Lộng triều

Quyển 6 - Chương 47-48


Triệu Quốc Đống nói làm mắt Hứa Minh Viễn sáng lên. Y mặc dù coi trọng vào tương lai của thị trường bất động sản nhưng lại không dám nghĩ xa như vậy.

Tiến vào Bắc Kinh, Thượng Hải có dễ như vậy sao? Đó là Bắc Kinh và trung tâm kinh tế, hơn nữa bây giờ thị trường bất động sản đang đóng băng, dù là nhà ở hay biệt thự đều không thấy ánh rạng đông. Dù là Mai Giang Minh Châu bán tốt như vậy nhưng cũng không khiến các bên quá chú ý. Bây giờ nếu muốn khiến thị trường bất động sản được khuấy động thì không phải dựa vào mồm mép là được, phải dựa vào chính sách của Trung ương mới được.

Mà vấn đề nằm ở chỗ bao giờ chính sách mới có thể xuất hiện? Xuất hiện thì bao lâu mới có thể phổ biến? Bây giờ tích trữ đất sớm có phải bị kéo chết không?

Vay vốn tài chính mà tiến bước thêm nữa, lời này thì dễ nói. Hứa Minh Viễn biết gia đình Kiều Huy vốn xuất thân bên hệ thống tài chính, quan hệ rộng trong ngành này. Nếu không sao Kiều Huy có thể kiếm lắm tiền như vậy?

Chẳng qua ngành bất động sản là ngành hại chủ. Không phải bỏ vào mấy triệu là được, trên trăm triệu cũng không thể đủ. Hơn nữa tài chính lưu động trong ngành này khá chậm, hệ thống ngân hàng dám cho anh vay nhiều như vậy không? Dù Kiều Huy có quan hệ rộng cũng khó được.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống nói làm Hứa Minh Viễn kích thích mạnh. Lý tưởng kinh doanh của y không phù hợp với lãnh đạo tập đoàn Hoa Mậu, cho nên Hứa Minh Viễn làm việc mà không có hứng thú. Bây giờ đến Tập đoàn Thiên Phu là cơ hội, mặc kệ có được hay không thì y cũng phải thử một phen.

Kiều Huy không nghĩ sâu như Hứa Minh Viễn, y tin vào cảm giác của mình hơn.

Ánh mắt của Triệu Quốc Đống thì người bình thường không thể so sánh. Ở tình huống mọi người điên cuồng mà đoán được thị trường bất động sản Hải Nam sẽ vỡ vụn, kéo y và Trịnh Kiện từ địa ngục về, bây giờ lại can đảm nói về tương lai của thị trường bất động sản thì không phải là nói loạn. Nếu không như vậy thì y sao lại mua cổ phần và thành cổ đông lớn thứ tư của Tập đoàn Thiên Phu?

- Quốc Đống, cậu đã nói như vậy thì tôi và Minh Viễn cũng không nói nhiều. Trạm xăng và ga thì tôi sẽ làm, đây coi như ngành phụ. Về phần Tập đoàn Thiên Phu thì tôi sẽ chú ý, bên tài chính tôi cũng có chút quan hệ. Tập đoàn Thiên Phu nổi tiếng và được thành phố coi trọng như vậy, bây giờ Chủ tịch Ninh lại ưu ái kinh tế tư nhân như vậy, vẫn nói bật đèn xanh cho phát triển kinh tế tư nhân. Ha ha, hệ thống tài chính không ủng hộ sao được?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Xem ra Kiều Huy này cũng nhạy cảm về chính trị.

Ninh Pháp làm quyền chủ tịch tỉnh chưa lâu nhưng đã tham gia hội nghị hệ thống tài chính toàn tỉnh, yêu cầu đẩy mạnh cải cách công ty nhà nước, đồng thời chú ý phát triển kinh tế tư nhân. Cần ủng hộ mạnh các công ty tư nhân có lợi cho xã hội.

Lời này của Ninh Pháp làm tỉnh phải tranh luận. Đây là lần đầu tiên lãnh đạo chủ yếu của tỉnh công khai tỏ thái độ của chính quyền đối với nền kinh tế tư nhân. Mặc dù có tính lựa chọn nhưng đã khác hẳn thái độ lo lắng về sự phát triển của kinh tế tư nhân so với trước đây.

