bị trước đi.

Thái Chánh Dương nói làm Triệu Quốc Đống khó hiểu, việc này có gì cần chuẩn bị?

- Anh chỉ là chú cần suy nghĩ sâu rộng hơn. Nếu cục diện Khúc Châu thật sự rất xấu thì Ban Tổ chức cán bộ cần nhanh chóng đưa ra phương án để hội nghị thường vụ tỉnh ủy quyết định, cho nên chú cũng cần có phương án chung, phải cân nhắc toàn diện xem làm thế nào đảm bảo được cục diện. Ý của anh chú rõ chứ? Phải suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

- Em hiểu.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Hắn coi như hiểu Thái Chánh Dương mặc dù nói rất bình tĩnh nhưng thực tế đã có quyết định.

- Chú còn chưa rõ.
Thái Chánh Dương tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Ổn định áp đảo tất cả, phải đảm bảo sự phát triển của Khúc Châu không bị ảnh hưởng quá lớn.

Triệu Quốc Đống càng lúc càng khó hiểu. Câu này của Thái Chánh Dương khá mâu thuẫn, nhìn điệu bộ thì lần này phải có thuốc mạnh với Khúc Châu, sao Thái Chánh Dương lại nói cái là ổn định áp đảo tất cả, đảm bảo duy trì phát triển, đây không phải làm khó mình sao?

Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Thái Chánh Dương mà vẫn rất khó hiểu. Ra khỏi cửa hắn bảo lái xe chạy vòng vo trên đường để mượn cơn gió từ ngoài làm hắn tỉnh táo. Lái xe họ Ngô cũng ý thức được tâm trạng sếp không tốt nên cố gắng chọn mấy con đường ít xe qua lại phong cảnh tốt mà đi.

Khúc Châu nhất định sẽ có điều chỉnh lớn, điểm này Triệu Quốc Đống tin suy nghĩ của mình không sai. Nếu điều chỉnh lớn nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Khúc Châu. Nhưng ý của Thái Chánh Dương là yêu cầu vững vàng quá độ, đảm bảo sự phát triển, làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn này?

Thế liên minh của Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc ở Khúc Châu bị phá vỡ, rất nhiều mâu thuẫn sẽ lộ ra, làm như thế nào để thăng bằng, làm cục diện không mất khống chế cũng chính là tạo thăng bằng mới. ổn định chính thức không phải là hai chân mà phải có ba, bốn chân.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, Thái Chánh Dương nói chưa hết ý, làm thế nào là do mình làm, làm thế nào vẽ vòng tròn sẽ do hắn cân nhắc. Khúc Châu sau cơn sóng gió sẽ không giống trước nữa nhưng cục diện ổn định thăng bằng ở Khúc Châu vẫn cần duy trì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status