Lộng triều

Quyển 7 - Chương 3-6


Về đến văn phòng, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ đến mục đích của Công ty Hoành Lâm.

Theo hiệp định lúc trước, Công ty Hoành Lâm có quyền chủ động trong việc cải tạo thành cũ, thậm chí còn được ưu đãi lớn.

Xây dựng khu phố và quy hoạch cũng do bọn họ phụ trách. Bọn họ muốn xây dựng phố kinh doanh cũng được, Siêu thị thời trang cũng được, đều do bọn họ dựa theo tiêu chuẩn của mình mà quy hoạch. Nhìn như điều kiện rất có lợi cho bọn họ nhưng bọn họ lại quên một điểm đó là quyền lực hành chính lại nằm trong tay chính quyền. Anh có thể dựa theo suy nghĩ của anh mà quy hoạch kinh doanh, nhưng huyện cũng có thể dựa theo quy hoạch của mình mà sắp đặt tài nguyên hành chính. Nhìn như không mâu thuẫn nhưng rất nhanh Công ty Hoành Lâm thấy bí ẩn trong đó, bây giờ bọn họ đã tỉnh ra.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, đây coi như là đâm cho Công ty Hoành Lâm một đao.

Đối với một huyện thành mà nói mấy chỗ như rạp chiếu phim, Nhà sách, bưu điện đều là tượng trưng cho trung tâm kinh doanh, cũng là nơi tụ tập đông người nhất. Nếu như còn thêm ngân hàng thì càng hoàn hảo hơn, khu vực kinh doanh thường dựa vào mấy cơ quan này mà trải rộng ra. Lúc trước Công ty Hoành Lâm không ý thức được rạp chiếu phim và bưu điện sẽ rời đi, mấy trụ sở này không trong phạm vi giải tỏa, nhưng huyện lại có thể chuyển mấy điểm này đi.

Lữ An Bang nhắc nhở cũng tốt, cảnh cáo cũng tốt, y nói cũng có lý. Công ty Hoành Lâm phụ trách khai thác, Công ty Thái Hoa phụ trách xây dựng. Hai công ty có quan hệ mật thiết, hợp lại sẽ có lực lượng mạnh.

Ví dụ như bọn họ làm chậm hạng mục một chút, điều này làm cho huyện không kịp đối phó. Khó có thể nói dùng cách này có làm hai bên cùng bại không, mặc dù Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng bọn họ sẽ dùng hành động ngu ngốc như vậy, nhưng không thể không đề phòng.

Triệu Quốc Đống cũng sớm tính tới lúc này. Hắn đang đợi Công ty Hoành Lâm xem bọn họ muốn làm gì. Bọn họ muốn làm cũng được nhưng điều kiện như thế nào? Triệu Quốc Đống đi quanh phòng, hắn không gấp. Hắn tin cơ hội có lúc sẽ từ đàm phán mà ra. Chẳng qua đó là đối phương tìm tới Ủy ban huyện đàm phán, không phải huyện nhờ bọn họ.

Xây dựng Cầu Quế Khê thật ra Triệu Quốc Đống không lo gì. Đó là huyện một mình ký hợp đồng với Công ty Thái Hoa, đây là công trình được Thị xã trọng điểm chú ý. Công ty Thái Hoa có mấy cái gan cũng không dám gây khó dễ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng cần đề phòng Công ty Thái Hoa làm khó dễ ở mấy căn nhà tái định cư. Nếu các hộ dân trong diện đền bù không được giao nhà đúng kỳ hạn thì đúng là có vấn đề.

Hội nghị công tác kinh tế toàn huyện được diễn ra, trưởng các phòng ban, Bí thư đảng ủy khu, Bí thư, chủ tịch xã, thị trấn đều đến tham gia. La Đại Hải cũng từ An Đô về gấp để tham gia hội nghị. Trong hội nghị, Triệu Quốc Đống báo cáo qua về việc phát triển kinh tế, tăng thu nhập của nông dân.

Bải báo cáo này chia ra làm hai phương diện mà phân tích, sau đó đưa ra phương hướng phát triển trong ba năm tới. Một bên phân tích tình hình kinh doanh của các nhà máy xã, thị trấn trong toàn quốc, một phương diện khác phân tích tình hình phát triển kinh tế tư nhân trong cả nước. Trong phương hướng phát triển, Triệu Quốc Đống đưa ra ý kiến cải cách công ty nhà nước, nhà máy tập thể, thu hút đầu tư, cổ vũ công ty tư nhân phát triển. Điều này làm cho hội nghị trở nên xao động.

Mặc dù bây giờ kinh tế tư nhân đã dần được buông lỏng. Mấy công ty lớn đến Hoa Lâm đầu tư đều là công ty cổ phần hoặc tư nhân ở duyên hải. Nhưng kinh tế tư nhân của bản thân Hoa Lâm lại chỉ chiếm một bộ phận nhỏ mà thôi. Mặc dù có vài công ty tư nhân có quy mô tương đối nhỏ nhưng do chính sách phân biệt đối xử, huyện, xã có thành kiến với các công ty tư nhân.

Nhưng trong hội nghị Triệu Quốc Đống lại nói rõ mấy điểm như vậy. Ngoài điểm thứ hai là thu hút đầu tư thì mọi người đều có thể chấp nhận. Còn đâu điểm thứ nhất đề xuất phương án cụ thể làm như thế nào phân phối tài sản, cổ vũ nhà đầu tư bên ngoài vào mua, cổ vũ nhân viên quản lý và nhân viên của nhà máy, công ty mua cổ phần, cổ vũ đưa ra các chính sách cụ thể để mở rộng quy mô các công ty. Điểm thứ ba lại nói rõ việc ủng hộ kinh tế tư nhân phát triển. Ví dụ như huyện bỏ ra một triệu cổ vũ tư nhân gây dựng sự nghiệp, nhất là cổ vũ mấy ngành sản xuất ưu thế của Hoa Lâm như chăn nuôi gia súc, trồng cây ăn quả, trồng chè. Ngân hàng Công thương, Ngân hàng nông nghiệp huyện cũng nên đưa ra chính sách ưu đãi kích thích kinh tế tư nhân phát triển. Đồng thời các phòng ban chuyên môn như thuế, điện cũng phải tạo hoàn cảnh phục vụ tốt.

