Lộng triều

Quyển 6 - Chương 73-74


- Bí thư Vạn, hôm nay ngài mai quá, lúc nãy vừa ù, bây giờ lại chạm quân tam, lại ù to rồi.
Người đàn ông béo cười cười đánh ra một quân bài.
- Bí thư Vạn, ngài có giỏi ù 18 học sĩ đi, chúng tôi đưa hết tiền trong túi ra cũng không nói gì.

- Lão Mạnh, nghe nói hôm nay anh bị mắng?
Một người đàn ông khác sờ sờ một quân bài nhưng mãi không đánh.

- Mắng mẹ gì.
Tên béo khinh thường nói:
- Tôi đây là nể mặt bọn họ. Hội nghị gì cũng cần tôi đi thì cần Phó Trưởng phòng làm gì? Cũng không phải hội nghị quan trọng gì, chỉ là mấy thứ đâu đâu, chỉ biết nói chỉnh đốn tác phong làm việc, tăng cường kỷ luật, tăng hiệu quả làm việc, bây giờ không phải vẫn triển khai công việc được đó sao? Việc cần làm vẫn làm thì còn đòi gì nữa? Trưởng phòng Công thương – Chu Bổn Thiện và Trưởng phòng tài chính Lương Khắc Thành còn không buồn đi. Tôi thấy bọn họ cũng không dám nói gì. Có giỏi mắng hai tên đó đi.

- Lão Mạnh, anh đừng nói tới người khác, lo cho mình đi. Chủ tịch Triệu về có vẻ khá tức giận. Hai hôm trước mắng lão Lữ bên Ủy ban Xây dựng một trận, lão Lữ còn phải ngậm miệng không nói gì. Hôm qua lão Tạ và lão Vương cũng bị mắng một trận vì xây dựng nhà rồi đổ đất cát ra quốc lộ Tân Hoa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng Hoa Lâm.
Một người đàn ông gầy cười nói:
- Các anh tự thu mình lại đi.

- Tôi chẳng có gì phải lo cả.
Một tên cười cười đánh bài ra.

- Ù. Ha ha, hôm nay đỏ rồi, vậy mà đánh trúng quân tôi cần.
Vạn Triêu Dương cười cười không nói xen vào chuyện bọn họ đang nói nửa câu

- Lão Hoàng, anh cẩn thận một chút. Tôi nghe lão Quế nói Chủ tịch Triệu rất không hài lòng công việc bên Mã Thủ đó, cho rằng Đảng ủy Khu không có động tác gì để công việc phát triển cả.
Tên gầy nói.

- Ồ?
Một tên biến sắc rồi cười lạnh một tiếng:
- Hừ, khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đã làm bên Mã Thủ tôi bận đủ đường. Sao, còn muốn phái người tới ăn khu du lịch sao? Đây có phải là ép người quá đáng không? Bí thư Vạn, ngài nói đúng không?

Vạn Triêu Dương như không nghe thấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào bài.
- Đánh nữa không? Mau đánh đi.

Ba người liếc nhau và thấy tâm trạng Vạn Triêu Dương hôm nay có vẻ không tốt, đừng có trêu vào

Ba người nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác, không khí cũng trở nên dễ dàng hơn.

Vạn Triêu Dương có chút buồn bực. Triệu Quốc Đống đã về, mặc dù bị cảnh cáo nhưng đối với Triệu Quốc Đống lại như một sợ cổ vũ, thái độ của hắn càng cứng rắn hơn. Hơn nữa sau lần đó khiến quan hệ của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống càng mật thiết hơn. La Đại Hải càng tin Triệu Quốc Đống hơn. Mà Hội nghị thường ủy lần đó lại làm La Đại Hải có cái nhìn với mình. Hai người vốn có quan hệ mật thiết bây giờ đã có vết rạn.

Đây là thứ yếu, điều làm Vạn Triêu Dương cảm giác khó giải quyết nhất là thái độ của Triệu Quốc Đống càng lúc càng cứng rắn, tay đưa ra càng lúc càng dài, các biện pháp càng lúc càng nhiều. Lần này Triệu Quốc Đống định làm ra hoạt động chỉnh đốn tác phong làm việc, đề cao hiệu suất làm việc, Vạn Triêu Dương cảm thấy có mục đích sâu xa.

Việc này có nghĩa gì, đây là muốn chỉnh đốn tác phong làm việc của cán bộ, nói trắng ra đó là muốn chỉnh người. Trong này kiểu gì chẳng có cán bộ bị đánh ngã. Kinh nghiệm nói cho Vạn Triêu Dương biết hoạt động chỉnh đốn tác phong làm việc thường là điềm báo trước của một ngọn lửa lớn.

