Lộng triều

Quyển 6 - Chương 3: Tiền không phải là vấn đề


Huyện Hoa Lâm có 6 khu ủy, ngoại trừ 3 xã trấn nội thành và khu Tân Bình thì tài chính hai khu còn lại cũng có thể thừa tự cấp, ngoài ra còn có hai mươi xã, trấn khác thì trong đó mười xã, trấn thuộc loại tranh đấu ăn no mặc ấm, vẫn cần tài chính huyện cấp một khoản trợ cấp nhất định. Mà 10 xã, trấn còn lại thì thuộc loại đặc biệt khốn khó, hàng năm mỗi khi tới cuối năm đều cần tài chính huyện cáp một khoản trợ cấp lớn để thanh toán, nếu không thì tiền thưởng của cán bộ và nhân viên sự nghiệp xã trấn đó chỉ có vẽ trên giấy.

Cũng không ngoài dự đoán của Triệu Quốc Đống, Miêu Nguyệt Hoa và Tào Uyên tính toán tiền thưởng cuối năm dành cho cán bộ cơ quan và nhân viên sự nghiệp cấp theo lệ thường thì hơn 3 triệu, cộng thêm số tiền dành cho một số sự tình trước đây cùng với một khoản quỹ hai, ba chục vạn để dự phòng khi có chuyện khẩn cấp xảy ra. Muốn bù được lỗ thủng của toàn huyện Hoa Lâm trong mấy ngày này phải cần trên 6 triệu, một con số khổng lồ đối với bất cứ ai.

Chẳng trách hàng năm Điền Ngọc Hòa có thể cầm về 1, 2 triệu giúp đỡ người nghèo thì lỗ mũi phun hơi còn to hơn cả La Đại Hải. Khó trách tuy ở huyện hắn chơi đùa con gái nhà người ta khiến bụng to đùng phải đẻ mà vẫn còn vênh váo ngút trời, không ai dám nói xấu hắn nửa câu. Chỉ bằng vào số tiền 1, 2 triệu này thì đích xác có thể giúp đỡ Hoa Lâm giải quyết một vấn đề lớn, nếu như bỏ qua khoản nợ kiến thiết, rồi nghĩ biện pháp gom góp ở các phương diện khác thì 1, 2 triệu này đích thực có thể miễn cưỡng đủ dùng qua một cái tết.

- Chủ tịch Triệu, tuy rằng bên công ty khai phá du lịch dự chi 2 triệu nhưng lỗ hổng này vẫn quá lớn, cho dù là chúng ta cố gắng cắt giảm nhưng ước tính không có 5 triệu thì thu không đủ chi. Nghe nói năm nay văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh thống nhất thắt chặt túi tiền, nếu muốn kiếm một ít từ đó cũng không dễ dàng, bên Thương Hóa, Vân Lĩnh cũng đụng chạm với chúng ta, nghe nói Thiên Châu và Thông Thành bên họ cũng giống nhau, xem ra chúng ta muốn qua cái tết này thì phải ra ngoài vay tiền rồi.
Miêu Nguyệt Hoa lắc đầu cười khổ:
- Loại chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được, chúng ta phải chuẩn bị trước tư tưởng đón chờ những ngày khốn khổ mới được.

Triệu Quốc Đống biết lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào mình, thậm chí ngay cả nhóm cán bộ lãnh đạo bên huyện ủy cũng nhìn sang, vượt qua cái tết này ở mức độ này cũng là một một khảo nghiệm đầu tiên của mình, chủ tịch huyện là la hay là ngựa thì phải xem biểu hiện lần này.