Đây là lần đầu tiên huyện chính thức tỏ thái độ buông lỏng việc khống chế kinh tế tư nhân, cải cách các công ty nhà nước, hơn nữa còn đẩy kinh tế tư nhân lên độ cao mới.

Lời nói của Triệu Quốc Đống có tính cổ vũ cao đối với vấn đề phát triển kinh tế tư nhân. Hắn tỏ rõ thái độ Hoa Lâm là địa phương có trụ cột kinh tế, công nghiệp lạc hậu. Nếu muốn phát triển vượt bậc thì phải điều động tất cả lực lượng và tài nguyên, cổ vũ kinh tế tư nhân là ngành kinh tế có động lực mạnh nhất. Chỉ cần có thể xúc tiến kinh tế Hoa Lâm phát triển, Huyện ủy, Ủy ban huyện sẽ đối xử công bằng. Chính quyền cũng sẽ có các ưu đãi lớn nhất về chính sách.

La Đại Hải khi tổng kết hội nghị cũng nói mình học được nhiều điều trong Trường Đảng, nhất là quan điểm tư tưởng đã thay đổi rất nhiều, yêu cầu cán bộ toàn huyện phải thay đổi tư tưởng, cố gắng cải thiện hoàn cảnh đầu tư, xúc tiến các thành phần kinh tế khiến Hoa Lâm phát triển nhanh hơn.

Kết thúc hội nghị, La Đại Hải một lần nữa yêu cầu các cán bộ tham gia hội nghị về phải nhắn nhủ tinh thần với tất cả cán bộ, thiết thực đưa vào trong công việc.

Trong bữa ăn buổi trưa, các đồng chí Trưởng phòng, Bí thư, Chủ tịch liền bàn tán. Buổi chiều khi chia tổ thảo luận càng thêm hưng phấn. Các khu chia ra làm sáu tổ mà thảo luận, các Trưởng phòng, Trưởng ban cũng chia vào các tổ. Mọi người đều bàn về việc đẩy mạnh phát triển khu chăn nuôi gia súc, trồng cỏ, trồng cây ăn quả. Một vài xã cũng tự suy nghĩ phát triển ngành sữa sẽ có đường ra như thế nào.

- Quốc Đống, lần này tôi lên trường Đảng tỉnh học coi như mở rộng tầm mắt. Nghe xong các giáo sư giới thiệu, tôi mới cảm thấy Hoa Lâm chúng ta, thậm chí cả Ninh Lăng đã bị bỏ lại quá xa. Nếu chúng ta không vượt lên thì chỉ sợ ngày sau dù muốn đuổi theo cũng không có cơ hội. Có câu nói thế giới bên ngoài rất đặc sắc, những lời này quá hình tượng, một hai ngày ngồi nghe thì không thấy chênh lệch. Nhưng nếu chúng ta quyết tâm cảm nhận và học tập thì sẽ thấy áp lực đè nặng lên người chúng ta.

La Đại Hải có vẻ sau một tháng đã hiểu sâu về sự chênh lệch giữa Ninh Lăng và bên ngoài, ngay cả cách nói chuyện cũng khác.

- Bí thư La, tôi cũng như vậy. Sau hai tháng học tập, nhất là xem sự phát triển của huyện tại An Đô, Kiến Dương, lại nghe mấy khu vực duyên hải giới thiệu về sự phát triển của bọn họ, tôi mới cảm thấy không thể ngồi yên.
Triệu Quốc Đống cùng La Đại Hải đi dạo trong sân Huyện ủy.
- Tài chính, nhân tài, chính sách, thậm chí là quan niệm đều rất quan trọng, anh càng lạc hậu thì khoảng cách với anh càng xa. Anh càng tiến lên thì anh càng thấy nhân tố tốt trong đó, đây là vấn đề khó khăn, chúng ta muốn phá vỡ chướng ngại này thì chỉ có thể thay đổi quan niệm và chính sách. Bởi vì tài chính, nhân tài là rất thực tế. Bọn họ cần không gian rộng lớn mới có thể ở lại.

- Quốc Đống, tôi cũng đã tới khu công nghiệp Bích Trì xem, xem ở đấy đúng là thấy nơi đó thay đổi rất nhiều. Không đến mức một ngày đã thay đổi, nhưng một tuần sau cậu tới đó thì thấy toàn công trình được xây dựng. Bây giờ nhìn chỗ chúng ta xem, nếu không phải cải tạo thành cũ thì giống hệt hai năm trước, khi ấy nửa năm không có biến hoá gì cả, tất cả đều như cũ.
La Đại Hải đi mà nói.

- Tôi bây giờ có thể hiểu tâm trạng của cậu, bởi vì tôi bây giờ còn gấp hơn cậu. Quốc Đống, tôi chỉ còn một năm, nhưng nếu cho tôi một năm này thì phải dùng nó thật tốt. Hôm nay lời cậu nói thì cán bộ xã có thể không chấp nhận ngay được. Nhưng nó không có vấn đề gì, tôi vẫn nói câu đó, nghĩ không thông cũng không sao, phải phục tùng. Sang năm là năm rất quan trọng, cậu có ý tưởng mới gì cứ lấy ra, chỉ cần có lợi cho phát triển thì không sợ xảy ra chuyện, có chuyện tôi chịu.

Triệu Quốc Đống thấy trong mắt La Đại Hải lộ rõ vẻ kiên quyết, hắn không khỏi có chút cảm động. La Đại Hải mặc dù có năng lực không mạnh nhưng lại dễ tiếp thu quan điểm mới, hơn nữa còn dám chịu trách nhiệm. Chỉ riêng khí phách này đã đủ để làm Bí thư huyện ủy.


