Lộng triều

Quyển 19 - Chương 59


- Hoành Vĩ, nói thật hội nghị thường ủy hôm qua tôi cũng không cố sức tranh cho anh, trước đó không báo trước nên tôi …

Triệu Quốc Đống mới nói tới đây Trương Hoành Vĩ đã mỉm cười cắt ngang:
- Chủ tịch tỉnh, tôi biết, ngài không cần nói như vậy. Tôi cũng không có ý định có thể kiếm được chức trợ lý chủ tịch trước Đại hội Đảng, cho nên tôi không có..

Trương Hoành Vĩ không nói thêm, Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhíu mày nói:
- Anh biết?

- Chủ tịch, tôi mới đến vài ngày nhưng cũng mơ hồ biết một chút vấn đề ở An Nguyên. Không sao, tôi tin ngài.
Trương Hoành Vĩ khá bình tĩnh nói.

Triệu Quốc Đống cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Trương Hoành Vĩ, đối phương biểu hiện rất tự nhiên, Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Được, tôi không nhìn lầm anh, có chút người tưởng rằng có thể mượn vài thủ đoạn nhỏ để đạt được gì đấy, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất thất vọng.

Trương Hoành Vĩ cũng không hỏi Triệu Quốc Đống ám chỉ gì, nhưng hắn có thể cảm thấy được có liên quan tới Đại hội Đảng.

Mặc dù mới đến An Nguyên chưa lâu nhưng hắn đã cảm thấy nước ở An Nguyên phức tạp, sâu hơn mình nhiều, bảo sao trước khi mình tới có người nhắc An Nguyên là đầm rồng hang hổ.

Chỉ là hắn đến cũng thể hiện lập trường, hắn từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia xuống, lại đi sau Triệu Quốc Đống một tháng nên bên kia sẽ dễ biết mình có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống. Vì thế tất cả đã sớm xác định, hắn muốn thay đổi cũng phí công.

Trương Hoành Vĩ rất tin tưởng vào Triệu Quốc Đống, mặc dù bây giờ thoạt nhìn Triệu Quốc Đống yếu thế nhưng Trương Hoành Vĩ vẫn cảm thấy đây là hiện tượng bề ngoài, hai bên đang tích tụ lực lượng, đây không phải là mày chết tao sống nhưng ở tầm này thường dùng cách càng văn minh hơn để giải quyết.

Trương Hoành Vĩ cảm thấy đến An Nguyên mình sẽ cảm nhận được mưa gió mà mình chưa bao giờ gặp phải. Chút chuyện ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia so sánh với nơi này đúng là không phức tạp bằng.

- Chủ tịch, còn vài ngày nữa là Đại hội Đảng, xem ra ngài đã tính trước.
Trương Hoành Vĩ rất tự nhiên nói.

- Coi như là có điểm tự tin, mà không có cũng phải tỏ ra là có.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười nhưng trên trán đầy vẻ phiền muộn.
- Đại hội Đảng là chuyện quan trọng nhất đối với Đảng ta, Đại hội Đảng lần trước tôi cũng vừa tới Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy, thoáng cái đã qua năm năm, đời người có mấy lần năm năm? Thời gian không đợi người nhưng có đôi khi không thể không nhẫn nhịn, dục tốc tắc bất đạt. Nhưng cũng không thể bình thản chịu đựng, nhún nhường, trong này đúng là khó có thể nắm vững.

Trương Hoành Vĩ cảm thấy trong lòng Triệu Quốc Đống có nhiều thứ không tiện nói nên chỉ có thể lẳng lặng nghe.

- Tình hình bây giờ khác trước, An Nguyên đang trong giai đoạn mấu chốt của sự phát triển, bây giờ đã không đơn giản là không tiến sẽ lui mà có thể bị trào lưu bỏ lại rất xa, mà làm như thế nào bước tới một cách ổn định thì cần người trên thuyền cùng suy nghĩ. Như cách nói của trung ương chính là làm quần chúng nhân dân cảm thấy lợi ích từ cải cách, điểm này tôi thấy chúng ta cần cẩn thận cân nhắc, mà ở điểm này trước đây chúng ta đã hơi quên mà càng chú trọng đạt được mục đích của mình mà thôi.

Triệu Quốc Đống hình như bị rượu kích thích nên nói nhiều hơn.

- Phát triển rất quan trọng, đây là trụ cột, nhưng là làm cho dân chúng có lợi mới là mục đích căn bản. Chúng ta không thể lấy cớ chúng ta còn cần phát triển mà quên đi chức trách và nghĩa vụ của chính quyền.

Mắt Trương Hoành Vĩ hơi động:
- Chủ tịch, vậy ngài cảm thấy chức trách và nghĩa vụ của chính quyền là cần chú ý phát triển hơn, hay là chú ý vấn đề dân sinh hơn?

Câu hỏi rất sắc bén.

Triệu Quốc Đống nghiêng mắt nhìn Trương Hoành Vĩ, tên này hỏi luôn có bẫy trong đó. Chẳng qua hắn đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này nên không làm khó được hắn.

