Lộng triều

Quyển 20 - Chương 114


Triệu Quốc Đống nhìn vấn đề rất chuẩn, nói ngay ra vấn đề tồn tại của thành phố Cáp, càng quan trọng hơn là nhắc Chung Dược Quân khi thực hiện chấp chính cần chú ý chừng mực, thành phố Cáp muốn phát triển nhất định phải dựa vào xây dựng đô thị, đây là trụ cột của thành phố Cáp. Mà nhu cầu tài chính khổng lồ cũng khiến cho tài chính đối phương gặp áp lực rất lớn, cũng cần có khống chế trong vấn đề tài chính nếu không sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn.

Tình hình tài chính của thành phố Cáp không quá tốt, cũng may xây dựng đô thị có thể cung cấp tài chính làm chỗ dựa, đây là nguồn tài nguyên duy nhất để lợi dụng, nhưng Lăng Tùng này dễ tạo thành tính ỷ lại. Nó khác Ninh Lăng phát triển về cơ bản không dựa vào tài chính từ đất mà dựa vào nguồn thu từ thuế để làm trụ cột tài chính, cho nên Chung Dược Quân muốn cân nhắc là một khi nguồn tài chính từ bất động sản giảm đi thì hắn nhất định phải sớm cân nhắc thực hiện chuyển mình, hơn nữa phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Nếu có thể thì thậm chí đi trước một bước tránh ảnh hưởng quá lớn.

Đương nhiên ở tình hình hiện nay mặc dù trung ương có vài chính sách có lẽ thành phố Cáp dựa vào tài chính từ bất động sản vẫn duy trì trong thời gian tương đối dài. Cho nên trong lòng Chung Dược Quân thoáng cái có chút tự tin nếu không mình vừa đến thành phố Cáp đối mặt cục diện không trên không dưới thì càng khó khăn hơn.

- Chủ tịch tỉnh, Phượng Minh làm ở Lô Hóa khá tốt, có phải nên cân nhắc điều chỉnh y không?
Bỏ xuống việc của mình, Chung Dược Quân có vẻ dễ dàng hơn nhiều.
- Tôi đi hơi đột ngột, Phượng Minh sợ là có chút mất mát?

- Hừ anh đi là y nhất định có thể thay thế sao? Chưa chắc, điều Vương Liệt từ Điền Nam tới có lẽ là một ám chỉ của trung ương. Cán bộ An Nguyên có thể đi ra ngoài, như vậy cán bộ bên ngoài lại vào, đây mới là phù hợp quy luật phát triển. Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Phượng Minh cũng có thể thấy được điểm này. Y vẫn công tác mãi ở Ninh Lăng, trung ương chưa chắc thích tình hình này, hơn nữa lão Lăng cũng không muốn thấy tình hình này.

- Ừ, xem ra trung ương hy vọng việc trao đổi trở thành một việc bình thường, vì vậy Đàm Lập Phong sẽ đến Kiềm Nam?
Chung Dược Quân gật đầu.

Cuối năm trước Đàm Lập Phong từ chức thị trưởng thành phố An Đô, trung ương bổ nhiệm y làm thường vụ tỉnh ủy Kiềm Nam, Bí thư thị ủy Kiềm Dương. Đây coi như là tiến bộ không nhỏ, mặc dù Kiềm Dương không bằng An Đô nhưng cũng là tỉnh thành, cũng vào thường vụ tỉnh ủy, Đàm Lập Phong có thể chấp nhận.

- Trung ương đang cố gắng thay đổi một chút, nhưng cũng cần căn cứ tình hình thực tế mà xác định, không nên áp đặt.
Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa nói.
- An Đô hai năm nay phát triển nhanh, Đàm Lập Phong có công không nhỏ. Mà Kiềm Dương lại được xác định làm thành phố sinh thái hiện đại hóa của tây nam, làm như thế nào bảo vệ môi trường cùng với giúp dân chúng giàu lên, đây cũng là một đề tài thử thách bản lĩnh người. Đàm Lập Phong nếu có thể làm được điểm này thì tiền đồ rất khả quan. Dược Quân, anh cũng như vậy.