Triệu Quốc Đống vẫn xem Thị xã sẽ chọn ai làm Phó chủ tịch thay thế Uông Minh Hi. Nhưng bây giờ chỉ còn hơn tháng là tết mà Thị xã vẫn không có câu trả lời rõ ràng.

Triệu Quốc Đống cũng đã hỏi Tương Uẩn Hoa và Chương Thiên Phóng, tin tức rất đơn giản, Kỳ Dư Hồng tạm thời không có thời gian lo lắng chuyện này. Chương Thiên Phóng cũng đáp ứng giúp Triệu Quốc Đống một chút, đề cử Quế Toàn Hữu làm Phó chủ tịch. Chẳng qua Chu Thọ Duy cũng nói với Triệu Quốc Đống là khả năng thành công không cao. Theo ý của Thị ủy thì sẽ tiến hành trao đổi cán bộ cấp phó huyện giữa các nơi. Kinh nghiệm của Quế Toàn Hữu hơi ít, đưa ra Hội nghị thường ủy sẽ có tranh luận. Hơn nữa Kỳ Dư Hồng không có ấn tượng rõ ràng với Quế Toàn Hữu nên đây là điều khó khăn.

Tương Uẩn Hoa cũng đưa ra ý này. Y cũng nhận được phản ánh Triệu Quốc Đống coi trọng cán bộ tự mình đề bạt lên, có thành kiến với các cán bộ khác. Tương Uẩn Hoa nhắc Triệu Quốc Đống khi sử dụng nhân sự không nên tỏ vẻ quá cứng rắn, nhất là cán bộ cấp huyện thì Thị xã khá chú ý. Không cẩn thận liền bị coi là kết bè kết đảng.

Triệu Quốc Đống cũng biết rõ điều này. Quế Toàn Hữu tiến lên hơi chậm, ở lại xã quá lâu nên mất cơ hội. Bây giờ vừa làm Chánh văn phòng Ủy ban được một năm mà đã lên làm Phó chủ tịch huyện thì đúng là khó làm mọi người phục.

- Chủ tịch Triệu, mười giờ sáng nay Cục trưởng cục Tài chính Thị xã – Lý Đỉnh Nam sẽ đến huyện điều tra tình hình sử dụng tài chính. Chủ tịch Tào sẽ cùng Cục trưởng Lý đến phòng Tài chính huyện điều tra, cũng tới kiểm tra việc xây dựng cầu Quế Khê. Trưa nay dùng cơm ở khảo sát Hoa Lâm, ngài cũng nên tham gia. Ba giờ chiều nay Trưởng phòng Giang – Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy sẽ cùng Trưởng phòng Tiêu – Ban Tuyên giáo Thị ủy sẽ đến huyện tổng kết kinh nghiệm một loạt hoạt động vừa rồi của huyện, cũng muốn tới tìm hiểu tình hình ở Thị trấn Thành Quan và thị trấn Mã Thủ.

Lâm Đan cung kính nói.

- Tiểu Lâm, cậu lúc nào mới có thể cho tôi nghỉ một ngày chứ?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Tôi phát hiện nếu tôi không nhắc anh thì có lẽ ngay cả thứ bảy, chủ nhật anh cũng đặt đầy lịch cho tôi. Anh muốn tôi ngã bệnh sao?

- Chủ tịch Triệu đây đều là các cơ quan đưa ra yêu cầu, đều là lịch không thể đẩy, nếu có thể đẩy thì tôi cố gắng đẩy cho ngài.
Lâm Đan có chút buồn bực mà nói. Y cũng biết Triệu Quốc Đống đây là nói đùa. Hai người chênh nhau không nhiều, bỏ qua công việc thì có thể có nhiều ngôn ngữ chung.
- Ví dụ như Cục trưởng Lý sáng nay tới, ý của Chủ tịch Tào là ngài nên tham gia, nhưng tôi biết ngài có việc nên mới nhờ Chủ tịch Tào thay.

- Hừ, một cơ quan trên Thị xã xuống đều cần một nhóm người đi cùng ư? Sao phải vậy?
Triệu Quốc Đống cũng biết Lý Đỉnh Nam lần này tới là có ý đồ. Bình thường mọi năm khi khảo sát tình hình sử dụng tài chính cấp huyện đều do Phó cục trưởng mà thôi. Vì thế hắn để Tào Uyên, phụ trách tài chính đi cùng.
- Tôi thấy không có cán bộ huyện chúng ta đi cùng, bọn họ chẳng lẽ không làm việc được sao? Đều là ra vẻ mà thôi.

Lâm Đan nghe Triệu Quốc Đống nói chuyện như vậy mà trợn tròn mắt, không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể buồn bực ngậm miệng. Y biết Chủ tịch Triệu đây là phát tiết tức tối nhưng cuối cùng vẫn làm theo lịch.

Triệu Quốc Đống biết việc nên đến cuối cùng sẽ đến. Cải tạo thành cũ Hoa Lâm tiến triển rất nhanh, công ty Hoàng Lâm đúng là đã dành nhiều công sức, trên cơ bản đều hoàn thành trước thời gian quy định, hơn nữa cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc giải phóng mặt bằng. Bây giờ vài trăm hộ dân trong phạm vi giải tỏa không hề có phản ánh.

Bản quy hoạch thành thị đã sớm có, nhưng Vi Biểu cũng nói với Triệu Quốc Đống rằng trong này cần điều chỉnh một chút, cũng không hoàn toàn vì ảnh hưởng của công ty Hoàng Lâm mà thay đổi. Quy hoạch vốn có vài điểm không như ý nên cũng cần chỉnh một chút. Ý của Vi Biểu là tốt nhất giải quyết tất cả một lần. Đương nhiên điều này cần do Triệu Quốc Đống xác định.