- Mọi người cũng đừng vội, tôi biết những năm trước thì đều phải nghĩ biện pháp vay ngân hàng nhưng có vay cũng chỉ đến tháng năm tháng sáu là phải trả lại, cứ năm này chồng năm khác, nợ cũ chưa xong thì lại nợ thêm khoản mới rồi còn phải thêm quyền lợi nên cũng phải là cách hay. Còn có vài ngày nữa, tôi tính chạy lên tỉnh, mặc dù văn phòng xóa đói giảm nghèo đã thắt chặt hầu bao nhưng chúng ta cũng phải mở một khe nhỏ mới được. Mặt khác tài chính dành cho hai hạng mục giao thông có thể tạm thời lấy ra ứng một chút để qua được cửa ải khó khăn này, lão Hoàng đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, bên cục giao thông và sở giao thông tôi sẽ đi ứng phó, xảy ra vấn đề gì thì tôi phụ trách!

Thấy Hoàng Thiết Thần muốn nói xen vào, Triệu Quốc Đống liền vung tay chặn lại:
- Tôi biết trước kia tôi đã định ra nguyên tắc tuyệt đối không thể đụng đến tài chính kiến thiết hai con đường này, nhưng cuối năm tôi đã thúc giục cục giao thông tạm trích tài chính năm tới, phỏng chừng chắc hai ngày tới có thể cấp, khoản cấp này thì trong thời gian ngắn cũng không dùng được, nếu có dùng cũng phải chờ tới giữa tháng ba, so với đi vay ngân hàng thì chúng ta ít nhất cũng có thể tiết kiệm được hai tháng tiền lãi đúng không?

- Chủ tịch Triệu, chuyện này vốn tôi cũng không muốn nói nhưng sang mùng bảy âm lịch tới này thì quốc lộ Tân Hoa và Hoa Bồng đều phải trở lại thi công toàn diện, hiện giờ kỳ hạn công trình rất gấp, đội ngũ thi công đều làm tăng giờ cả ngày lẫn đêm cho nên tài chính tiêu hao cũng rất nhanh. Tôi nói thẳng thừng ra, nếu tới tháng ba mà khoản tài chính kia còn không được bổ sung thì nếu đại sự xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Giọng điệu của Hoàng Thiết Thần rất bình thản nhưng lời lẽ lại rào trước đón sau.

Tào Uyên cũng có chút kinh ngạc, Hoàng Thiết Thần này đúng là khá trâu bò, dám có thái độ này với Triệu Quốc Đống sao? Số tiền này cũng không phải dùng vào việc không chính đáng, mỗi một đồng đều vào chính đạo, dù ai muốn nói cũng chẳng thể nói gì, ngay cả nếu sở giao thông tỉnh nếu có đốc tra phát hiện thì cùng lắm cũng chỉ là một cái cảnh cáo không nặng không nhẹ, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng là từ văn phòng giao thông đi ra, hắn còn có thể không rõ làm như thế nào sao, còn cần ngươi nhắc nhở à?

Về phần bên đội thi công thì theo hợp đồng là không nợ khoản tiền công trình cho đơn vị thi công, nếu thật sự muốn lúc nào cũng chi trả đúng hạn thì đúng là tin mới, nếu không làm thì đắc tội với bên giao khoán, chẳng lẽ không sợ không lấy được số tiền còn lại được thanh toán khi hoàn thành giao dịch? Chỉ cần làm vài năm như vậy thì mày có muốn khóc cũng không khóc được.

Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng thấy Triệu Quốc Đống không có biểu tình gì nên mấy phó chủ tịch huyện khác dường như cũng đều nhìn quen nên không sợ hãi. Tào Uyên cũng minh bạch một điểm, xem chừng vị phó chủ tịch Hoàng này ngày thường cũng có tính nết như vậy, ngay cả đối với lãnh đạo trực tiếp mà cũng giữ đức hạnh này thì không hiểu tên này làm sao mà leo lên được cái chức phó chủ tịch huyện này nhỉ? Từ đầu năm đến giờ cái gọi là kỳ thi năng lực hay là tinh thần làm thực có thể lên chức cũng chỉ như mò trăng dưới nước.