- Ha ha, chủ tịch tỉnh, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ một long một dạ làm như thế nào có thể giúp dân chúng thành phố Cáp sống hạnh phúc hơn, tôi làm Bí thư thị ủy mấynăm có thể làm được như vậy là đủ rồi, cái khác tôi không hy vọng xa vời.
Chung Dược Quân cao giọng cười to.

- Nếu người làm quan đều có suy nghĩ như anh thì tôi nghĩ dân chúng Trung Quốc chúng ta đều hạnh phúc.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

Chung Dược Quân nghiêm mặt có lẽ cũng thoáng suy nghĩ vì lời nói của Triệu Quốc Đống. Lát sau y mới nói.
- Chủ tịch tỉnh, tôi biết ngài đang lo gì, lúc này đúng là có không ít người chỉ nhìn vào thành tích trước mắt của mình, không ngại ảnh hưởng đến hoàn cảnh sau này. Nhưng trung ương cũng chú ý được điểm này, bắt đầu yêu cầu chế độ thẩm định trách nhiệm về sau, tôi nghĩ không dám nói có thể hoàn toàn áp chế được quan điểm nhìn thành tích này nhưng ít nhất cũng có tác dụng trấn áp một chút. Theo chế độ dân chúng không được hoàn thiện, tôi tin tưởng hiện tượng đó sẽ dần sẽ bị biến mất.

Triệu Quốc Đống cũng thầm vui mừng, Chung Dược Quân đã trưởng thành, không giống ngày xưa trước mặt mình nghe nhiều, nói ít, nhất là ít khi đưa ra quan điểm của hắn. Bây giờ theo địa vị tăng lên, sự tự tin của hắn cũng không ngừng tăng lên, đây là việc tốt.

- Ừ, nhưng đây là cần một quá trình, trong quá trình này chúng ta còn có thể mắc sai lầm, có thể trả giá lớn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nhìn về xa xăm.
- Cho nên chúng ta cũng cần chuẩn bị tư tưởng.

Chung Dược Quân còn định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra. Triệu Quốc Đống nói, hắn cũng tán thành. Ở thể chế chính trị Trung Quốc hiện nay thì cách nhìn nhận thành tích phải thay đổi từ trên xuống dưới, nhưng trong quá trình biến hoá này lại luôn bị nhiều nhân tố ảnh hưởng, ở khu vực phát triển chậm phát triển càng đột xuất hơn. Mấy hiện tượng xây trụ sở khang trang, quảng trường to rộng, mù quáng đầu tư các nhà hát, sân vận động… xuất hiện ở khắp nơi. Mặc dù nhiều cái bị đưa ra ánh sáng nhưng chính thức xử lý đến đầu người lại không có mấy, mà dù có cũng chỉ là cho có mà thôi.

- Chủ tịch tỉnh, Long Ứng Hoa sẽ đi ư?
Chung Dược Quân chuyển đề tài.

- Ồ, đây là lời đồn nhưng còn chưa xác định, lão Lăng có chút thất vọng với hắn. Thực tế mà nói biểu hiện của Long Ứng Hoa không làm người ta hài lòng.
Triệu Quốc Đống không giấu.
- Tôi đã trao đổi ý kiến thẳng với lão Lăng, lão Lăng mặc dù không tỏ thái độ gì nhưng tôi cảm thấy y cũng không quá hài lòng, cho nên tôi đoán lão Lăng sẽ có dự định.

- Để Long Ứng Hoa lên bộ ư?
Chung Dược Quân có chút tò mò nói. Đối với Long Ứng Hoa, y khá coi thường nhưng tên này lại có thể được Lăng Chính Dược hài lòng. Chẳng qua mấy năm rồi sợ là Lăng Chính Dược cũng ý thức được điểm này.