Lý Đỉnh Nam lạnh nhạt nhìn Triệu Quốc Đống đang không ngừng mời rượu. Nhớ lần đầu gặp đối phương là trong hội nghị tinh thần của Thị xã, lúc đó Triệu Quốc Đống còn là Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm. Nhóm ba người đi xuống, hai người kia biểu hiện rất bình thường nhưng tên này đã là Chủ tịch huyện.

Chuyện nhảy phiếu, chặn đường kiện lên chủ tịch tỉnh, trải qua mấy việc đó mà tên này vẫn còn thoải mái như vậy. Lý Đỉnh Nam ngoài than thở trong lòng cũng chỉ có thể nhắc mình tên này không dễ đối phó.

- Cục trưởng Lý, cảm ơn cục Tài chính đã quan tâm tới Huyện Hoa Lâm chúng tôi. Nhất là Cục trưởng Lý rất bận rộn mà còn bỏ chút thời gian tới Hoa Lâm chỉ đạo công việc. Bí thư La không có ở đây, tôi thay mặt Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm mời Cục trưởng Lý một chén. Chào mừng Cục trưởng Lý tới Hoa Lâm chúng ta ngồi một chút.

Triệu Quốc Đống cười cười giơ chén lên nói.

Lý Đỉnh Nam uống cạn mà nói:
- Chủ tịch Triệu, thu nhập tài chính Hoa Lâm năm nay có thể tăng nhanh nhất cả Thị xã, thậm chí vượt qua cả quận Tây Giang. Bí thư Kỳ và Thị trưởng Mạch, Thị trưởng Kim đều nhiều lần khen, yêu cầu các huyện khác học Hoa Lâm, nhất là phải học việc Hoa Lâm có can đảm phá vỡ thể chế cũ, phát triển nền kinh tế nhiều thành phần.

- Vậy ư?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cục trưởng Lý, tôi nghe trên Thị xã có người không đồng ý với quan điểm của Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm chúng tôi, điều này làm tôi rất lo lắng. Lo rằng Hoa Lâm có phải đi quá lớn nên dễ vượt quá quy định không?

Lý Đỉnh Nam cười cười không nói. Xem ra tên này cũng nghe được tiếng gió. Bây giờ tranh cãi phát triển kinh tế tư nhân là rất mạnh, dù trên tỉnh cũng có mâu thuẫn, dưới Thị xã vẫn có thái độ mơ hồ, không có cách nói rõ ràng. Nghe nói quan điểm của Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh là khác nhau, vì thế bên dưới cũng lắc lư.

Kỳ Dư Hồng trong hội nghị chỉ nói cổ vũ các huyện tự tìm tòi, chú ý nhiều với quan điểm mới, cũng hoan nghênh thí nghiệm, nhưng nói Xã hội chủ nghĩa phải kiên trì nguyên tắc kinh tế nhà nước là chủ đạo, bất cứ ý đồ nào thay đổi nguyên tắc này đều là sai.

Lý Đỉnh Nam không muốn có mâu thuẫn gì với Triệu Quốc Đống ở vấn đề này, đây không phải vấn đề y cần quan tâm. Vấn đề hai bên cùng quan tâm là có, Lý Đỉnh Nam cần tìm điểm chung.

Đối phương không phải thánh không nhiễm bụi trần, ít nhất trong công tác chuẩn bị cải tạo thành cũ đã chứng minh điểm này. Nhưng thái độ của đối phương có vẻ đã thay đổi.

- Chủ tịch Triệu, tài chính Hoa Lâm tăng rất nhanh. Huyện ủy, Ủy ban huyện khi dùng tài chính đều tuân thủ nguyên tắc. Thu thuế là để phục vụ nhân dân, làm như thế nào phát huy tính tích cực của tài chính, thúc đẩy Hoa Lâm thay đổi, tôi thấy thái độ của Hoa Lâm rất tốt. Đó chính là muốn cho dân chúng cảm nhận được không khí thay đổi, làm cho dân chúng hiểu rõ cuộc sống của mình thay đổi, để bọn họ cảm thấy chỗ tốt của nó.
Lý Đỉnh Nam vừa lên đã khen Triệu Quốc Đống.

Đến.

Triệu Quốc Đống cười thầm một tiếng, xem ra vị Cục trưởng Lý này đúng là người nhanh nhạy. Lữ An Bang nói chưa đầy hai ngày mà y đã tự mình ra mặt.

- Cục trưởng Lý nói đúng, cải tạo thành cũ là chuyện mà dân chúng Hoa Lâm mong chờ nhiều năm qua. Mặc dù thời kỳ thứ nhất chỉ là cải tạo khu nhà xuống cấp nguy hiểm. Nhưng Huyện ủy, Ủy ban huyện đã quyết tâm giai đoạn hai, ba nhất định phải làm theo phương án đã được quy hoạch. Chẳng qua tài chính Hoa Lâm tăng mặc dù không chậm nhưng trụ cột kém, cần nhiều tài chính. Vì thế huyện có lòng mà vô ích, cho nên huyện chỉ có thể mời các công ty có thực lực bên ngoài vào hợp tác.
Triệu Quốc Đống cười nói:
Đương nhiên đây chỉ là một ý tưởng. Chúng tôi hy vọng là như vậy, nhưng khi nhắc đến chữ tiền thì bởi vì tài chính huyện khó khăn nên có nhiều điểm không như ý.


Quốc Đống nói làm Lý Đỉnh Nam khó đoán ra. Hình như không phải không thể đàm phán, nhất là câu cuối cùng vẫn lưu cửa mà. Nhưng nếu nói Triệu Quốc Đống đáp ứng thì lại không rõ ràng.

Tài chính Hoa Lâm đúng là đang tăng trưởng rất mạnh, điều này có quan hệ lớn đối với hai hạng mục của Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp tới Hoa Lâm. Giá trị sản phẩm công nghiệp quý ba của Hoa Lâm đã tăng cao hơn các huyện khác nhiều, ngay cả tiền thuế thu được cũng tăng cảo. Ngay cả Mạch Gia Huy và Lý Đỉnh Nam cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống đi sớm một bước thành lập trụ sở trồng cỏ đã hấp dẫn hai công ty kia, đây là bước làm quá tuyệt. Hơn nữa còn mời được Học viện Nông nghiệp đến Hoa Lâm, điều này càng hấp dẫn hai công ty kia.