Trên tỉnh cũng có người có ý kiến về lời phát biểu của Ninh Pháp. Cho rằng hệ thống tài chính phải hỗ trợ cải cách công ty nhà nước chứ không phải bật đèn xanh cho phát triển kinh tế tư nhân. Nghe nói Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công không tỏ thái độ gì ở vấn đề này, chẳng qua trên tỉnh vẫn tranh luận.

- Nói thì như vậy nhưng cụ thể thực hiện không hề đơn giản. Thị trường bất động sản sau này sẽ thành ngành chính trong kinh tế quốc gia, quy mô của nó có thể tưởng tượng được. Nếu muốn thành thế lực lớn trong ngành sản xuất này thì nỗ lực lớn như thế nào? Tôi chỉ có thể đưa ra phương hướng, còn đâu phải do anh và Minh Viễn thực hiện. Đã làm phải làm tốt, làm lớn, làm cho chúng ta càng lúc càng lớn mạnh.

Đề tài rất nhanh chuyển sang công việc của Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm. Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh, không hề coi trọng khó khăn bây giờ, ra vẻ rất tự tin. Kiều Huy và Hứa Minh Viễn cũng không thèm để ý. Một chức Chủ tịch huyện trong mắt bọn họ không đáng gì.

Về biệt thự Thiển Loan, Triệu Quốc Đống phát hiện Cù Vận Bạch vẫn im lặng, điều này làm hắn có chút khó hiểu. Kiều Huy cùng Hứa Minh Viễn không hỏi về quan hệ giữa hắn và Cù Vận Bạch. Thời này có ai rảnh rỗi hỏi việc riêng người khác chứ?

- Quốc Đống, chị vẫn nghĩ nếu thật sự vứt hết các thứ bây giờ mà tiến vào thương trường thì có lẽ em sẽ có thành tựu lớn hơn nữa.
Cù Vận Bạch thở dài nói.

- Ồ? Thành tựu thì phải do từng người nhìn. Giáo viên dạy học cả đời mặc dù không ra nhân tài kiệt xuất nhưng cũng cống hiến cho xã hội. Vận động viên lập kỷ lục thế giới chưa chắc đã tạo ra bao giá trị kinh tế. Em đi vào thương trường dù kiếm vài tỷ, vài chục tỷ, nhưng nếu so sánh với việc em làm một nơi có thể phát triển, em thích về sau hơn. Đây là lý tưởng của từng người mà.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Mỗi người có lý tưởng của mình.
Cù Vận Bạch lẩm bẩm một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, em đúng là biết bỏ thứ khác.

- Biết bỏ thì mới có. Hơn nữa không phải em hoàn toàn cắt đứt. Trên thế giới bây giờ các thứ liên hệ rất gần nhau, càng lúc càng dễ dàng. Em cũng không giỏi việc thực hiện cụ thể. Đừng thấy em nói giỏi nhưng nếu phải làm thật thì cần người như Bồi ca hoặc Hứa Minh Viễn mới được. Em ngồi ngoài hưởng lợi không tốt hơn sao?

- Ngồi ngoài hưởng lợi? Em đang như vậy sao?
Cù Vận Bạch cười cười đầy quyến rũ:
- Tri thức là lực lượng, ánh mắt quyết định tất cả, ý nghĩa quyết định đường ra, đầu quyết định túi tiền to hay nhỏ.

Cù Vận Bạch nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới:
- Thật không ngờ có mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi chị đã tăng lên như vậy.

- Hì hì, chị sắp điều lên thành phố. Thị trưởng Khang năm nay phụ trách bên du lịch, Cục trưởng Diệp muốn phong phú lực lượng của cục Du lịch, chị cũng muốn lên cục Du lịch thành phố thử xem.
Cù Vận Bạch liếc Triệu Quốc Đống mà nói:
- Lên thành phố tiếp xúc càng nhiều, nhìn rộng hơn.

