Lộng triều

Quyển 18 - Chương 130


Tiêu Xuân Dương liếc nhìn Lý Vĩnh Cương một cái rồi ra vẻ thuận miệng nói:
- Hình như ông có cảm giác khác về Triệu Quốc Đống?

- Ừ, tôi vốn nghĩ hắn chỉ là làm ầm lấy lòng dư luận nhưng tôi dần cảm thấy phán đoán của mình có chút thành kiến. Hắn dù mò thành tích nhưng cũng có chút khí phách, dám gặm xương cứng. Chỉnh hợp ngành thép nói bao lâu rồi, ai cũng biết đây là việc khó giải quyết, ai nhắc tới chuyện này đều ngại ngùng, nói hàm hồ hoặc nói mấy câu sáo rỗng. Còn nếu liên quan đến vấn đề mang tính cụ thể thì mọi người đều ngậm miệng không nói.
Lý Vĩnh Cương như đang suy nghĩ.
- Nhưng Triệu Quốc Đống này thì khác, ông đọc bài này mặc dù giọng điệu khá hòa hoãn nhưng mấy điểm đề xuất chỉ là người trong ngành đều biết. Ký Trung cùng Tề Lỗ chắc đang rất nóng mặt.

- Vậy ông cảm thấy ý kiến của hắn có được trung ương chấp nhận không?
Tiêu Xuân Dương cũng biết Triệu Quốc Đống không phải kẻ bốc đồng. Hắn dám ký tên viết bài này thì nhất định được bên trên cho phép. Quan trọng nhất chính là trung ương có đẩy mạnh theo ý kiến này không? Đây không chỉ là vấn đề của Kinh cương, Bảo cương, Đường cương, Hàm Cương, Bồ cương, Tề cương chú ý nữa. Chính quyền các nơi như Ký Trung cùng Tề Lỗ, Bắc Kinh, Thượng Hải đều chú ý tới. Bài viết đi ra có lẽ là phương hướng, xem phản ứng của các ngành thế nào. Về phần phổ biến chính thức hay không là rất khó nói.

- Không dễ nói, chỉnh hợp ngành thép không chỉ có vấn đề kinh tế mà còn là vấn đề xã hội và chính trị nữa
Lý Vĩnh Cương cảm thấy câu này của mình rất có trình độ.
- Còn phải dựa vào kết quả đánh cờ của các thế lực chính trị khắp nơi.

Tiêu Xuân Dương cười cười một tiếng. Y rất thích thậm chí thấy may mắn khi Triệu Quốc Đống dồn hết tâm tư vào vấn đề quyền nhập khẩu nguyên liệu phân bón hóa học và chỉnh hợp ngành thép. Y không hiểu sao mình rất e ngại và cảnh giác với Triệu Quốc Đống, ngay cả chính y cũng không thể giải thích nổi. Nhưng trực giác nói cho Tiêu Xuân Dương biết đối phương rất nguy hiểm, mà cảm giác này sau khi Triệu Quốc Đống tới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì càng đạt tới đỉnh.

Mỗi một cử động của Triệu Quốc Đống đều làm Tiêu Xuân Dương chú ý. Nếu quyền nhập khẩu phân bón hóa học còn đỡ một chút, như vậy chỉnh hợp ngành thép và cơ chế đàm phán quặng sắt liên lụy trực tiếp đến lợi ích của y. Chỉnh hợp ngành thép đó là đề tài với tổng bộ Kinh cương (tập đoàn thép Bắc Kinh), không ảnh hưởng mấy đến Quốc tế Kinh Cương. Nhưng cơ chế đàm phán giá quặng và con đường nhập khẩu lại liên quan trực tiếp tới Quốc tế Kinh Cương.

Tiêu Xuân Dương vẫn có chút lo lắng sẽ cứng rắn tham gia vào cơ chế đàm phán giá quặng. Việc này mặc dù không phải do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phụ trách chính mà là chức trách của Bộ Thương mại. Nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có vai trò người phối hợp, mà ngành thép lại là ngành trụ cột của nền kinh tế quốc dân, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng có quyền lên tiếng khá lớn ở cơ chế đàm phán giá quặng. Bộ Thương mại cũng cần trưng cầu ý kiến của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Mà Triệu Quốc Đống lại là phó chủ nhiệm phụ trách Cục phối hợp ngành nghề, điều này làm Tiêu Xuân Dương có cảm giác ăn ngủ không ngon.

