Lộng triều

Quyển 17 - Chương 84


Lúc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh, Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên đã đứng chờ hắn ở sân bay.

Hai người này lên Bắc Kinh trước Triệu Quốc Đống vài hôm, chủ yếu chính là đi trước nắm bắt tình hình. Cao tốc Côn Văn đã chính thức đi vào quỹ đạo vận động, Diệp Khánh Xuyên ít nhiều có chút liên lạc với Bộ Thương mại, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Bộ giao thông. Dù bản thân y chưa đủ trọng lượng thì cũng có thể mời ra một hai vị đại thần đến liên lạc giúp, như vậy còn tốt hơn rất đông cán bộ địa phương lên Bắc Kinh.

Quan Bắc Kinh rất oai phong, cán bộ cấp giám đốc sở bình thường lên Bắc Kinh về cơ bản chỉ có thể xếp hàng dài mà đợi. Dù là phó chủ tịch tỉnh cũng phải xem bình thường anh có hay lên bộ không? Nếu không anh cũng có thể đứng ở bên đợi vài hôm là bình thường.

Điều kiện của văn phòng thị xã Văn Thành ở Bắc Kinh không quá tốt. Bọn họ chỉ có thể cung cấp việc chỗ nghỉ, nơi ăn uống và mua vé máy bay mà thôi. Anh muốn mong văn phòng này có quan hệ mật thiết với bộ trung ương thì đó là điều không thực tế.

Triệu Quốc Đống thật ra không quá để ý cái này. Hắn quen thuộc tình hình Bắc Kinh hơn người bình thường nhiều, dù sao hắn cũng ở đây nửa năm. Về phần bên Bộ giao thông và Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì hắn cũng có chút quan hệ. Nhưng hạng mục cao tốc Côn Văn không hề nhỏ, số tiền đầu tư khá lớn, dù là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê hạng mục này cũng cần nhiều trình tự. Nếu muốn cả hạng mục này trải qua từng trình tự thì không có một năm là không thể.

- Tình hình thế nào?
Triệu Quốc Đống bảo hai người lên xe của văn phòng tỉnh Điền Nam trên Bắc Kinh.

- Có vui có buồn. Vui là bên Bộ giao thông khá ủng hộ hạng mục cao tốc Côn Văn, nghe nói sau khi bộ trưởng Hữu Từ về Bắc Kinh đã phái người đi chú ý công việc này, bây giờ vài ý kiến sơ bộ của Bộ giao thông đã báo sang Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Buồn chính là các tỉnh bây giờ đều muốn có hạng mục xây dựng cơ sở vật chất, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chọn hạng mục nào vào năm nào cũng khó biết. Có đến lượt chúng ta hay không cũng khó nói.
Vi Văn Minh lắc đầu nói.

- Mọi người không ai ngốc cả, năm ngoái trung ương có chính sách khống chế giảm đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, năm nay tài chính thả lỏng nên ai cũng muốn đoạt lại những thứ đã mất của năm trước. Bây giờ ai thành công là dựa vào bản lĩnh của người đó.

Triệu Quốc Đống cũng sớm đoán được tình hình sẽ là như vậy. Sau khi khống chế ngắn ngủi một năm nhất định sẽ nghênh đón đợt đầu tư nở rộ, đây thực ra không khoa học nhưng có vài vấn đề không thể chỉ đứng ở góc độ kinh tế mà đánh giá vấn đề, cũng phải đứng ở góc độ chính trị mà nhìn nhận. Năm ngoái khối kinh tế tư nhân có phản ứng rất mạnh, bây giờ các tỉnh đều lợi dụng thu hút đầu tư để thúc đẩy phát triển kinh tế. Trung ương có tiếng nói không đồng nhất ở vấn đề này cho nên lúc thể hiện chính sách khá loạn.