- Cục Du lịch thành phố?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Hắn biết Cù Vận Bạch bây giờ ở Giang Khẩu mặc dù dễ dàng nhưng cũng rất buồn bực. Cù Vận Bạch thậm chí còn hâm mộ Cù Vận Lam đang bận rộn. Nhưng Lãnh đạo huyện ủy không coi trọng phát triển du lịch, hơn nữa còn có thành kiến với Cù Vận Bạch, mà hai người Vương Đức Hòa cùng Quách Chiêm Xuân có tác dụng không nhỏ.

- Ừ, em không phải nói ngành du lịch sẽ rất phát triển sao? Chị liền yên tâm đi học trong ngành này.
Cù Vận Bạch cười hì hì nói.

- Nếu chị thật sự cảm thấy làm không thoải mái thì có thể đổi hoàn cảnh, em ủng hộ chị. Nhưng cuộc sống cơ quan ở cục Du lịch có thoải mái không? Chị mới 30, còn rất trẻ, làm việc gì cũng được mà. Chị cảm thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống cẩn thận dùng từ ngữ. Cù Vận Bạch là người phụ nữ độc lập, hắn không muốn vì vài từ ngữ mà ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên.

Vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, Cù Vận Bạch nở nụ cười mà nói:
- Quốc Đống, em có phải là muốn nói chị tự gây dựng sự nghiệp, em định ủng hộ chị về tài chính phải không? Nói lấp lửng như vậy có phải sợ chị hiểu lầm và giận không?

- Ha ha, cần gì phải nói ra chứ? Hai chúng ta là ai chứ?
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ mà nói.

Cù Vận Bạch nghe thế liền cười hì hì:
- Quốc Đống, em lúc rất ngây thơ đáng yêu, lời này cũng có thể nói ra sao? Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch, chúng ta là quan hệ gì, nhiều lắm là bạn quan hệ mật thiết thôi mà. Chị không thích hợp với hôn nhân, chị không thích mãi ở bên nhau, chị thích cảm giác thi thoảng gặp mặt, như vậy tình cảm mới lâu dài.

Triệu Quốc Đống đúng là thua Cù Vận Bạch. Tư tưởng đặc biệt này chỉ có ở Cù Vận Bạch mà thôi. Chẳng qua càng như vậy thì càng làm cô thêm quyến rũ, làm hắn không nhịn được mà bị hấp dẫn.

- Em nói thật đó, chị nếu muốn thay đổi cách sống thì em sẽ ủng hộ.

- Ừ, chị đã suy nghĩ nhưng thấy vẫn chưa đến lúc. Cho nên chị định tới cục Du lịch thử một phen. Nếu ở cục Du lịch không tốt thì nói tiếp.

Lễ khai giảng kết thúc đã là 11h trưa. Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Cừu Bỉnh Chính thay mặt Trưởng ban Phan yêu cầu mọi người nghiêm túc học tập. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy mọi người có vẻ không tập trung. GIống như lần nhà tới An Đô là để hưởng thụ mà thôi.

Trưởng ban Cừu nói xong mọi người vỗ tay rất vang rội. Không biết là vỗ tay vì Trưởng ban Cừu nói đặc sắc hay là hoan hô câu nói cuối cùng của Trưởng ban Cừu: “Tôi đã nói xong, cảm ơn mọi người”

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ trưa ăn ở trường hay là đi mời Hàn Đông ăn. Đã lâu không gặp, chỉ liên lạc qua điện thoại. Mỗi lần gọi cho Hàn Đông, Triệu Quốc Đống lại thấy áy náy. Trưa nay nếu không có việc gì thì mời cô đi ăn coi như xin lỗi.

Hàn Đông nghe thấy Triệu Quốc Đống ở An Đô hai tháng thì rất vui mừng, lập tức đồng ý và bảo Triệu Quốc Đống đi đón cô. Sự vui mừng của cô làm Triệu Quốc Đống phải gãi đầu, hình như có gì không đúng.

Hắn đang suy nghĩ thì có người gọi:
- Chủ tịch Triệu, chủ tịch Triệu.