- Ừ, khả năng này là khá lớn, ý của lão Lăng là Lô Vệ Hồng lên, Tào Ninh tiến vào thường vụ, do Trương Hoành Vĩ phân công quản lý công nghiệp.
Triệu Quốc Đống không giấu thỏa hiệp giữa hắn và Lăng Chính Dược. Hắn vốn hy vọng Tiêu Phượng Minh làm phó chủ tịch tỉnh nhưng Lăng Chính Dược không chịu nghe, kết quả đành làm thế.

Chung Dược Quân yên lặng gật đầu, Lăng Chính Dược kéo Tào Ninh lên làm thường vụ tỉnh ủy, sau đó để Lô Vệ Hồng làm phó chủ tịch tỉnh, có thể nói ý đồ về cơ bản đã thực hiện được. Về phần để Trương Hoành Vĩ phân công quản lý công nghiệp thì chỉ là phân công điều chỉnh bình thường. Chung Dược Quân không tin Triệu Quốc Đống dễ dàng chấp nhận thỏa hiệp này.

- Vậy Bí thư thị ủy Tân Châu do ai làm?
Chung Dược Quân suy nghĩ rất nhanh.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười, hợp tác nhiều năm làm đối phương hiểu rõ tâm tư của mình.
- Đặng Nhược Hiền

- Ồ, đây là lựa chọn thích hợp.
Đặng Nhược Hiền biểu hiện khá tốt ở Vinh Sơn, phối hợp ăn ý với Bí thư thị ủy, Vinh Sơn mấy năm qua phát triển ổn định, không thay đổi quá nhanh nhưng vẫn duy trì tiềm lực khả quan, ngành vật liệu xây dựng, hóa chất tinh tế là hai điểm sáng của Vinh Sơn.

Đặng Nhược Hiền có tính cách ôn hòa, Lăng Chính Dược có ấn tượng khá tốt, Lô Vệ Hồng có thể đi thì Đặng Nhược Hiền sẽ là lựa chọn mà hai người Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều có thể chấp nhận.

Mồ hôi đầm đìa từ trên xuống dưới, Triệu Quốc Đống cảm tim mình đập rất nhanh, vận động hơn tiếng nếu là mười năm trước căn bản không đáng gì. Nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy mệt.

Chẳng qua Bạch Nhất Minh càng kém hơn mình, mồ hôi rơi như mưa, mặt ửng đỏ, gần như là người ta thấy Bạch Nhất Minh như sắp bị bệnh tim phát tác, người ngồi bệt ở đó, hai tay chống đầu gối thở hổn hển như trâu, một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

- Nguyễn tỷ, nhìn Bạch Nhất Minh xem, điển hình là rát vàng bên ngoài nhưng bên trong thối rữa. Bình thường đều ra vẻ cơ bắp trước mặt mọi người, bây giờ lộ tẩy rồi.
Triệu Quốc Đống rất vui vẻ, hắn đã điều chỉnh được nhịp thở mà Bạch Nhất Minh có lẽ không đến trưa là không khôi phục bình thường được.

- Sức khỏe lão Bạch vốn tốt sao bây giờ lại thành như vậy?
Nguyễn Đại Thanh mặc bộ đồ thể thao hợp người làm cô trẻ đi vài tuổi, tóc buộc sau lưng, dáng người đầy đủ đường cong làm khó nhìn ra cô là người phụ nữ trên 40 tuổi.
- Quốc Đống, có phải là An Nguyên quá vất vả nên sức khỏe giảm sút không?

- Ha ha, cái này chị phải hỏi lão Bạch.
Triệu Quốc Đống và Nguyễn Đại Thanh đi bộ.
- Lão Bạch chắc còn chưa có sức đi một vòng quanh hồ rồi. Ha ha, vậy tôi một mình tận hưởng cùng mỹ nữ đi dạo vyaaj.

Bạch Nhất Minh đặt mông ngồi trên bờ cát xua xua tay, hắn không có sức lực mà nói chuyện.

- Nghe nói lão Lăng sẽ đi?
Ánh mắt Nguyễn Đại Thanh nhìn quanh Diệu Hồ rồi đột nhiên hỏi một câu.

- Ồ, ai nói, sao tôi chưa nghe?
Triệu Quốc Đống hơi nghiêng người bình tĩnh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status