- Yên tâm đi lão Hoàng, tôi nói được thì làm được, tuyệt sẽ không làm khó lão.
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ sẽ có chuyện tốt dễ dàng như thế, gật gật đầu:
- Lão Tào, xế chiều hôm nay chúng ta phải tới An Đô, còn có 4, 5 ngày nữa thôi, văn phòng xóa đói giảm nghèo chính là thành lũy sắt thép, tôi cũng muốn khoan một cái động để chui vào đây, chuyến đi lần này liên quan đến hi vọng của cán bộ công nhân viên chức toàn huyện chúng ta năm nay đó.

- Đi, chủ tịch Triệu, ngài đã nói vậy thì tôi sẽ làm.
Trong lòng Tào Uyên mặc dù cũng không rõ tư vị gì nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng, có thể kiếm được một ít tiền từ văn phòng xóa đói giảm nghèo thì áp lực cho vay cũng ít đi một chút, áp lực trả nợ sang năm tự nhiên cũng thoải mái hơn, mình phụ trách tài chính nên đương nhiên cũng hi vọng dư dả một ít.

Hội nghị cuối cùng cũng tan, dựa theo ý kiến của Triệu Quốc Đống thì tiền thưởng cuối năm nay của cán bộ công nhân viên chức không suy giảm, đều chấp hành dựa theo tiêu chuẩn mà thành phố thống nhất, chỉ có điều lỗ hổng tài chính sẽ tăng thêm hơn 4 triệu.

Tin tức này lan truyền khắp cán bộ công nhân viên chức toàn huyện, gần như chưa đợi đến khi Triệu Quốc Đống nghỉ trưa xong thì đã lan khắp các cơ quan trong toàn huyện.

Dựa theo tiêu chuẩn cơ quan hành chính Ninh Lăng trước đây cũng chính là thành phố hiện giờ truyền xuống thì chỉ tiêu tiền thưởng ngoại trừ các ban ngành hành chính chủ yếu của Ninh Lăng thì cũng chỉ có Ninh Lăng là chấp hành triệt để. Ngay cả Tào Tập và Thông Thành là hai huyện có điều kiện kinh tế tốt cũng chỉ có thể chấp hành thực hiện chỉ tiêu lúc được lúc mất, gặp phải năm có tình hình thu thuế thu không tốt thì cũng chỉ có thể chiết khấu 10% hoặc 20%.

Mấy huyện bình thường như Khuê Dương, Phong Đình thì cũng chỉ có thể chiết khấu 20-30%, còn Thương Hóa và Vân Lĩnh thì chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn chiết khấu 40% mà thực hiện, chỉ có Hoa Lâm là đặc biệt một chút. Bởi vì nhờ có khả năng kiếm tiền của Điền Ngọc Hòa nên hàng năm cũng có thể miễn cưỡng hưởng thụ tiêu chuẩn chiết khấu 30% của Khuê Dương và Phong Đình nhưng chưa từng được hưởng tiêu chuẩn chiết khấu 10-20% chứ đừng nói là chấp hành toàn bộ.

Triệu Quốc Đống còn hơi mơ mơ màng màng thì nhận được điện thoại của Hà Lương Tài chánh văn phòng huyện ủy thông báo hắn đến ngay văn phòng của La Đại Hải có chuyện gấp.

Quả nhiên, khi tới văn phòng của La Đại Hải thì hắn liền hỏi ngay về vấn đề cấp phát tiền thưởng cho cán bộ công nhân viên chức toàn huyện, Triệu Quốc Đống cũng không giấu diếm mà nói ý kiến của mình ra, cũng tỏ vẻ đây chỉ là ý kiến của hội nghị chủ tịch huyện, còn cần hội nghị thường vụ huyện ủy quyết định.

La Đại Hải đầy giận dữ, thế này còn có hội nghị thường vụ sao? Giờ cơ quan nào cũng đều ồn ào huyên náo, hội nghị thường vụ nếu phủ quyết thì há chẳng phải mình trở thành mâu thuẫn tiêu điểm của tất cả sao?