- Tôi không phải nói rồi sao, đối với chính quyền mà nói phát triển là cơ sở, dân sinh là mục đích.
- Nhưng tôi cảm thấy theo tình hình thực tế mà nói thì chính quyền dồn quá nhiều tinh lực vào chức năng kinh tế, tham gia quá sâu, quản quá rộng, biến chức năng từ dẫn đạo và chỉ đạo thành chủ đạo, mặc dù chỉ khác nhau một chữ nhưng khác nhau rất xa. Về phần khác chức năng chính của chúng ta là phục vụ công bằng công chính, giám sát và hệ thống luật lại bị bỏ qua.

Trương Hoành Vĩ giật mình, lời này của Triệu Quốc Đống không bình thường. Khi cả nước tập trung vào phát triển, Đảng ủy, chính quyền các cấp dồn hết tâm trí, thể xác và tinh thần vào thu hút đầu tư, phát triển kinh tế địa phương, Triệu Quốc Đống lại đưa ra quan điểm này không thể không nói là quá đặc biệt.

- Chính quyền nếu một lòng một dạ thầm nghĩ muốn phát triển kinh tế, tăng thu tài chính như vậy khó tránh khỏi sẽ quên cái khác, thậm chí có thể hội hy sinh lợi ích ở phương diện khác để phát triển kinh tế. Cơ chế khảo sát quyết định anh muốn thăng chức khiến anh không thể không phục tùng mục tiêu chủ yếu. Nhưng một khi Triệu Quốc Đống, chính quyền địa phương theo đuổi mục tiêu khác với mục tiêu hy vọng của quần chúng nhân dân thì tôi cảm thấy chúng ta cần nghĩ lại cơ chế khảo sát. Đảng ủy chính quyền địa phương làm như vậy là vì cái gì? Là để lãnh đạo cấp trên hài lòng hay làm dân chúng hài lòng?

- Có thể sẽ có người nói hai mục tiêu này là thống nhất, về bản chất mà nói đúng thế, nhưng quan trọng là Đảng ủy, chính quyền địa phương có làm được như vậy không? Tôi cảm thấy có phương diện làm được nhưng rất nhiều phương diện chúng ta vẫn kém xa, thậm chí nhiều nơi hy sinh lợi ích nhân dân để thỏa mãn yêu cầu cấp trên.

- Tôi hy vọng mình có thể thay đổi gì đó, dù trả giá một ít cũng không đáng tiếc.

Đây là câu nói của Triệu Quốc Đống làm Trương Hoành Vĩ rung động nhất.

Trên đường về chỗ ở, Trương Hoành Vĩ vẫn trằn trọc, cả đêm khó ngủ.

Quan điểm và lời nói của Triệu Quốc Đống làm hắn bị chấn động mạnh. Trước đây hắn sở dĩ chọn tới An Nguyên là coi trọng sự phát triển của Triệu Quốc Đống, cho rằng hắn có đầu óc linh hoạt, nhạy cảm chính trị cao, một khi có cơ hội là tỏa sáng ngay. Mà mình đi theo hắn thì cũng sẽ phát triển theo.

Trương Hoành Vĩ tự nhận mình là người thực tế, bởi vì người thực tế mới phát triển nhanh được. Nhưng tối nay hắn cảm thấy nhận thức của mình về Triệu Quốc Đống là rất khác, Trương Hoành Vĩ thậm chí có chút xấu hổ và lo lắng.

Hắn không biết Triệu Quốc Đống nói vậy có phải ra vẻ không, nếu vậy thì hắn cho rằng khả năng biểu diễn của Triệu Quốc Đống quá cao. Về phần không phải ra vẻ như vậy hắn càng coi trọng đối phương hơn, thậm chí hết sức ủng hộ. Mặc dù hắn chưa chắc tán thành quan điểm của đối phương nhưng ít nhất cũng có thể để lương tâm mình được giải thoát.

Nói tóm lại Trương Hoành Vĩ cảm thấy mình đến An Nguyên là đúng, dù kết quả như thế nào thì mình cũng sẽ rèn luyện được nhiều thứ, có lợi cho sự trưởng thành của mình.
….
Đại hội Đảng tỉnh An Nguyên lần thứ 10 chính thức khai mạc vào ngày 11/6/2007, lễ khai mạc tổ chức long trọng ở khách sạn An Châu – An Đô, 885 đại biểu thay mặt hơn bốn triệu Đảng viên toàn tỉnh tham gia hội nghị lần này. Hội nghị sẽ tuyển chọn ủy viên tỉnh ủy và thường vụ tỉnh ủy lần này, đồng thời còn chọn ra đại biểu tham gia Đại hội Đảng tỉnh toàn quốc diễn ra sau đây nửa năm.

Hội nghị có năm nội dung, một nghe ủy viên khóa 9 báo cáo, hai nghe ủy viên Ủy ban kỷ luật tỉnh An Nguyên báo cáo, ba tuyển chọn ủy viên tỉnh ủy khóa 10, bốn tuyển ủy viên Ủy ban kỷ luật, năm tuyển cử đại biểu tham gia Đại hội Đảng toàn quốc.

Lăng Chính Dược thay mặt ủy viên tỉnh ủy An Nguyên khóa 9 đọc báo cáo…

Lăng Chính Dược nói rất có tính kích động. Triệu Quốc Đống ngồi trên đài chủ tịch khá phóng túng, rất hăng hái nghe Lăng Chính Dược đọc báo cáo.

Bài báo cáo này do Văn phòng tỉnh ủy soạn và sửa nhiều lần, Lăng Chính Dược tự mình sửa rồi báo cáo thông qua trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status