Lộng triều

Quyển 5 - Chương 65: Mánh khóe


Triệu Quốc Đống hơi đau đầu vì uống nhiều. Đám người Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh uống đúng là ác, không ngờ uống hết vài chai liền, đây là muốn đấu tới chết.

Cả bữa ăn tiêu tiền là việc nhỏ, nhưng có một đám lãnh đạo ngã xuống. Dù là Phó thị trưởng Ninh Lăng hay là Phó thị trưởng Tân Châu đều ngã. Chẳng qua người của Ủy ban kế hoạch phát triển và Sở tài chính cũng không tốt hơn, ngay cả người của Sở Giao thông cũng bị vạ lây. Ninh Lăng và Tân Châu mặc dù sắp ngã cũng phải trả thù. Người có thể bước đi bình thường ra khỏi Hỉ Lai Đăng chỉ còn có lái xe.

Triệu Quốc Đống nằm trong phòng nghỉ tầng 14 của khách sạn, mặc dù người tỉnh táo nhưng người lại cảm thấy nặng nề, nằm trên giường cảm nhận gió mát bên ngoài đúng là thoải mái.

Không thể không nói mỗi người có mạng lưới quan hệ là khác nhau. Lấy Ninh Lăng và Tân Châu làm ví dụ là biết ngay. Kỳ Dư Hồng mặc dù là Bí thư Thị ủy Ninh Lăng nhưng trước đây chỉ dựa vào Ninh Lăng thúc đẩy thì trên tỉnh mặc dù có động tác nhưng lại kéo dài.

Nhưng khi Liễu Đạo Nguyên đại diện Tân Châu ra mặt lại khác. Dù là Ủy ban kế hoạch phát triển hay Sở tài chính đều phải nể mặt vị Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước đây, tiến độ nhanh hơn. Mà Sở Giao thông càng không cần phải nói, rất thuận lợi. Việc thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn thu phí quốc lộ Bồng Hoa chỉ trong hai ngày đã được phê chuẩn.

Chuyện còn lại rất đơn giản. Cục Giao thông Tân Châu và Ninh Lăng kết hợp thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển quốc lộ Bồng Hoa, lấy quyền thu phí để vay vốn ngân hàng, sau đó đẩy nhanh việc xây dựng quốc lộ Bồng Hoa. Đúng như lời Thị ủy Ninh Lăng và Tân Châu nói, bây giờ việc của công ty đối với hệ thống ngân hàng, công tác của chính quyền đã xong, cùng lắm chỉ đứng giữa làm trung gian mà thôi.

Triệu Quốc Đống đứng dậy đi tới cửa sổ lộ ra nửa thân trên cường tráng, bên dưới hắn mặc quần đùi rộng.

Quốc lộ Bồng Hoa cuối cùng đã xong, mặc dù phiền phức hơn hắn nghĩ nhưng do Liễu Đạo Nguyên ra mặt nên giải quyết xong. Nếu không đúng như Tương Uẩn Hoa nói thì chỉ sợ cả đời Lữ Tòng Vinh cùng Lý Đỉnh Nam cũng không để hắn yên.

Chẳng qua Lữ Tòng Vinh cũng coi như nghị biện pháp cho Công ty Đại Hoa vay một khoản, đây là điều kiện lớn nhất do Công ty Đại Hoa đặt ra để xây dựng nhà máy thịt ở Hoa Lâm. Điều này cũng có nghĩa Công ty Đại Hoa đã xác định việc lập cơ sở chăn nuôi gia súc ở Ninh Lăng.

- Tiểu Huy à?
Triệu Quốc Đống nghe điện mà nói:
- Anh đã về?

Kiều Huy vui vẻ nói:
- Tôi vừa về tối qua, nghe nói anh bị đầy tới huyện hả? Có muốn điều về không?

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh thấy tôi bị đầy đi sao? Tôi không thấy thế, tới khu vực khó khăn sẽ làm tôi trưởng thành nhanh hơn.

- Được rồi, anh có bản lĩnh thì ở núi cả đời đi. Bây giờ đang ở đâu, hay là tôi tới thăm anh?
Kiều Huy cười nói.

- Khách sạn Hỉ Lai Đăng.
Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn người mà nói:
- Anh muốn tới cứ tới, vừa lúc có thể uống vài chén.

- Hỉ Lai Đăng? Ninh Lăng đó mà Hỉ Lai Đăng cũng tới mở khách sạn sao? Có lầm không vậy?
Kiều Huy không dám tin mà nói.

- Cút ngay, số 32 đường Đông Hồ, tự tới đây. Tôi vừa dậy xong, anh tới thì chúng ta đi ăn sáng.
Triệu Quốc Đống tức giận nói. Không biết tên này có phải cố ý châm chọc mình mo?

- Ồ, thì ra anh ở An Đô, tôi lập tức tới ngay.
Kiều Huy cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống rửa mặt xong liền đi ra ngoài, thang máy tới tầng 11 thì dừng lại, hai cô gái đeo kính râm vội vàng tiến vào.

- Tối qua bà ở đâu?

- 1211, còn bà?

- 1229, một tên ngốc, hì hì.
Một cô gái mặc váy đen móc một điếu thuốc màu xanh đưa cho bạn, tự mình cũng châm một điếu. Ngón tay trắng nõn cầm điếu thuốc vừa đẹp vừa phóng đãng.