Theo Lý Đỉnh Nam biết có mấy khu đang cố gắng lôi kéo các hạng mục, nhất là Hoa Lâm lại có hai nhà máy chế biến thịt với sản lượng hàng năm là mấy trăm ngàn con bò, cừu. Bây giờ trong nước đang thiếu da của bò, dê, hàng năm nhập rất nhiều từ nước ngoài. Chẳng qua các khu vực duyên hải có thể dễ dàng nhập khẩu hơn, như tỉnh An Nguyên thì phải dựa vào chính nội tại của nó.

Mấy nhà máy chế biến đều có ý định đầu tư xây dựng ở Hoa Lâm, nhưng Khu Khai Phát bây giờ đang lôi kéo vài công ty, hy vọng bọn họ vào Khu Khai Phát. Điểm này Hoa Lâm hình như chưa phát hiện ra, không biết người này không có tin tức hay có dự định gì?

Lý Đỉnh Nam rất nhanh lấy lại bình tĩnh, không nói thêm gì làm người ta có chút khó hiểu.

Triệu Quốc Đống rất chủ động mời Lý Đỉnh Nam đến quán trà của khách sạn ngồi một chút, Lý Đỉnh Nam cũng nhận lời.

Người khác cũng biết kiểm tra như thế này có ý nghĩa gì, chỉ là ăn uống, vui chơi, cũng kiếm được vài chỗ tốt. Đồ đặc sản của Hoa Lâm sớm đã bỏ đầy cốp xe, mấy trăm tệ chơi bài cũng đã được để trong ngăn kéo. Chuyện này thì mọi người đều vui vẻ, tất nhiên cũng không ai chú ý Lý Đỉnh Nam và Triệu Quốc Đống có điều cần trao đổi.

- Cục trưởng Lý, tôi cũng xin nói thẳng. Không phải tôi không ủng hộ Công ty Hoành Lâm, nhiều lãnh đạo quan tâm tới sự phát triển của Hoa Lâm như vậy, tôi đương nhiên cảm động.

Nhưng Cục trưởng Lý, anh cũng biết tài chính Hoa Lâm còn nghèo, bây giờ thu tài chính chỉ dựa vào tiền thuế thì vài ba năm không làm gì được. Vài ba năm sau tôi còn ở đây không chứ. Vì thế biện pháp duy nhất là dùng đất. Nếu để rạp chiếu phim, bưu điện, thư viện… ở thành cũ, vậy khu Hà Đông làm như thế nào để tăng người lên? Không ai thì giá đất tăng lên bằng cách nào? Giá đất không tăng thì dù có thể bán, tài chính huyện cũng không thêm được là bao.

Công ty Hoành Lâm liên minh với Công ty Thái Hoa là điều bình thường. Không có Mạch Gia Huy thì Lý Đỉnh Nam sao có thể ngồi im được ở chức Cục trưởng cục Tài chính, Mạch Gia Huy thậm chí không tiếc nhường Kỳ Dư Hồng ở vấn đề khác. Đương nhiên Lý Đỉnh Nam rất thông minh, Kỳ Dư Hồng không tìm được lý do.

- Công ty Hoành Lâm, nhưng lúc đầu khi ký kết với Công ty Hoành Lâm thì Ủy ban huyện cũng chiếm nhiều ưu thế, hợp tác mà Hoa Lâm không phải bỏ tiền, toàn bộ do Công ty Hoành Lâm bỏ ra, mạo hiểm do Công ty Hoành Lâm chịu. Bây giờ Hoa Lâm lại dùng chiêu này là sao?

- Cục trưởng Lý, không thể nói như vậy, ký hợp đồng là hai bên tình nguyện, huyện không ép Công ty Hoành Lâm. Đó là Công ty Hoành Lâm coi trọng tương lai phát triển của Hoa Lâm sau này, không tham lợi trước mắt. Ha ha, người làm ăn chính là không chịu lỗ, anh nói đúng không?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Nhưng huyện nếu đưa mấy đơn vị đó đi thì sẽ ảnh hưởng lớn tới lợi ích của Công ty Hoành Lâm, bây giờ đã đến giai đoạn mấu chốt cải tạo thành cũ, huyện Hoa Lâm chẳng lẽ chấp nhận mấy công trình này chậm lại sao? Tôi nghĩ Chủ tịch Triệu không muốn thấy điều này.
Lý Đỉnh Nam mượn rượu mà nói.

- Ha ha, Cục trưởng Lý, chuyện này là sao chứ? Nếu như Công ty Hoành Lâm thật sự dám làm như vậy, huyện không ngại tìm một công ty khác để hợp tác. Tổn thất trong đó tôi nghĩ Công ty Hoành Lâm không thể chịu nổi.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Lý Đỉnh Nam không ngờ đối phương cứng như vậy, y sa sầm mặt nói:
- Chủ tịch Triệu, anh còn trẻ, tương lai rộng mở, không nên hành động theo cảm tính như vậy. Hai bên cùng thiệt thì tôi nghĩ Thị xã cũng không muốn thấy, đừng nên ép người đi vào đường cùng chứ? Tôi hy vọng hai bên bình tĩnh nói chuyện.