Cũng may chỉnh hợp ngành thép dù từ phương diện nào cũng hấp dẫn Triệu Quốc Đống chú ý hơn là cơ chế đàm phán giá quặng. Cuộc đàm phán nhập khẩu quặng sắt cuối cùng đã kết thúc ở trung tuần tháng 6, các công ty thép trong nước chấp nhận giá thành tăng lên 19%, phản ứng của ngành thép cũng bình tĩnh. Đây cũng làm cho lo lắng trong lòng Tiêu Xuân Dương giảm đi.

Nhưng tiến vào nửa cuối năm, thời gian đàm phán giá quặng năm 2007 gần tới, Tiêu Xuân Dương lại có cảm giác dày vò. Theo thời gian đàm phán gần tới thì y càng phải nắm chắc Lý Vĩnh Cương hơn.

Đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, Tiêu Xuân Dương thấy số mà mình vừa yêu vừa hận. Tiêu Xuân Dương thở dài một tiếng nói:
- Thái ca, anh ở đâu?

- Chỗ cũ, cậu lại đây.
Bên kia truyền tới giọng của người Tân Môn.
- Lâu không gặp rồi, tối phải uống thật say mới được.

- Anh vừa từ Úcc về?
Tiêu Xuân Dương thuận miệng nói.

- Tới Liêu Đông cùng Tề Lỗ một vòng, gặp nhiều bạn nên trì hoãn thời gian.
Giọng đối phương có vẻ mệt mỏi.

- Thái ca đúng là khỏe, chắc đãi ngộ tốt lắm hả?
Tiêu Xuân Dương thở dài một tiếng.

- Thời này chim chết vì đồ ăn, người chết vì tiền, con người không phải như vậy sao?

Tiêu Xuân Dương run lên vô thức nhìn Lý Vĩnh Cương đang ngồi đối diện với mình.
- Được, tôi lập tức tới.

Tiêu Xuân Dương phán đoán rất chính xác, gần đây Triệu Quốc Đống bị vấn đề chỉnh hợp ngành thép chiếm gần hết tâm trí.

Hai tỉnh Tề Lỗ, Ký Trung đều có bến cảng xuất nhập khẩu quặng, cũng đều là tỉnh lớn trong sản xuất thép, y trong tỉnh chia làm vài khối lớn, vì vậy cần phải hình thành hợp lực, cần chỉnh hợp sát nhập.

Tình hình hai tỉnh khác nhau, hai khối nam bắc của ngành thép Ký Trung thực ra đều có ưu thế làm chủ thể sát nhập. Đường cương và Kinh cương có quan hệ mật thiết, do vị trí và quan hệ hợp tác trong thời gian dài cùng với cơ sở vật chất và hệ thống thông tin cùng hưởng, theo Triệu Quốc Đống thấy đây là cách sát nhập tốt nhất. Mà phía nam Ký Trung thì Hàm cương và Bảo cương cũng đã hợp tác nhiều năm. Bảo cương cũng có ý mua lại Hàm cương, như vậy sẽ tạo thành ưu thế hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cùng có lợi.

Nhưng điều này lại không phù hợp với lợi ích của Ký Trung.

Thấy ngành thép của tỉnh mình bị công ty bên ngoài chia cắt, dù là từ lợi ích địa phương hay lợi ích cá nhân mà nói thì chỉ sợ lãnh đạo bên phía Ký Trungkhó có thể chấp nhận, điểm này Triệu Quốc Đống có thể hiểu. Nhưng hắn cảm thấy cần đứng ở góc độ xa hơn mà nhìn nhận. Nếu có thể hạ quyết tâm cẩn thận phân tích, lấy tâm lý bình tĩnh để nhìn nhận vấn đề, Triệu Quốc Đống cho rằng ngành thép Ký Trung thích hợp hợp tác với Bảo cương, Kinh cương mà không phải ép ngành thép trong tỉnh hợp lại với nhau.