Triệu Quốc Đống có thể phổ biến phương án trung tuyến xây dựng cầu Quế Khê, hơn nữa thái độ trên Thị xã đã khác hẳn, cung cấp 80% kinh phí xây dựng cầu Quế Khê, trong này nhất định có quan hệ tới việc hợp tác giữa Công ty Hoành Lâm cùng huyền. Không thể nghi ngờ Triệu Quốc Đống đã đạt được thỏa thuận với Thị xã, hơn nữa quan hệ hai bên cũng thân thiện hơn.

Tình hình rất không tốt. Vạn Triêu Dương tức, Công ty Mạn Thụy không có quan hệ thực tế với y, dù Ủy ban kỷ luật có điều tra cũng không được gì.

Nhưng cơ cấu nhân sự trong huyện làm người ta rất khó chịu. La Đại Hải quá mềm yếu, làm Triệu Quốc Đống có thể muốn làm gì thì làm, điều này khiến Vạn Triêu Dương tức tối. Mày một thằng Chủ tịch huyện trẻ tuổi dù có bản lĩnh về kinh tế, chẳng lẽ nói công tác toàn huyện phải vây quanh phát triển kinh tế, công tác tư tưởng chính trị, văn hóa, an ninh đều vứt sang bên ư?

Triệu Quốc Đống từ An Đô về khiến Vạn Triêu Dương có cảm giác hắn rất kiêu ngạo, không coi ai vào đâu. Có vẻ chỉ cần không hợp ý hắn, hắn liền cho đối phương biết mặt. Vạn Triêu Dương cũng không biết có phải việc lần trước kích thích đối phương hay là hai tháng học khiến Triệu Quốc Đống có gì thu hoạch?

Ba người kia có vẻ cũng cảm nhận được Vạn Triêu Dương đang suy nghĩ nên cũng không còn hăng hái đánh bài mấy.

- Bí thư Vạn, ngài không có việc gì chứ?

- Không có gì, tôi lo cho các anh đó.
Vạn Triêu Dương lạnh lùng nói:
- Mạnh Nghiễm Hà, trưa nay anh thật sự ăn cơm với lãnh đạo cục Vệ sinh? Đừng nghĩ Triệu Quốc Đống ngu, Quế Toàn Hữu rất tinh ranh. Tào Uyên không tính gì, nhưng anh nghĩ có thể trêu chọc Triệu Quốc Đống, vậy anh chứ chuẩn bị ăn đòn đi. Hoàng Dương, anh cũng phải tỉnh táo đi. Biết Triệu Quốc Đống rất coi trọng khu du lịch mà anh không để ở trong lòng. Sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoa Lâm, tôi thấy tiến độ chậm hẳn, anh nghĩ Triệu Quốc Đống không cảm giác được sao? Đừng tự cho là thông minh, đến lúc đó chỉ hại chính các anh mà thôi.
- Bí thư Vạn, Triệu Quốc Đống hắn quá bá đạo. Lúc Bí thư La làm Chủ tịch huyện cũng không như hắn. Cái gì mà chỉnh đốn tác phong đề cao hiệu suất làm việc khiến mọi người tức giận. Phòng tôi nhiều đồng chí già, nếu làm như hắn thì ngày nào Ủy ban kỷ luật và Thanh tra cũng tới giám sát, còn muốn cho người ta sống không?
Mạnh Nghiễm Hà rất khó chịu nói.

- Đúng thế Bí thư Vạn, Ủy ban kỷ luật muốn điều tra thì phải có bằng chứng, suốt ngày giám sát ai đi làm đúng giờ thì có nghĩa gì?
Hoàng Dương nói:

- Tôi không tin cán bộ đi làm đúng giờ, đơn giản hóa thủ tục là nhà đầu tư sẽ chạy đến Hoa Lâm xây dựng nhà máy.

- Đủ rồi.
Vạn Triêu Dương đứng dậy rồi lạnh lùng nói:
- Nhìn các anh suy nghĩ gì đi. Tôi thấy Huyện ủy, Ủy ban huyện quyết định làm như vậy là đúng. Các anh tự kiểm điểm lại mình đi, tìm ra nguyên nhân của vấn đề. Nếu cứ muốn như lúc trước thì không nói bọn họ, tôi là người đầu tiên ủng hộ ra tay với các anh. Các anh tự lo cho mình đi.