Triệu Quốc Đống quay đầu lại thì thấy là Chủ tịch huyện Khuê Dương - Lưu Như Hoài đang gọi hắn, sau lưng còn có hai người. Triệu Quốc Đống đoán là Bí thư huyện ủy Phong Đình cùng Thổ Thành. Y đến không lâu nên không quen hai vị Bí thư huyện ủy kia, chỉ gặp một lần mà thôi. Hôm nay khi điểm danh mới thấy quen quen. Lưu Như Hoài này thì mấy lần họp trên Thị xã đã gặp và nói chuyện.

- Chủ tịch Lưu có bố trí gì à?
Lưu Như Hoài hơn hắn bảy tám tuổi, Triệu Quốc Đống tuy không kiêu ngạo nhưng không ra vẻ sợ sệt. La Đại Hải từng nói đám Bí thư, Chủ tịch huyện Ninh Lăng đều là kẻ hiếp yếu, sợ mạnh. Anh nếu ra vẻ ân cần tiếp đón thì người ta lại không thèm để ý tới anh. Nếu anh ra vẻ kiêu ngạo thì có khi người ta thấy anh có can đảm, đáng quan hệ. Triệu Quốc Đống mặc dù không muốn tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng không muốn người coi thường mình.

- Ha ha, Bí thư Bì và Bí thư Cố nói chúng ta không mấy khi tụ tập, hay là trưa nay ngồi mới nhau một chút, tối chúng ta lại ngồi.
Lưu Như Hoài là người cao gầy, hai người Bí thư huyện ủy kia đã gần 50.

- Cái này …
Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Ăn tối thì không vấn đề gì. Nhưng hắn vừa hẹn Hàn Đông, bây giờ lại hủy thì đúng là đáng ăn đòn. Lần trước hắn đã thoát thân một lần, nhưng lần này hắn chủ động hẹn mà còn hủy thì còn gì để nói:
- Bí thư Bì, Bí thư Cố, Chủ tịch Lưu, trưa nay tôi có việc, tối không vấn đề gì. Tối tôi mời khách, mời ba vị lãnh đạo nể mặt.

Nghe Triệu Quốc Đống từ chối buổi trưa, Bì Gia Thái sa sầm mặt lại, Cố Trường Canh ngẩn ra một chút. Thằng này giỏi, mình và lão Bì cùng mời, hắn là thằng Chủ tịch huyện bị đá đi mà dám từ chối sao?

- Chủ tịch Triệu, Bí thư Bì và Bí thư Cố có lòng như vậy, trưa chúng ta ngồi một chút cũng không có gì mà. Chúng ta bây giờ đã bỏ lại chuyện ở huyện mà. Dù Bí thư La có việc gấp cũng không phân công tới anh mà, đi cùng thôi.

Lưu Như Hoài thấy không khí hơi trầm xuống liền vội vàng giảng hòa. Bì Gia Thái có thể nói làm Bí thư huyện ủy lâu nhất ở Ninh Lăng, tính cách rất nóng. Cố Trường Canh vốn là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy đi xuống làm Bí thư huyện ủy cũng đã được hai ba năm, đều là nhân vật nhìn lên tận trời. Triệu Quốc Đống tuy khéo léo từ chối nhưng cũng là không cho bọn họ mặt mũi.

- Bí thư Bì, Bí thư Cố, Chủ tịch Lưu, trưa nay tôi có việc thật mà.
Triệu Quốc Đống thấy Lưu Như Hoài có chút khẩn trương nên cũng đoán mình nói không đúng nên vui vẻ nói.

- Được rồi lão Liễu, người ta trẻ tuổi nhiều việc, anh phải hiểu mà. Không sao, Tiểu Triệu, cậu đi làm việc của mình đi.
Cố Trường Canh lạnh nhạt nói:
- Lão Lưu, mấy ông bạn già chúng ta ngồi thôi. Thanh niên sao có thể hòa hợp với mấy ông lão chúng ta.