Ngành thép liên quan quá nhiều lợi ích khó tránh khỏi không ngừng chỉnh hợp, không ngừng sửa đổi. Nếu không có thủ đoạn của chính quyền mà anh muốn giảm sản lượng sản phẩm chất lượng kém là nói suông, anh cần dùng thủ đoạn hành chính, có đôi khi lại bị bên dưới chạy chọt nên có vấn đề.

Chờ Triệu Quốc Đống có suy nghĩ rõ ràng về chỉnh hợp ngành thép thì cuộc đàm phán giá quặng nửa cuối năm 2006, nửa đầu năm 2007 đã kết thúc, tập đoàn Vale và tập đoàn Thyssen Krupp dẫn đầu đạt ý kiến tăng giá 19%, ngay sau đó tập đoàn của Úc, Nhật Bản cũng theo vào, Trung Quốc cũng đồng ý.

Triệu Quốc Đống nghe được tin này không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Chẳng qua đây coi như là tăng giá nhẹ, so với mấy năm trước tăng 77,5% thì giá lúc này là hoàn toàn có thể chấp nhận.

Triệu Quốc Đống cho rằng nếu không sớm thương thảo đối sách thì giá quặng sẽ không ngừng tăng lên, sẽ chiếm lợi nhuận chủ yếu của các công ty thép….

- Chủ nhiệm Tằng, tôi cảm thấy điều kiện hiện nay dã đủ, năm nay giá quặng sắt tăng 19%, đây coi như thành công, cũng coi như là cống hiến của tập đoàn Vale và tập đoàn Thyssen Krupp. Nếu như chúng ta còn do dự không quyết thì tổn thất của các công ty thép Trung Quốc sẽ càng lớn hơn. Lúc cần thiết thì trung ương phải quyết đoán ra tay.
Triệu Quốc Đống cầm chén trà rồi bình tĩnh nói.

Tằng Quyền Quân ngẩng đầu lên như đang nhìn trần nhà, thực tế y đang suy nghĩ vấn đề mà Triệu Quốc Đống đưa ra. Giá năm nay tăng ở mức độ vừa phải, nhưng gần như hàng năm đều tăng giá. Đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, mấy tập đoàn quặng lớn thế giới nắm rõ lượng sản xuất, tiêu thụ và tồn kho của các công ty thép Trung Quốc, hơn nữa bọn họ đã tạo thành cục diện lũng đoạn cung ứng quặng sắt tuyệt đối, anh không thể xác định sang năm mấy tập đoàn quặng kia có động tác gì mới không? Một khi tăng mạnh về giá sẽ là thảm họa với công ty Trung Quốc.

- Quốc Đống, tôi cũng thấy đã đến lúc. Tôi đồng ý với quan điểm của cậu. Năm nay ổn định đôi chút nên có thể đẩy mạnh chiến lược này. Thông qua chỉnh hợp để kiên quyết đào thải các xưởng sản xuất dưới 300 mét, điều này cần phải yêu cầu chính quyền địa phương nghiêm túc chấp hành, không hoàn thành được phải chịu trách nhiệm. Về phần khác cũng cần thúc đẩy các công ty thép tiếp tục ra ngoài tìm nguồn quặng sắt. An cương, Quốc toàn, Sa cương và Phục Hưng Kiếm Long đã tiến hành cùng khai thác hạng mục Cararat với tập đoàn Kim Tất Đạt Úc, ngoài ra tập đoàn Trung cương cũng đang tiến hành mua lại công ty quặng mỏ trung tây bộ Úc, còn có công ty đã sang tận Brazil, Chile khai thác, bố cục sớm như vậy cũng là cơ sở cho ngành thép Trung Quốc phát triển, tránh sự bị động phụ thuộc quá nhiều vào tập đoàn nhà nước.
Tằng Quyền Quân hạ quyết tâm.
- Tôi sẽ lập tức liên lạc với lãnh đạo Quốc vụ viện, đến lúc ấy chúng ta cùng đi báo cáo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status