- Nhưng mà trưởng ban Triệu, tình hình Điền Nam chúng ta khác. Lần này Thủ tướng đến Điền Nam và tỏ thái độ khá rõ. Điền Nam chúng ta là đầu mối giao thương giữa Trung Quốc và các nước khu vực Đông Nam Á, Nam Á, cơ sở vật chất lạc hậu đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến giao lưu kinh tế, thương mại giữa Trung Quốc với các nước, hơn nữa dễ hình thành hiệu ứng sụp đổ. Thủ tướng đã chuyên môn chỉ thị các bộ cần ưu tiên cân nhắc xây dựng cơ sở vật chất cho Điền Nam chúng ta.

Diệp Khánh Xuyên có chút không cam lòng. Y vốn tưởng Thủ tướng đến Điền Nam rồi lên tiếng thì việc sẽ dễ làm. Nhưng không ngờ lên Bắc Kinh y phát hiện tình hình rất nghiêm trọng. Bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có một đống lớn hạng mục như vậy đều đợi qua cửa, mà về cơ bản từng hạng mục hoặc ít hoặc nhiều cũng có vị lãnh đạo nào đó lên tiếng hoặc phê duyệt. Mặc dù là như vậy nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia vẫn sẽ để hạng mục của anh ở bên, từng bước từng bước tiến hành, không hề bởi vì anh cảm thấy hạng mục của anh cấp bách hơn nên ưu tiên xem xét trước.

Đương nhiên nếu hạng mục của anh thật sự quan trọng đến mức Thủ tướng tự mình phê duyệt sẽ khác. Ví dụ như cao tốc Điền Miễn, đường sắt Điền Miễn vậy, hội nghị thường vụ Quốc vụ viện thông qua sẽ không cần ai chào hỏi, không cần ai giục cả.

- Khánh Xuyên, anh ở bộ đi ra, ở đây làm việc như thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ? Các cục trưởng, vụ trưởng đều tinh ranh hơn khỉ, cái nào cần lập tức làm, cái nào có thể gác lại, cái nào vứt vào xó, anh vừa báo lên là bọn họ có thể ngửi ra ngay một cách chính xác. Tôi đoán chuyện này lúc anh còn ở Bộ Thương mại cũng làm không ít.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Diệp Khánh Xuyên:
- Bây giờ anh mới thấy sự khó xử của bên dưới rồi chứ? Sau này nếu có cơ hội về bộ thì tuyệt đối đừng làm khó người bên dưới.

Diệp Khánh Xuyên bị Triệu Quốc Đống nói như vậy cũng nóng mặt. Vị trưởng ban Triệu này quá nhạy bén. Hắn cũng đã làm ở Bộ năng lượng nên đâu lạ mấy việc này, đi làm việc với lãnh đạo này vừa dễ dàng nhưng nếu muốn lừa gạt hắn thì đúng là tự rước nhục mình.

- Cao tốc Côn Văn này do chúng ta tự mình tranh thủ, Thủ tướng lúc ấy nghe tôi báo cáo ngắn gọn cũng không tỏ thái độ, nói cách khác đây là hạng mục có thể nhanh có thể chậm. Có thể vừa báo là được duyệt ngay, cũng có thể gác ba năm năm. Nói trắng ra phải xem chúng ta thao tác ra sao?

- Vậy trưởng ban Triệu ngài nói chúng ta bây giờ nên làm gì?
Vi Văn Minh rất lo lắng. Hạng mục cao tốc Côn Văn sau khi truyền ra đã tạo tiếng vọng rất lớn ở cả Văn Thành. Vừa lộ tin có thể nói khiến mấy triệu dân Văn Thành chú ý. Bây giờ Thị ủy, ủy ban Văn Thành đúng là ở hoàn cảnh cưỡi trên lưng hổ. Nếu hạng mục này thật sự không được phê duyệt thì Thị ủy, ủy ban Văn Thành ăn nói sao với mấy triệu dân chúng?

- Khánh Xuyên, anh cũng quen thuộc trình tự ở cấp bộ, anh nói xem định làm thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng hiểu việc này khó giải quyết. Diệp Khánh Xuyên chắc có cửa, hơn nữa y mới làm thị trưởng không lâu nên nhất định muốn làm việc gì đó vì Văn Thành để chứng minh năng lực của mình, Diệp Khánh Xuyên nhất định sẽ cố gắng hết sức.