- Ha ha, Cục trưởng Lý, anh nói gì vậy. Tôi tin lãnh đạo Công ty Hoành Lâm không ngu ngốc, biết suy nghĩ lợi hại. Hơn nữa chuyện này là do Công ty Hoành Lâm tự tìm. Bọn họ dựa vào cái gì mà nhận định rạp chiếu phim và bưu điện nên xây dựng ở Đại lộ Quế Khê? Nực cười, bọn họ nếu có thể làm chủ, còn cần tôi làm Chủ tịch huyện Hoa Lâm làm gì?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận:
- Quy hoạch của huyện là ý kiến tập thể, không phải ai vừa mở miệng là có thể điều chỉnh được. Nếu Ủy ban Xây dựng Thị ủy thấy bọn họ có thể làm chủ thay Hoa Lâm vậy thì tốt. Hoa Lâm chúng tôi có một cây cầu cần xây dựng, khu thành cũ phía nam cũng cần cải tạo. Nếu bọn họ chấp nhận làm thay thì quy hoạch của Hoa Lâm do bọn họ quyết định.

Lý Đỉnh Nam lúc này mới nghe ra một chút. Bảo sao Triệu Quốc Đống bực bội như vậy. Thì ra Công ty Hoành Lâm tìm tới Ủy ban Xây dựng Thị ủy. Không ngờ đám này chẳng làm được gì còn khiến Triệu Quốc Đống tức giận.

- Chủ tịch Triệu, Thị xã đây là chỉ đạo mà thôi, đối với công việc cụ thể của huyện sao có thể có quyền quyết định.
Lý Đỉnh Nam hút một hơi thuốc mà nói:
- Tôi nghe nói bên phía Hà Đông chủ yếu là trụ sở cơ quan hành chính và khu tập thể, phía nam chủ yếu là phát triển công nghiệp, hình như không có quy hoạch kinh doanh. Nếu như rạp chiếu phim, bưu điện chuyển sang Hà Đông thì cũng không có ý nghĩa mấy mà?

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ đám này cũng nhận ra rồi. Chẳng qua nếu đã đóng kịch thì phải đóng đến cùng, nếu không sao có thể dụ dỗ người khác.

- Cục trưởng Lý, tôi không giấu anh. Trụ sở cơ quan hành chính Hoa Lâm sẽ chuyển sang Hà Đông, hơn nữa một khi cầu Quế Khê xây dựng xong, khu nhà tập thể cho cán bộ cũng xây dựng ở đây. Ý của huyện nhất định hy vọng có vài trụ sở văn hóa ở bên Hà Đông. Dù sao không thể chuyển hết người sang đó, tối muốn giải trí lại về bên này chứ?
Triệu Quốc Đống nói:
- Rạp chiếu phim, bưu điện, thư viện, trung tâm nghệ thuật chuyển sang cũng tiện cho mọi người sinh hoạt, giải trí. Chuyển ngân hàng sang làm bọn họ có thể cảm nhận sự chuyển dịch trung tâm hành chính là rất thích hợp. Cục trưởng Lý, anh đứng ở vị trí của tôi sẽ hiểu mà.

Thì ra là vậy, người này muốn mua lòng người để tạo thế làm Bí thư huyện ủy. Vậy đơn giản thôi, chỉ cần không phải là kẻ kín miệng thì dễ giải quyết hơn mà.

- Chủ tịch Triệu, tôi cũng nói rõ. Công ty Hoành Lâm hy vọng mấy cơ quan này ở thành cũ, về phần quy hoạch trong khu vực như thế nào thì có thể bàn. Hy vọng huyện có thể suy nghĩ đến ý kiến của bọn họ. Nếu như nói huyện có ý kiến gì thì có thể nói ra.
Lý Đỉnh Nam nói.

- Được, Cục trưởng Lý đã nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói. Chỉ là huyện hy vọng khu Hà Đông xây dựng nhanh hơn. Nếu có thể ký thêm hợp đồng bổ sung, Công ty Hoành Lâm gánh tiền san nền và làm đường khu Hà Đông thì chúng tôi sẽ cảm ơn bằng cách ủng hộ ý kiến của Công ty Hoành Lâm trong quy hoạch một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Về phần chính trị thì tôi đề nghị Công ty Thái Hoa phụ trách. Cục trưởng Lý thấy sao?

Mắt Lý Đỉnh Nam sáng lên. Xây dựng phương tiện trụ cột ở khu hà Đông là rất nhiều, dù chỉ là san bằng mấy phố cũng là đơn hàng không nhỏ, còn không nói tới một loạt trụ sở. Nếu Công ty Thái Hoa có thể bắt được thì quá tốt.

Triệu Quốc Đống cũng nhạy cảm phát hiện Lý Đỉnh Nam có biến hoá, hắn ngồi im không nói gì.

- Chủ tịch Triệu, chuyện này tôi có thể đi nói một chút. Chẳng qua tôi hy vọng Hoa Lâm có thể căn cứ tình hình thực tế. Thực ra khu dân cư và khu kinh doanh tập trung cùng một chỗ cũng không thích hợp, nên giữ tính độc lập.
Lý Đỉnh Nam trầm ngâm một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống cười cười, xem ra chuyện đã thành. Công ty Thái Hoa có thể kiếm được đơn hàng lớn như vậy, Lý Đỉnh Nam nhất định sẽ phối hợp.
- Vậy làm phiền Cục trưởng Lý, huyện nhất định suy nghĩ đến vấn đề thực tế.


Cao, quá cao. Quế Toàn Hữu cười ha hả giơ ngón cái lên.
- Chủ tịch Triệu, chiêu này ít nhất giúp Hoa Lâm ta tiết kiệm mấy triệu tiền xây dựng phải không? Quy hoạch Hà Đông về cơ bản đã được xác định, bây giờ chuyện chỉ thiếu cơn gió đông. Nếu hai công ty kia chấp nhận phụ trách việc làm đường, tài chính tiết kiệm được và còn tăng được tiến độ.

- Ừ, về cơ bản đã xác định, không nghĩ tới bọn họ lại gấp như vậy. Chẳng qua thực tế mà nói nếu các đơn vị này chuyển hết sang Hà Đông thì có thể làm Hà Đông phát triển, nhưng bản thân bọn họ cũng không muốn sang Hà Đông mà. Dù sao bây giờ Hà Đông đang được xây dựng, muốn chính thức hình thành quy mô thì phải có ba bốn năm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bọn họ nếu như chấp nhận cống hiến cho Hoa Lâm, chúng ta sao lại từ chối?