Triệu Quốc Đống nghe ra lời này có vấn đề. Nhưng Bì Gia Thái cùng Cố Trường Canh đã xoay người rời đi. Lưu Như Hoài cũng nhíu mày nghĩ gì đó nhưng thấy hai người bọn họ rời đi nên phải thở dài một tiếng, chào Triệu Quốc Đống rồi đi theo bọn họ.

Triệu Quốc Đống nhìn ba người mà cười cười một tiếng. Xem ra hai vị này khác La Đại Hải, tính cách nóng nảy, có lẽ quen được bên dưới nịnh nọt rồi. Lưu Như Hoài khách khí với hai người như vậy, không biết có phải là do quen rồi hay không?

Hắn không thèm để ý tới đối phương, thấy bọn họ đi, hắn cũng xoay người rời đi.

Cố Trường Canh nhìn Triệu Quốc Đống không tỏ vẻ gì đã rời đi liền cười lạnh một tiếng:
- Lão Bì, xem ra họ Triệu này cũng thú vị đó.

Bì Gia Thái khinh thường hừ một tiếng:
- Hừ, miệng không râu, làm việc không chắc chắn. Những người từ trên tỉnh xuống đều có mắt cao hơn trán, nghĩ mình không ai sánh được, đưa tới vài công ty là nghĩ mình thành người cứu xã hội. Tôi thấy La Đại Hải chiều quen rồi. Mai Anh Hoa vậy mà còn bị thằng này chơi như vậy sao? Nếu là tôi, tôi cho hắn biết thế nào là Đảng quản lý cán bộ.

- Ha ha, hắn mặc dù hơi kiêu căng nhưng cũng có bản lĩnh mà. Công ty Đại Hoa và Tam Điệp trước đó không phải vốn định đầu tư vào Phong Đình các anh sao? Vậy làm sao lại bị hắn kéo tới Hoa Lâm vậy?
Cố Trường Canh cố khích đối phương.

- Ha ha, lão Cố, đừng có trêu tôi. Trụ sở trồng cỏ bên Hoa Lâm làm quá sớm, chiếm thời cơ. Phong Đình chúng tôi mặc dù tiếp xúc với Công ty Đại Hoa đầu tiên nhưng nói thật xây dựng trụ sở chậm, mà phát triển chăn nuôi gia súc sẽ không có điều kiện như Hoa Lâm. Nếu là tôi cũng chọn Hoa Lâm, điều này tôi không trách hắn. Ai chẳng nói chuyện vì huyện mình. Chẳng qua thằng này không ra gì, Thị ủy chọn người mà giở trò đó không phải làm mất uy tín của Thị ủy sao?

Bì Gia Thái thở dài một tiếng.

- Coi như là có người bên trên nên mới thế mà.

- Có người mà bị đá tới Hoa Lâm sao? Hắn đây là có thể tính toán mình chơi trò này nên thành công đó.
Bì Gia Thái cười cười nhìn Cố Trường Canh:
- Cưỡi lừa mà nhìn về phía xa thì đi được bao nhiêu? Mới lên không lâu đã bị người ta đâm mà còn không biết sống chết, vẫn kiêu căng như vậy, không biết vì sao hắn tới được chức này. Phải cho vài bài học mới biết trời cao đất rộng.

Thấy Lưu Như Hoài chạy lên, Cố Trường Canh định nói lại thôi.

Triệu Quốc Đống không biết mình vì ăn một bữa với Hàn Đông lại làm hai vị Cố Trường Canh có ấn tượng không tốt như vậy. Theo hắn thấy dù là trong lòng lãnh đạo có bực cũng chỉ là việc bình thường. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà có mâu thuẫn sao?

Nhưng hắn không ngờ mình lại làm đối phương có ấn tượng như vậy.

Buổi chiều tiết học xây dựng cách mạng Xã hội chủ nghĩa làm mọi người lơ mơ buồn ngủ. Mặc dù giới thiệu là giáo viên cốt cán của trường nhưng nói chuyện với giọng khàn khàn làm người ta buồn bực. Nhìn chương trình học thấy người này có tám tiết, điều này làm Triệu Quốc Đống đau đầu. Đây không phải đọc để mọi người ngủ sao?