- Trưởng ban Triệu, không giấu gì ngài. Trước khi ngài đến tôi đã cùng bí thư Vi chạy đến Bộ giao thông và Ủy ban kế hoạch phát triển vài chuyến. Bên Bộ giao thông thì không vấn đề gì, toàn lực phối hợp nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lại không dễ bước. Tôi cũng tìm vài lãnh đạo nói giúp nhưng rất khó khăn. Thật sự do có quá nhiều hạng mục tốt như cao tốc Côn Văn, hơn nữa đều hy vọng lấy tài chính của trung ương ra làm, đây là vấn đề khó khăn nhất. Nếu như nói tài chính của tỉnh hoặc là dự trù từ con đường khác thì sẽ dễ hơn.
Diệp Khánh Xuyên không giấu diếm:
- Chủ yếu chính là ở điểm này.

- Ừ, tôi thấy anh còn điều chưa nói hết, nói đi, có ý gì?
Triệu Quốc Đống nói.

- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, tôi cũng là học theo ngài. Cao tốc Côn Văn nếu muốn qua cửa thật nhanh thì phải giải quyết được vấn đề ai bỏ tiền. Tài chính trung ương hàng năm dùng cho xây dựng cơ sở vật chất chỉ có từng đó, bao người nhìn chằm chằm vào nó. Không trách được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, nhưng nếu như chúng ta có thể tìm được nguồn đầu tư thì vấn đề ở bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ không lớn.
Diệp Khánh Xuyên giải thích.

- Tài chính của tỉnh cũng rất khó khăn, không thể bỏ tiền ra làm cao tốc Côn Văn, năm nay đến sang năm tỉnh sẽ trọng điểm đầu tư xuất sắc cơ sở vật chất bên Điền tây và điền tây bắc.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Cái này tôi cũng biết. Ý của tôi là dùng phương án BOT hoặc BOOT.
Diệp Khánh Xuyên nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.

- Ồ, cao tốc Côn Văn có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của Văn Thành, nhưng đối với các nhà đầu tư thì bọn họ cần suy nghĩ khả năng thu hồi vốn và lợi nhuận. Tôi đoán muốn tìm được nhà đầu tư thích hợp sẽ khó khăn không nhỏ hơn việc qua cửa của Ủy ban kế hoạch phát triển.
Triệu Quốc Đống sớm biết Diệp Khánh Xuyên sẽ nói như vậy nên không hề ngạc nhiên.

- Về phần phương án BOOT mặc dù chỉ là cách đổi mới của BOT nhưng khi phương án BOT hay bị nói thì phương án BOOT không phải không thể. Thậm chí quốc gia và chính quyền địa phương cũng có thể lấy hình thức tham gia vào công ty đó để giảm bớt lo lắng cho nhà đầu tư. Chẳng qua từ tầm nhìn của quốc gia thì chưa có tiền lệ khi dùng phương án này để xây dựng đường cao tốc, chính sách có lẽ cũng có hạn chế nên tôi không chắc chắn.

Phân tích chính xác của Triệu Quốc Đống làm Diệp Khánh Xuyên rất phục. Y vốn cảm thấy Triệu Quốc Đống lúc ở Ninh Lăng dùng phương án BOT để làm đường cao tốc chỉ là đề ra còn đâu do nhân viên tiến hành, không ngờ Triệu Quốc Đống lại hiểu sâu về chính sách ở phương diện này như vậy, chỉ ra vấn đề đều là các cửa khó vượt qua. Đây cũng là vấn đề làm phiền lòng Diệp Khánh Xuyên.

Cao tốc Côn Văn rất quan trọng đến sự phát triển của thị xã Văn Thành, nhưng bởi vì kinh tế Văn Thành chậm phát triển, đầu tư quá lớn thì có thể thu hồi vốn hay không cũng khó nói. Nói cách khác nhà đầu tư mạo hiểm nhiều hơn, chưa chắc tìm được nhà đầu tư thích hợp.

Thấy Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên như quả bóng xì hơi, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười:
- Sao, chỉ chút chuyện này đã đánh ngã hai anh ư? Định buông tha ư? Tôi cũng không có thói quen nhanh như vậy đã lùi bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status