Lộng triều

Quyển 18 - Chương 118


Ánh mắt Triệu Quốc Đống nhìn chăm chú về phía trước. Nội thành An Đô đối với hắn mà nói là rất quen thuộc, trung tâm thương mại Hồ Lô Châu đang từng bước trở thành trung tâm thương mại quan trọng nhất của Thành phố An Đô, đây là trụ cột để biến An Đô thành trung tâm tài chính của khu vực trung tây.

Đương nhiên anh có bộ khung không có nghĩa anh thật sự thành trung tâm tài chính. Anh cần phải có hệ thống ngân hàng, các công ty bảo hiểm, công ty chứng khoán lớn đặt vào đó, các dịch vụ kiểm toán cũng muốn tiến vào… Đây là một quá trình rất dài.

Thiên Phu cùng ủy ban Thành phố An Đô khai thác xây dựng trung tâm Hồ Lô Châu cũng đã dùng hết đầu óc. Quy hoạch của chính quyền một ngày thay đổi vài ba lần, gần như cứ qua tay một lãnh đạo là có tu sửa đôi chút, điều này làm Thiên Phu không biết theo ai. mãi tới cuối năm trước mới miễn cưỡng xây dựng xong cơ sở vật chất cho hạng mục này. Hơn nữa toàn bộ hạng mục này đều do Thiên Phu bỏ hết tài chính, bên ủy ban dùng mấy khu đất ở nội thành giao cho Thiên Phu coi như là thế chấp trả tiền sau, phương pháp này khá lưu hành nhưng lại làm khó Thiên Phu.

Thiên Phu đã quyết định lựa chọn một khu đất thích hợp trong mấy khu đất đó xây dựng tòa nhà Thiên Phu, nơi đây sẽ là trụ sở của tập đoàn Thiên Phu ở khu vực Hoa trung, quy mô sơ bộ gồm 64 tầng.

Trung tâm thương mại Hồ lô châu đã được quy hoạch từ thời Ninh Pháp nhưng không tiến triển thuận lợi. Khi ấy quan điểm giữa ủy ban tỉnh và ủy ban Thành phố An Đô không hài hào nên khiến trung tâm thương mại này không được trên tỉnh ủng hộ.

Công việc của Thiên Phu đã kết thúc, toàn bộ hạng mục đã được giao cho Ủy ban nhân dân thành phố An Đô. Một nhóm lớn các tòa nhà cao tầng được mọc lên, mà trong khu vực quy hoạch cũng lưu nhiều đất trống nhằm xây dựng tiếp theo sau này. Thị ủy, ủy ban mấy khóa trước của Thành phố An Đô cũng không quá tin tưởng vào biểu hiện của trung tâm thương mại này, kết hợp với tài chính của An Đô mãi không dồn tới nên hạng mục này mãi không được khởi động.

- Chủ nhiệm Quốc Đống, bí thư Kinh Sơn và thị trưởng Lập Phong đều quen biết anh từ trước. Bọn họ đang chờ chúng ta ở khu công nghệ cao.
Tề Hoa mở miệng nói.

- Ừ, chủ tịch Tề, hai người đó đối với tôi mà nói là rất quen thuộc, thị trưởng Lập Phong đã từng làm việc với tôi ở Hoài Khánh. Lúc ấy y là phó bí thư, tôi là Phó thị trưởng thường trực, chẳng qua thời gian hơi ngắn.
Triệu Quốc Đống gật đầu như nhớ lại kinh nghiệm lúc mình làm việc ở Hoài Khánh.

Mặt Tề Hoa rất bình tĩnh nhưng trong đầu lại nghĩ đến mâu thuẫn của Triệu Quốc Đống và Đàm Lập Phong.

Khi Hà Chiếu Thành rời khỏi Hoài Khánh, hai người Triệu Quốc Đống, Đàm Lập Phong tranh chức thị trưởng, Triệu Quốc Đống thắng, Đàm Lập Phong bị ép lên làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Một năm sau Triệu Quốc Đống do có mâu thuẫn với Trần Anh Lộc, xử lý vấn đề giải tỏa không tốt nên bị ép rời khỏi Hoài Khánh, Đàm Lập Phong về Hoài Khánh, sau đó thay Trần Anh Lộc làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Mà lúc ấy Triệu Quốc Đống được Qua Tĩnh hết lòng đề cử nên từ Bộ năng lượng về An Nguyên, làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Cũng vì việc này tạo thành đại chiến phát triển kinh tế giữa Ninh Lăng và Hoài Khánh trong mấy năm qua.

Kết quả trong ba năm Ninh Lăng thắng, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng hoàn toàn áp đảo Hoài Khánh vốn có trụ cột tốt, hơn nữa trở thành nơi có GDP cao nhất An Nguyên sau An Đô, thậm chí là thị xã đầu tiên của khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ. Cũng vì thế Triệu Quốc Đống mà đánh bại Long Ứng Hoa để thành thường vụ tỉnh ủy.

Nghĩ vậy Tề Hoa không khỏi cảm thấy thế sự biến hoá khôn lường. Long Ứng Hoa bị ép rời khỏi An Nguyên, bây giờ nhờ Lăng Chính Dược mà quay về An Nguyên làm phó chủ tịch tỉnh. mà Đàm Lập Phong cũng nhờ vào Lăng Chính Dược mà lên làm thị trưởng Thành phố An Đô. Nhưng thật ra Triệu Quốc Đống nhảy khỏi vòng tròn của An Nguyên, bây giờ lại thành phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

- Lập Phong mới tới chưa lâu, vẫn là quyền thị trưởng nhưng tôi thấy y tiến vào trạng thái rất nhanh, có nhiều ý tưởng chấn hưng kinh tế An Đô. Chủ nhiệm Quốc Đống lát nữa có thể trao đổi nhiều hơn với Lập Phong. Hai người là người quen cũ, An Đô cũng là nguyên quán của anh, chủ nhiệm Quốc Đống về công về tư cũng nên giúp đỡ kinh tế An Đô phát triển mới đúng.