Nói xong Vạn Triêu Dương rời đi ngay.

Ba người có chút kinh ngạc nhìn Vạn Triêu Dương mà không biết nói gì.

- Lão Khổng, Bí thư Vạn hôm nay sao vậy?
Mạnh Nghiễm Hà gãi đầu nói.

- Đúng, tối vẫn tốt sao bây giờ lại thành như vậy?
Hoàng Dương cũng có chút khó hiểu.

- Ừ, tôi không rõ, chẳng qua hai anh cẩn thận đi. Tôi cảm thấy lần này Chủ tịch Triệu về và rất tức giận, không chừng có người sẽ ăn đòn.
Lão Khổng cười nói.

- Năm nay Thị ủy, Ủy ban Thị xã đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt về chỉ tiêu kinh tế, từng tháng đều xếp hạng. Nếu hai tháng liên tục nằm ở top ba từ dưới lên sẽ có văn bản thông báo. Ba tháng liên tục mà xếp hạng như vậy thì theo Bí thư Thị ủy Kỳ nói là sẽ nghiên cứu lại bộ máy huyện có sức chiến đấu không, có đoàn kết không?

- Không cần biết là Bí thư hay Chủ tịch huyện, nếu như một quý xếp cuối thì quý sau đã không thể ngồi yên, ăn ngủ không ngon. Quý hai Hoa Lâm chúng ta xếp thứ ba từ dưới lên, các anh nghĩ xem Chủ tịch Triệu có thể ngồi yên không? Nhất là chuyện chặn đường kiện cáo làm hắn bị cảnh cáo, không chừng hắn muốn giết vài người mà lấy thanh danh.

Mạnh Nghiễm Hà và Hoàng Dương im lặng. Hoàng Dương làm Bí thư đảng ủy khu Mã Thủ là do Vạn Triêu Dương cực lực đề cử. Bây giờ Triệu Quốc Đống rất không hài lòng với công việc của y, khó nói có mượn đề tài này phát huy không? Mạnh Nghiễm Hà cũng rất lo lắng, chiều nay Triệu Quốc Đống không phát tác nhưng thái độ của Tào Uyên như vậy, Triệu Quốc Đống không tức sao?

Triệu Quốc Đống lúc này đúng mà đang chuẩn bị ra tay. Sau khi biết trưa nay Mạnh Nghiễm Hà không phải tiếp Cục trưởng Điền cục Vệ sinh mà cùng một vị Phó cục trưởng của cục đi ăn với mấy vị lãnh đạo bệnh viện huyện, hắn không muốn ngồi yên.

Lỗ Đạt nhíu mày nghe bên dưới gọi tới. Trong Hội nghị thường ủy nghe điện không tiện nhưng người bên dưới nói thái độ người kiện rất kiên quyết, yêu cầu Ủy ban kỷ luật phái người điều tra. Hơn nưa tuyên bố nếu Ủy ban kỷ luật không đến, y sẽ kiện lên Ủy ban kỷ luật Thị xã nói Ủy ban kỷ luật Hoa Lâm bao che nhau.

- Như vậy đi, tôi đang họp, anh liên lạc với Công an huyện mời bọn họ phối hợp. Đánh bạc ở nơi công cộng không phải nhiệm vụ của chúng ta, đây là nhiệm vụ của Công an huyện. Nếu tra ra là cán bộ Đảng viên thì dựa theo kỷ luật Đảng mà xử lý.

Lỗ Đạt cố gắng nhỏ giọng nói. Việc này bình thường Ủy ban kỷ luật không xen vào nhưng người kiện cáo cứ nói mãi không nghe, anh muốn bỏ qua cũng không được nên đành bảo bên Công an huyện phối hợp.

Triệu Quốc Đống nhìn Lỗ Đạt rồi nhìn sang Giản Hồng, Giản Hồng hiểu ý gật đầu tỏ vẻ đã bố trí xong. Triệu Quốc Đống không nói nhiều nữa.

Công an huyện nhận được thông báo của Ủy ban kỷ luật yêu cầu cùng điều tra vụ đánh bạc liền lập tức hành động, Công an huyện thông báo Đồn công an nội thành sau đó cùng cán bộ Ủy ban kỷ luật chạy tới hiện trường.