- Tôi cũng thế, vừa nhìn là đã biết phải dùng thuốc.

- Kệ hắn, có người trả tiền, tìm còn không được.
Cô gái mặc váy đen nói.

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, lại là hai cô gái ngành kia. Chẳng qua đúng là không may phòng 1229 là phòng của Phó thị trưởng Chương, 1211 thì theo hắn nhớ là của vị Phó thị trưởng Tân Châu. Triệu Quốc Đống không muốn nghe mấy chuyện này nhưng nó vẫn chui vào tai.

Tối qua sau khi ăn xong có người làm ăn ở Tân Châu tới mời mọi người đi hát. Triệu Quốc Đống hơi mệt nên về phòng nghỉ sớm, không biết sau đó bọn họ làm gì. Nhưng hắn nhớ phòng Phó thị trưởng Chương là 1229. Bởi vì chiều qua hắn còn tới đó báo cáo công việc.

Thấy Triệu Quốc Đống không hề để ý tới mình, cô gái có vẻ bực bội. Ả trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi không thèm để ý tới.

Triệu Quốc Đống xuống tầng ba, đây là chỗ ăn sáng của khách sạn. Hắn ra thang máy còn mơ hồ nghe thấy cô gái ở phòng 1229 nói với bạn:
- Lão đó còn cho tôi số điện thoại, nói tối nay muốn liên lạc với tôi. Tôi đồng ý, cho y số máy nhắn tin.

Triệu Quốc Đống lắc đầu, hắn không ngờ vị Phó thị trưởng Chương đạo mạo như vậy lại thế.
……………..
- Sao? Tình hình bên Phúc Kiến thế nào rồi? Kết thúc chưa?
Triệu Quốc Đống không ngừng giục Kiều Huy ngừng việc làm ăn ở Phúc Kiến. Theo hắn nhớ vụ án buôn lậu lớn nhất Trung Quốc là ở Phúc Kiến, cuối cùng một loạt quan chức cao cấp dính vào.

Triệu Quốc Đống biết bây giờ duyên hải đang buôn lậu rất mạnh, hơn nữa không ít cơ quan nhà nước rõ ràng tham gia vào. Kiều Huy có lẽ qua lại với tên quan chức nào đó nên cũng xen vào. Nhưng Triệu Quốc Đống biết chuyện này sớm muộn cũng mất mạng. Dù anh là ai nếu một khi Trung ương hạ quyết tâm thì chỉ có chết.

- Dừng rồi, nếu không sao có thể quay về?
Kiều Huy có lẽ còn có chút lưu luyến, nhưng mỗi lần Triệu Quốc Đống gọi điện đều bảo y về ngay An Đô, y cũng không nỡ. Dù sao tiền kiếm được rất dễ, hơn nữa cơ quan nhà nước cũng làm thì sợ gì? Nhưng Triệu Quốc Đống nói rõ với y dù là ai thì cũng không bảo vệ được cho ai. Câu này làm Kiều Huy cảm thấy sợ hãi, cho nên mới cắn răng dừng hoạt động kinh doanh ở Phúc Kiến, về An Đô.

- Chuyện này anh đừng xen vào, anh nghĩ quốc gia để mặc chuyện như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng nói:
- Nên biết đủ, đừng có quá tham lam, anh cũng không phải đói tới mức không có cơm ăn mà. Thời buổi này có nhiều con đường kiếm tiền, sao phải làm ngành đó?

- Được rồi Quốc Đống, chúng ta không nói cái này nữa.
Kiều Huy cười nói:
- Nói về anh đi, đang làm ở Sở Giao thông tốt như vậy mà lại tới Ninh Lăng. Anh thật sự muốn rèn luyện để được đề bạt sao?

Triệu Quốc Đống không trả lời mà cười cười nói suy nghĩ của mình ra.

Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống nhíu mày nghe điện. Đó là Chương Thiên Phóng gọi tới.

Kiều Huy thấy Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nên hỏi chuyện gì, Triệu Quốc Đống không muốn nhiều lời mà chỉ nói là một lãnh đạo cùng hắn tới An Đô làm việc. Bây giờ có lẽ rảnh nên hỏi hắn làm gì. Đây là muốn cùng Triệu Quốc Đống đi ăn trưa.

- Chuyện tốt mà, Quốc Đống, không cần biết hắn là kẻ như thế nào, chỉ cần lãnh đạo chủ động gọi anh, như vậy anh được hắn chú ý, không dễ đâu.
Kiều Huy cười nói:
- Trưa nay tôi bố trí, chúng ta tới Hồ Vân Loa.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, Chương Thiên Phóng là Thường vụ thị ủy, có quyền lên tiếng ở Thị ủy. Theo Tương Uẩn Hoa nói thì bây giờ Thị ủy bắt đầu có sóng ngầm. Kỳ Dư Hồng không chấp nhận cục diện hiện nay, bắt đầu có động tác, như vậy nhất định sẽ ngầm trao đổi với các Thường vụ thị ủy.

Chương Thiên Phóng đóng vai trò gì thì Triệu Quốc Đống không rõ, nhưng Chương Thiên Phóng và Mạch Gia Huy có mâu thuẫn thì ai cũng biết. Kỳ Dư Hồng có giở trò hay không thì khó nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status