Mặc dù không trải qua ngọn lửa chiến tranh, nhưng có thể lên làm Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện thì có ai lạ gì cách mạng Trung Quốc. Các cuộc tập huấn này ở đâu chẳng dạy nó đầu tiên? Đây coi như là yêu cầu bắt buộc.

Ngồi đến khi hết giờ, một đám người như đám phạm nhân lao ra ngoài.

- Chủ tịch Triệu, hút điếu?
Lưu Như Hoài đi tới gần Triệu Quốc Đống rồi mời hắn thuốc.

- Ha ha, Chủ tịch Lưu, không cần, tôi hút chỉ lãng phí thôi. Tối đi đâu chứ?

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, anh làm mất lòng hai vị kia rồi. Tối bọn họ có bố trí khác, không đi.

- Ồ? Không đến mức đó chứ? Tôi thật sự có việc mà.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cười nói:
- Tôi không phải còn cần nhận lỗi với bọn họ đó chứ?

- Vậy thì không cần, bọn họ chỉ là không quen như vậy mà thôi, vài hôm quen thuộc là được.
Lưu Như Hoài có vẻ cũng không thích cách làm của hai người Cố Trường Canh.
- Hai chúng ta đều là tạm thời thay thế, có lẽ điều này làm bọn họ có chút ngạc nhiên.

- Ồ, anh cũng là tạm thời đổi sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc giống như không tin. Hắn là do có việc nhưng không nghe nói Lưu Như Hoài này gặp vấn đề gì mà.

- Ha ha, cái này vốn là của Chủ nhiệm Mai, sau đó y không biết sao không muốn đi nên tìm tới Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy. Trưởng ban Chương liền nói với tôi, bảo tôi thay. Tôi nghĩ dù sao cũng đi cho biết nên đi.

Vẻ mặt Lưu Như Hoài không thay đổi nhưng Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện trong giọng đối phương có gì đó kỳ lạ.

- Chủ nhiệm Mai nào cơ?
Triệu Quốc Đống nói ra rồi lập tức có phản ứng:
- Chủ nhiệm Mai Khu Khai Phát?

- Ừ, đáng lẽ lớp tập huấn này Khu Khai Phát phải đi tiên phong. Mai Anh Hoa bây giờ đang rất thoải mái. Mới đầu năm đã có một công ty lớn đến Khu Khai Phát, Thị xã rất coi trọng.
Lưu Như Hoài cười nói:
- Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Mạch cũng tự mình ra mặt tiếp đón, xem ra là công ty rất lớn. Lão Mai lấy lý do tiếp đón nhà đầu tư nên không đi.

- Ồ, xem ra đầu tư không nhỏ? Làm gì vậy?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói. Mai Anh Hoa đây là cố ý trát vàng lên mặt mình.

- Nghe nói là bên Hongkong tới, sản xuất các đồ chơi xa xỉ, đầu tư 50 triệu, thoáng cái lấy mấy trăm mẫu đất của Khu Khai Phát, số lượng công nhân trên 3000 người.
Lưu Như Hoài rất hâm mộ mà nói.

- Đồ chơi xa xỉ?
Triệu Quốc Đống giật mình. Ngành này đúng là bên Hongkong làm là chính. Nhưng bây giờ nó chỉ tập trung chính ở Quảng Đông, đầu tư vài chục triệu là bình thường. Bí thư Thị ủy và Thị trưởng tiếp đón cũng là bình thường. Nhưng nhà đầu tư Hongkong chạy tới tận Ninh Lăng đầu tư nhà máy vài chục triệu làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Ninh Lăng không có đường sắt, cao tốc, đường biển chưa thông suốt, chỉ vì chính sách và lao động rẻ mà tới sao?

- Đúng thế, đây là khoản đầu tư lớn nhất từ trước tới nay của Ninh Lăng chúng ta, Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều coi trọng, tỉnh cũng chú ý. Lãnh đạo Thị xã yêu cầu các cơ quan chuyên môn phải bật đèn xanh tất cả thủ tục. Có lẽ Thị xã rất nhanh sẽ tổ chức đoàn khảo sát đến Hong kong thăm quan trụ sở chính của công ty đó.​
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status