Tề Hoa mỉm cười nói.

Triệu Quốc Đống thầm oán, Tề Hoa này chẳng lẽ không biết “mâu thuẫn” với Đàm Lập Phong sao? Còn muốn mình nói chuyện với Đàm Lập Phong, nói chuyện gì? Nói chuyện mình làm thế nào đẩy Đàm Lập Phong khỏi Hoài Khánh, hay nói chuyện Đàm Lập Phong làm như thế nào từ trên tỉnh ủy về Hoài Khánh làm thị trưởng? Hoặc là nói chuyện tranh đoạt giữa Hoài Khánh và Ninh Lăng?

- Ha ha, nên vậy, An Đô là nơi tôi trưởng thành, sinh ra, học ở đây, chỉ tiếc tôi làm ở An Đô có hơn hai năm, bây giờ vẫn rất nhớ nơi này. Tối qua tôi muốn ra ngoài đi một vòng, dòng Ninh Giang là nơi tôi lưu luyến nhất.

Triệu Quốc Đống nói không giả, lúc trước hắn và Đường Cẩn hay đi dạo ở dòng Ninh Giang, còn ân ái triền miên ở đó nữa.
Quan Kinh Sơn nhìn đồng hồ, chắc nên tới rồi. 8h30 xuất phát từ khách sạn An Nguyên, 9h chắc là đến nơi.

An bài điểm khảo sát cũng làm Quan Kinh Sơn tốn nhiều tâm trí. Đàm Lập Phong mới tới, không quá quen tình hình của thành phố. Triệu Quốc Đống lại là cán bộ từ An Nguyên đi ra, hiểu rất rõ về An Đô, anh đưa ra một điểm không đáng để xem thì bề ngoài có lẽ hắn không nói gì nhưng trong lòng sẽ đánh giá thấp An Đô. Nhất là Triệu Quốc Đống từng làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, mai còn tới Ninh Lăng khảo sát thì sẽ tạo thành ấn tượng để so sánh.

Triệu Quốc Đống còn đỡ một chút nhưng mấy cục trưởng đi theo hắn mới là khó.

Quan Kinh Sơn từng làm trợ lý bộ trưởng Bộ Thương mại nên biết đám người ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đều là vểnh mũi lên trời, ông trời thứ nhất, ông thứ hai, xuống khảo sát cũng chính là muốn xem kết cấu sản nghiệp, tiềm lực phát triển... những người ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tuy hơi kiêu căng nhưng đều có năng lực thật sự, anh nếu đưa ra cái gì làm hắn hài lòng, hắn sẽ không tiếc lời khen, ngược lại không chừng có ấn tượng không tốt, sau đó quốc gia nếu có hạng mục lớn, chính sách tốt nào đó thì bọn hắn chỉ cần nói vài câu là có thể khiến anh hết hy vọng.

Buổi sáng xem khu công nghệ cao thì Quốc tế Hoa Tâm cũng không thể không tới xem. Đây là tập đoàn điện tử lớn nhất khu vực đất liền, quy mô sản xuất luôn đứng đầu khu vực, chẳng qua ở khu vực duyên hải và Hoài Khánh cũng lục tục có nhiều công ty điện tử tiến vào và đuổi theo Quốc tế Hoa Tâm. Quốc tế Hoa Tâm cũng gặp áp lực kinh doanh rất lớn. Quang điện Thiên Long, công ty công nghệ sinh học Tam Hữu cũng là điểm đáng xem…

Buổi chiều đến xem tình hình xây dựng trung tâm thương mại Hồ Lô châu, đây là do không còn hạng mục nào khác để chọn. Tiến trình xây dựng trung tâm thương mại không quá thuận lợi, ít nhất theo Quan Kinh Sơn thấy quy hoạch của Hồ Lô châu không được tỉnh phối hợp mấy, thiếu sự ủng hộ của tỉnh nên trung tâm thương mại này hơi đơn độc. Vì thế Quan Kinh Sơn hy vọng thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia để cấp trên thấy được định vị của trung tâm thương mại Hồ Lô châu, qua đó khiến tỉnh tham gia vào, biến trung tâm thương mại Hồ Lô châu thành trung tâm thương mại của cả khu vực đất liền, mà không phải trung tâm thương mại của riêng Thành phố An Đô hoặc tỉnh An Nguyên.

Sau đó chính là cuộc tọa đàm ở trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, nghe Ủy ban nhân dân thành phố An Đô nói về tư tưởng quy hoạch trung tâm công nghệ cao, trung tâm tài chính.

Đàm Lập Phong cũng nhìn đồng hồ rồi khẽ thở dài nói:
- Bí thư Quan, chắc cũng nên tới rồi chứ? Có cần hỏi chủ tịch Tề bao giờ thì tới không?
- Không cần hỏi, vừa nãy trước khi xuất phát thư ký của chủ tịch Tề đã gọi cho tôi.

Quan Kinh Sơn lắc đầu nói:
- Lập Phong, anh hình như đã cùng cộng tác với Triệu Quốc Đống?

- Ừ, chẳng qua thời gian rất ngắn.
Đàm Lập Phong không muốn nói chuyện này mấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status