Nhà hàng Quế Khê được coi là nhà hàng sang trọng nhất huyện thành, Trần Lôi sớm được Triệu Quốc Đống dặn yêu cầu phải tập trung lực lượng, sẵn sàng đợi lệnh. Y không biết lần này Ủy ban kỷ luật thông báo có phải sự kiện đặc biệt mà Triệu Quốc Đống nói không? Triệu Quốc Đống không gọi điện cho y, nhưng Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lỗ Đạt lại gọi cho y.

Đồn công an nội thành nhận được lệnh thì cũng không biết điều tra ở đâu. Chẳng qua dẫn đội là Phó Trưởng phòng phụ trách Trị an cùng người của Ủy ban kỷ luật khiến bọn họ thấy vấn đề rất nghiêm trọng. Bọn họ liền đi theo.

Nhà hàng Quế Khê kinh doanh rất tốt, người của phòng Trị an mặc quần áo bình thường đầu tiên khống chế mấy phòng, sau đó một loạt người lao vào khống chế bốn phòng.

Người đánh bạc bị đưa vào năm chiếc xe cảnh sát và mang tới Công an huyện. Cả huyện thành chấn động.

Người bị bắt khá nhiều, không ít người ôm đầu, bịt mặt để không muốn người ta nhìn thấy mình.

Sau khi Hội nghị thường ủy kết thúc, Triệu Quốc Đống liền về chỗ ở của mình mà đợi tin.

Lần này hắn đặt nhiều kỳ vọng. Cán bộ cơ quan hành chính buổi chiều không đi làm mà tới Nhà hàng Quế Khê đánh bạc. Mặc dù là tổ công tác xuống kiểm tra thì nhân viên ở lại cũng nghĩ biện pháp che đậy cho đồng nghiệp. Anh cũng không thể tra xét rõ từng người đang làm gì, tùy tiện nói xuống xã là được mà.

- Sao rồi?
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà nói.

- Tình hình coi như đã điều tra xong. Hơn 30 người thì có hơn mười là cán bộ, trong đó phòng Công thương có ba người, một bên cục Thuế, còn có cả người của Ủy ban Xây dựng, Bảo vệ môi trường, Văn hóa, Ngân hàng nông nghiệp huyện, bệnh viện huyện…, những người khác là nhà kinh doanh.

Trần Lôi ở đầu bên kia không khỏi thầm than may mắn. May là lần này Ủy ban kỷ luật yêu cầu bọn họ tham gia, nếu không bắt nhiều cán bộ như vậy, trong đó có mấy người là cán bộ trung tầng, Công an huyện sẽ làm mất lòng nhiều người. Bây giờ trách nhiệm do Ủy ban kỷ luật phụ trách, nói là Ủy ban kỷ luật yêu cầu hỗ trợ. Hơn nữa không biết sao phóng viên của Nhật báo Ninh Lăng lại nghe tin chạy tới phỏng vấn

- Các anh cứ làm theo quy định, cán bộ thì giao cho Ủy ban kỷ luật xử lý.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Nhưng mà Chủ tịch, phóng viên Nhật báo Ninh Lăng không biết tại sao lại chiếm được tin tức nên cứ đến đòi phỏng vấn tìm hiểu rõ tình hình, tôi đã báo cáo với Bí thư Bàng và Trưởng ban Giản.

- Báo cáo tình hình là được, anh có thể thông báo qua về tình hình vụ án, không nên đề cập tới người cụ thể, về phần bọn họ muốn biết tình hình cụ thể thì bảo bọn họ tìm Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, mục đích của hắn đã đạt được. Như vậy phóng viên càng có hứng thú, mai chuyện này nhất định truyền khắp Hoa Lâm.

Lỗ Đạt nhận được tin thì đã tối đêm. Y không ngờ lại gặp việc này, có 14 cán bộ, có ba cán bộ trung tầng. Đáng chết nhất là hai phóng viên nhật báo Ninh Lăng không hiểu sao lại biết mà tới phỏng vấn Công an huyện. Việc này không ổn rồi, đám này như mèo thấy mỡ, nhất định không chịu bỏ qua.

Lỗ Đạt đang phiền phức thì nhận được điện:
- Ai đó? Cái gì? Phóng viên Nhật báo Ninh Lăng muốn phỏng vấn tôi? Phỏng vấn tôi làm gì? Không được, cậu nói với bọn họ chưa điều tra xong, tạm thời không công bố. Đối phương không đi? Đối phương không đi thì anh đưa bọn họ tới khách sạn đi, tôi không nhận phỏng vấn.

Lỗ Đạt có chút buồn bực, lần này gặp tổ kiến lửa rồi.