- Ha ha, lần này kéo bọn họ vào, như vậy không sợ bọn họ kéo dài thời gian xây dựng. Chỉ là tôi lo lắng quảng trường kinh doanh và phố đi bộ mà Công ty Hoành Lâm quy hoạch có thể bán đi được không? Còn có cả nhà ở nữa chứ? Bây giờ các cơ quan đều có nhà tập thể. Mặc dù nhỏ một chút nhưng đã có nhà thì ai chấp nhận bỏ nhiều tiền mà mua nhà khác?
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói.

- Anh yên tâm, chỉ một thời gian nữa theo mấy công ty tiến vào thì anh sẽ thấy người ở huyện thành tăng lên rất nhiều. Nhà máy chế biến nước hoa quả của Tập đoàn Xán Hoàng hoàn thành sẽ thu hút lượng lớn công nhân, đồng thời có mấy nhà máy chế biến khác tới đầu tư vào Hoa Lâm chúng ta. Anh tính xem, chỉ trong một năm thôi, huyện thành Hoa Lâm sẽ tăng thêm vài ngàn người.

- Bây giờ những người này ở trong khu tập thể của nhà máy, nhưng theo kinh tế phát triển, những người này không thể sống cả đời trong tập thể, bọn họ có thể có nhu cầu lớn hơn. Nhiều người như vậy muốn ăn uống, ngủ nghỉ ở huyện thành, vì thế tôi đề nghị Công ty Hoành Lâm phải làm nhiều WC công cộng trên đại lộ Quế Khê.

- Hôm qua tôi đến xã Mã Độ, Công ty Đại Hoa không phải đóng ở xã này sao? Sau khi Công ty Đại Hoa tới làm cho hơn mười nhà của xã mua xe vận chuyển, chuyên môn phụ trách việc chuyển bò, dê từ hai xã của Tân Bình đến nhà máy, còn có mấy nhà chung nhau mua xe lạnh, đây đều là làm thuê cho Công ty Đại Hoa.

- Anh nghĩ xem, trong nông thôn có một bộ phận người giàu lên, bọn họ hoặc con cái bọn họ có thể thỏa mãn ở nông thôn sao? Chênh lệch giữa thành thị và nông thôn là rõ ràng. Nếu muốn thành người của thành thị thì phải có nhà ở đây.

- Ồ? Đúng, Công an huyện đã báo cáo về vấn đề hộ khẩu của huyện thành, không biết có phải là?
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đúng thế, là tôi bảo bọn họ làm. Bây giờ Thị trấn Thành Quan là nơi duy nhất thoát hoàn toàn khỏi sản xuất nông nghiệp. Hơn nữa huyện thành còn dự định tiến hành điều tra toàn bộ người có nghề nghiệp ổn định trong huyện thành nhưng vẫn có hộ khẩu ở nông thôn, hiểu xem bọn họ muốn đổi hộ khẩu không?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

Quế Toàn Hữu thấy Triệu Quốc Đống cười liền biết Chủ tịch Triệu này có âm mưu gì.
- Chủ tịch Triệu, chuyển hộ khẩu vẫn nằm trong tay Công an huyện, chỉ tiêu hàng năm khá chặt, chẳng lẽ huyện dự định …

- Đầu óc anh rất nhạy bén, chỉ có một điểm là nghĩ ra. Đúng thế, tôi thấy chế độ hộ tịch đã sớm được nước ngoài hủy bỏ, nhưng bởi vì nguyên nhân khách quan nên Trung Quốc cần giữ lại. Chẳng qua đúng như Bí thư La nói, Hoa Lâm quyết định làm cảm tử quân lao về trước, tôi cảm thấy nếu những người này đã hoàn toàn thoát khỏi sản xuất nông nghiệp, hơn nữa còn có chỗ ở cố định trên huyện thì có thể giải quyết hộ khẩu cho bọn họ.

Quế Toàn Hữu nói:
- Chủ tịch Triệu, tình trạng này đã tồn tại nhiều năm. Ngài bây giờ muốn giải quyết thì có mục đích cụ thể gì không?

- Mục đích rất rõ ràng, giải quyết tình hình thực tế của các hộ dân, ngoài ra cũng có thể đẩy nhanh tốc độ xây dựng của huyện thành Hoa Lâm. Đương nhiên nó cũng có thể hóa giải được vấn đề tài chính khó khăn của huyện.

- Đẩy nhanh tốc độ xây dựng, giảm áp lực tài chính?
Quế Toàn Hữu cẩn thận suy nghĩ. Hai điều này làm y có chút ngạc nhiên, đẩy nhanh tốc độ xây dựng là sao?
- Chủ tịch Triệu, ngài đây là muốn chuyển nông dân sang làm kinh doanh?

- Ha ha, Toàn Hữu, anh đúng là đã làm tốt công việc Chánh văn phòng Ủy ban, xem ra có hy vọng lên chức.
Triệu Quốc Đống cười cười mà gật đầu.

Trong mấy Phó chủ tịch huyện thì Miêu Nguyệt Hoa có ý kiến riêng. Tào Uyên có chút năng lực, bây giờ cũng đã chịu ngồi im, có lẽ thấy rõ tình hình hoặc là nói có người nhắc nhở y nên học cách mang đuôi làm người. Vi Biểu coi như người đáng tin, nhưng y lại quá cẩn thận, ánh mắt hơi kém. Hoàng Thiết Thần là người chỉ biết làm việc, có khí phách nhưng tài ăn nói và xã giao kém, thiếu sự linh hoạt. Tân Tồn Hoán là một Phó chủ tịch huyện khá được nhưng lại chưa vào Đảng, khó có thể tiến vào trung tâm.

Quế Toàn Hữu khá giống Tân Tồn Hoán, lại luôn làm theo ý hắn, là người tri kỷ. Dùng người như vậy thì có thể yên tâm hơn. Đáng tiếc Quế Toàn Hữu làm ở cấp huyện trong thời gian quá ngắn.