- Quốc Đống, tôi cũng muốn cấp phát toàn bộ tiền thưởng của cán bộ công nhân viên chức theo chính sách nhưng Điền Ngọc Hòa cũng làm cho tiêu chuẩn bên chúng ta cao hơn hẳn so với bên Thương Hóa và Vân Lĩnh vốn có điều kiện không kém rồi. Giờ cậu tới lại đòi thực hiện tiêu chuẩn cao nhất giống thành phố Ninh Lăng, đây không phải là cậu càng thít chặt dây treo cổ của mình hay sao? Cậu kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù cậu có thể nghĩ biện pháp vay mượn nhưng một khi tiêu chuẩn được đề cao thì sang năm cậu đừng nghĩ đến chuyện hạ xuống, sao cậu không bàn bạc với tôi trước hả?
La Đại Hải cũng đành tận tình khuyên bảo.

- Bí thư La, tôi cũng đã suy xét rồi, dựa theo tiêu chuẩn tiền thường cấp phát cho toàn bộ cán bộ công nhân viên chức toàn huyện thì khoảng hơn 1 triệu, cả con trâu đã vùi xuống thì còn chừa cái tai làm gì?
Triệu Quốc Đống cười cười nói:
- Tôi nghĩ như thế này, điều kiện Hoa Lâm chúng ta vốn còn kém, người nào cũng đều muốn điều đến thành phố hoặc là đến huyện khác, tôi cũng mới đến không được bao lâu, nghe nói trong huyện ta có vài người được điều lên thành phố và nơi khác. Đội ngũ giáo sư cũng giống thế, cán bộ là cơ sở để chính quyền nắm quyền, nhất là cán bộ xã, trấn, nếu không thể ổn định tư tưởng đội ngũ cán bộ nhất là ở xã trấn cơ sở thì uy tín và sức thu hút của chính quyền cùng với hiệu suất hành chính của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hoa Lâm chúng ta sắp đón một lớp sóng phát triển mới, tôi cảm thấy nguy hại của việc này sẽ phải trả giá hơn gấp trăm lần.

La Đại Hải nghe ra Triệu Quốc Đống còn có lời sau nên gật gật đầu ý bảo đối phương tiếp tục.

Đương nhiên trách nhiệm quyền lợi phải thống nhất, nếu mỗi một cán bộ công nhân viên chức trong huyện đều được phát toàn bộ tiền thưởng thì trong công tác nếu ai còn làm theo kiểu bữa đực bữa cái hoặc là sống ngày nào hay ngày ấy vậy thì xin lỗi, cứ dựa theo kỷ luật mà xử lý, tuyệt đối không nương nhẹ. Tôi đã bảo Quế Toàn Hữu soạn thảo một chế độ phân bổ hành chính của cán bộ huyện Hoa Lâm chúng ta, trong đó chủ yếu nhằm vào hiệu suất thấp và tác phong lề mề của các cơ quan, chính quyền cơ sở. Đồng thời tôi cũng bảo bên phòng giám sát làm một quyết định xử lý, cán bộ làm việc mà lẫn lộn công tư thì phải xử lý nghiêm. Muốn có người tài, sự bình đẳng thì phải loại bỏ kẻ ngu dốt, phải thiết lập được tập tục và quy luật chân chính này trong huyện ta, chỉ có như vậy thì huyện Hoa Lâm chúng ta mới có nâng cao hình tượng, khiến các nhà đầu tư bên ngoài thấy được sự khác biệt của Hoa Lâm chúng ta và các địa phương khác.

Triệu Quốc Đống cuối cùng cũng thuyết phục được La Đại Hải, tuy rằng La Đại Hải vẫn còn có chút lo lắng nhưng đối với cách làm đổi mới này của Triệu Quốc Đống thì hắn vẫn dành ủng hộ mạnh mẽ, tỏ vẻ sẽ ủng hộ phương pháp của hắn trên hội nghị thường vụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status