- Bọn họ sao lại biết được tình hình chứ? Sao bọn họ lại biết được? Là do Công an huyện thông báo sao? Không phải, không phải thì sao bọn họ biết được? Phóng viên ở ngay bên cạnh Nhà hàng Quế Khê uống nước sao? Các anh không phải nói bọn họ đến sau khi người bị Công an huyện đưa đi hết sao?
Lỗ Đạt đổ mồ hôi, chuyện càng lúc càng phiền phức, không chừng tất cả mâu thuẫn đều đổ lên đầu Ủy ban kỷ luật.

- Bọn họ đến Nhà hàng Quế Khê phỏng vấn nhưng bị từ chối nên chạy quanh tìm hiểu tình hình ư?
Lỗ Đạt nghiến răng nghiến lợi, sao lại gặp đám phóng viên chuyên nghiệp như vậy, sao cứ theo mãi không tha?
- Được rồi, anh cứ kéo dài thời gian. Tôi bàn với Ban Tuyên giáo đã, xem có thể thông qua Thị xã nói chuyện với bọn họ. Bên này các anh mau chỉnh tài liệu, nói với Công an huyện tuyệt đối không lộ tin với giới truyền thông. Đúng, đây là kỷ luật chính trị, nếu không sẽ truy cứu ai lộ tin.

Lỗ Đạt vốn nghĩ chỉ là một hai cán bộ đi đánh bạc trong thời gian đi làm, chuyện này ở đâu chẳng có. Một vài cán bộ vì làm khó dân nên bị thù, khó tránh khỏi bị người theo dõi để ý? Đây cũng không phải chuyện gì lớn nên Lỗ Đạt không báo cáo với La Đại Hải.

Nhưng không ngờ lại gặp việc lớn. Công an huyện đến rất nhanh, thoáng cái khống chế cả Nhà hàng Quế Khê, xem ra Công an huyện cũng muốn nhân cơ hội này kiếm tiền. Hơn 30 tên đánh bạc có lẽ tiền phạt cũng vài chục ngàn.

- Bí thư La, tôi là Lỗ Đạt, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài. Ngài biết rồi?
Lỗ Đạt có chút giật mình nói:
- Truyền khắp huyện rồi ư? Tôi vẫn không rõ tình hình, vừa nãy bọn họ mới báo cáo với tôi. Tôi cũng thấy vấn đề rất nghiêm trọng nên lập tức gọi cho ngài. Được, tôi tới ngay.

La Đại Hải cũng không ngờ Ủy ban kỷ luật lại phá cái hố lớn như vậy. Chuyện này gần như có gần nửa các phòng ban huyện bị dính vào.

Lỗ Đạt về nhà nghe vợ nói chuyện, nói đã truyền khắp huyện, nói Công an huyện cuối cùng đã động tới Nhà hàng Quế Khê, bắt mấy chục người. Trong đó có không ít cán bộ tham gia đánh bạc. Y vốn không chú ý mấy, Nhà hàng Quế Khê được mở từ thời Trâu Trì Trường, ông chủ có quan hệ thân thiết với Phương Trì Quốc.

La Đại Hải vốn định gọi điện hỏi tình hình một chút nhưng không ngờ Trần Lôi trong điện thoại lại báo cáo đây là do Ủy ban kỷ luật yêu cầu tham gia, Công an huyện chỉ phối hợp, hơn nữa còn dính tới hơn mười cán bộ làm La Đại Hải rất giật mình. Nghĩ đến vẻ thần bí của Lỗ Đạt trong Hội nghị thường ủy chiều nay, lúc này y mới nghĩ ra và có chút tức giận. Chuyện lớn như vậy mà không báo cáo với y là Bí thư Thị ủy. La Đại Hải đang suy nghĩ thì Lỗ Đạt gọi tới.

Lỗ Đạt ra khỏi nhà La Đại Hải đã là hơn 10h đêm, y thấy rất mệt mỏi. La Đại Hải cũng không phê bình y, chỉ hỏi rõ chi tiết và yêu cầu Lỗ Đạt chỉnh sửa tài liệu và đưa ra ý kiến xử lý.

Trong nhà La Đại Hải, Lỗ Đạt nhận được mấy cuộc điện thoại. Không cần nghe y cũng biết là ai gọi tới. Đối phương bóng gió nói y đừng có giúp kẻ xấu, muốn cùng Triệu Quốc Đống làm loạn Hoa Lâm sao? Y rất tức giận nên nói lại đang báo cáo công việc với Bí thư La, vì thế đối phương mới dập máy.

Đây là tổ kiến lửa.​
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status