Quế Toàn Hữu cũng có chút động tâm nhưng y thấy mình không có chỗ dựa gì cả, cũng chỉ có Chủ tịch Triệu mà thôi. Nếu có hy vọng thì không cần mình nói, đối phương cũng sẽ suy nghĩ. Nếu không hy vọng thì mình nghĩ hết óc cũng vô dụng.

- Việc này có phù hợp chính sách không?
Quế Toàn Hữu nhíu mày nói:
- Hơn nữa hình như chưa có tiền lệ, nếu làm thì có mang tới ảnh hưởng gì không?

- Cải cách chính là loại bỏ những thứ hạn chế, không phù hợp với trào lưu của thời đại. Nếu người ta muốn rời khỏi nông thôn, có chỗ ở và công việc ổn định tại huyện thành, như vậy bọn họ là dân cư thành thị. Không ai vừa sinh ra đã là dân cư thành thị, không phải do phân công công việc mà tạo thành sao? Thời đại đang biến hoá, phân công xã hội sẽ có điều chỉnh. Chế độ hộ tịch cũng phải theo kịp thời đại.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
-Tôi biết sẽ có phản đối, chẳng qua tôi và Bí thư La đã quyết định làm đội cảm tử xông lên, trong này có việc ngăn cản là bình thường. Bí thư La và tôi dự định báo cáo với Thị xã, sau đó báo cáo lên Sở công an để tiến hành thí điểm ở Hoa Lâm.

- Chủ tịch Triệu, tôi thấy việc này cần suy nghĩ kỹ mới được. Nếu như chúng ta suy nghĩ không chu đáo sẽ mang tới nhiều ảnh hưởng không tốt. Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi không biết ngài và Bí thư La đã tính đến như thế nào?

- Anh nói đi.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Hôm nay hắn chính là muốn trao đổi với Quế Toàn Hữu.

- Thứ nhất có thu nhập ổn định dựa vào cái gì để đánh giá, nói cách khác như thế nào mới coi là có chỗ ở ổn định, là có nhà ở hay là thuê nhà trong thời gian lâu dài? Còn có một căn phòng có thể có bao người, có hạn chế không? Thu nhập ổn định cũng hàm hồ, buôn bán có tính không, làm thuê có tính không? Thứ hai, nếu như thu phí thì dựa vào gì mà làm, tiêu chuẩn nào xác định? Thứ ba, chính sách chỉ nhằm vào dân cư nông nghiệp hay cả các ngành sản xuất khác?

Nghe Quế Toàn Hữu hỏi như vậy, Triệu Quốc Đống phải thừa nhận người này có năng lực phân tích mạnh, nhất là ở vấn đề cụ thể càng nói chính xác hơn.

- Mấy lời anh nói thì tôi đã suy nghĩ, chẳng qua không cụ thể như anh nói. Hơn nữa đó mới là suy nghĩ sơ bộ của tôi, cũng mới trao đổi với Bí thư La mà thôi. Bí thư La cũng nói nên cẩn thận. Quy định về chỗ ở thì ý của tôi lấy giấy tờ nhà đất làm cơ sở. Thuê nhà không tính, một phòng theo nguyên tắc có thể cho một nhà ở, đương nhiên cũng căn cứ theo tình hình thực tế mà cho thêm một hai người họ hàng. Về phần thu nhập ổn định thì tôi thấy nên xác định người buôn bán, còn công nhân nếu có hợp đồng với nhà máy, công ty thì có thể xác định.

- Về phần thu phí thủ tục thì phí quản lý thành thị không phải đã đủ sao? Hộ khẩu từ nông thôn chuyển lên thành thị thì khiến các trụ sở về đường, văn hóa, thể dục cao hơn. Huyện nhất định sẽ đầu tư lớn vào vấn đề này. Tiêu chuẩn thì căn cứ theo tình hình cụ thể mà nghiên cứu. Vấn đề thứ ba anh nói thì tôi vẫn suy nghĩ, chưa có quyết định.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi mà nói:
- Hoa Lâm chúng ta nếu có thể thu nhiều người có năng lực đến huyện thành dùng tiền mua nhà, tôi cảm thấy bất cứ cách nào cũng có thể thử, thậm chí tôi còn có một suy nghĩ nếu lượng đầu tư của các công ty vào Hoa Lâm tăng lên nhiều, nếu bọn họ cần thì chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu cho các công ty.

- Chủ tịch Triệu, bây giờ vấn đề hộ khẩu là khá nhạy cảm. Nếu ngài buông lỏng như vậy sẽ có thể tạo ra một cơn sóng với hậu quả không thể tưởng tượng. Có lẽ rất nhiều người nghe tin lao đến Hoa Lâm, bọn họ không phải đến làm thuê hay kinh doanh. Đây là muốn có hộ khẩu thành thị.
Quế Toàn Hữu nói.

- Sao không được chứ? Chỉ cần bọn họ có tiền mua nhà, có thể nộp phí là có thể sống ở huyện thành Hoa Lâm. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm và nhân dân toàn huyện nhiệt tình chào đón. Như vậy vừa có thể khiến ngành sản xuất bất động sản Hoa Lâm phát triển, vừa có thể khiến bọn họ đến Hoa Lâm chi tiêu, đẩy nhanh tốc độ xây dựng thành thị.

Quế Toàn Hữu dở khóc dở cười. Nói bao nhiêu mà vẫn không thay đổi ý đồ. Quế Toàn Hữu thậm chí có thể khẳng định ngoài tiền thu phí thành thị, Triệu Quốc Đống còn định nhằm vào nhu cầu nhà ở. Huyện thành Hoa Lâm căn bản không có bao nhà thương mại, nếu dựa theo ý này thì phải có nhiều nhà được xây dựng, qua đó giá đất sẽ tăng lên rất cao, đây là khoản thu khả quan đối với huyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status