Lộng triều

Quyển 7 - Chương 54


Trong Hội nghị thường ủy và hội nghị thường trực Ủy ban huyện, Triệu Quốc Đống đưa ra đề nghị xây dựng khu vực trồng cỏ ở phía Bắc, xây dựng trụ sở trồng cây ăn quả phía Nam, cổ vũ phát triển ngành sản xuất chè và ngành du lịch, lợi dụng cải tạo thành cũ mà tăng tiến độ xây dựng thành thị, phát triển ngành bất động sản tốt, tích cực biến ngành chế biến thực phẩm và du lịch làm ngành chính của Huyện Hoa Lâm.

Mấy điều này đã được Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu nghiên cứu trong hơn một tháng, cũng hỏi ý kiến mấy vị Phó chủ tịch huyện khác để đưa ra quy hoạch phát triển của Hoa Lâm trong năm 97. Điều này làm cho các vị thường vụ rất hứng thú. Nhất là Triệu Quốc Đống đề cập phát triển ngành sữa, tranh thủ biến ngành sữa và chế biến thực phẩm thịt làm hai ngành hàng đầu, điều này làm các thường vụ có nghi vấn về việc Hoa Lâm điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp lương thực.

Nhất là Miêu Nguyệt Hoa phụ trách mảng nông nghiệp còn có thái độ phản đối. Theo cô thấy phát triển ngành chăn nuôi gia súc và cây ăn quả có thể tăng hiệu quả sản xuất nông nghiệp, nhưng ngành sản xuất lương thực là điểm cơ bản không thể bỏ. Nhất là việc xây dựng trụ sở rau quả thì cũng có thái độ nghi ngờ. Cô cho rằng Hoa Lâm vốn không có nhiều đất trồng cây lương thực đã ít, nếu trồng rau quả ở ngoại ô thì có nghĩa Hoa Lâm bỏ qua sản xuất lương thực, sai với chính sách chung của quốc gia.

Tào Uyên cũng ủng hộ có hạn với Miêu Nguyệt Hoa, cho rằng việc phát triển hoa quả nên ở đồi núi phía Nam mà không phải đồng bằng, nếu không sẽ chiếm dụng đất dùng cho sản xuất lương thực.

Chẳng qua Tào Uyên mặc dù chỉ không đồng ý với Triệu Quốc Đống, nhưng chỉ đưa trong hội nghị thường trực Ủy ban mà thôi. Trong Hội nghị thường ủy y lại im lặng làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên.

- Toàn Hữu, xem ra quan niệm tư tưởng của cán bộ vẫn có vấn đề. Tôi đến phòng Nông nghiệp và nghe không ít ý kiến, ai cũng nói nếu xây dựng khu vực đất ngoại ô trồng rau, hoa quả thì Hoa Lâm về cơ bản bỏ qua sản xuất lương thực, vậy phù hợp chính sách của quốc gia không? Bây giờ là thời đại gì mà còn nghĩ như vậy cơ chứ. Hoa Lâm vốn không có truyền thống sản xuất lương thực, dù là sản lượng hay giá trị của lương thực đứng đầu toàn tỉnh hay Thị xã cũng có sao chứ?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cũng có thể nghĩ đến điều kiện đất và nước ở ngoại ô Hoa Lâm là rất tốt, thích hợp trồng rau. Qua đó sẽ giải quyết sức lao động dư thừa, lợi ích là quá lớn.

- Chủ tịch Triệu, tôi thấy ý tưởng ngài đưa ra mặc dù bị phản đối nhưng đúng là đã hấp dẫn mọi người. Mặc dù có ý kiến phản đối nhưng tôi cho rằng đó là bình thường. Hơn nữa góc độ phản đối của bọn họ đều giống nhau. Ví dụ như Bí thư La và Bí thư Vạn chủ yếu lo lắng nó không phù hợp chính sách sản xuất lương thực của quốc gia, nếu như nói Thị xã ủng hộ việc Hoa Lâm điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp thì tôi tin bọn họ sẽ thay đổi thái độ. Phó chủ tịch Tào tuy phản đối trong hội nghị thường trực Ủy ban nhưng trong Hội nghị thường ủy không tỏ thái độ. Mà chủ yếu là Phó chủ tịch Miêu, tôi cảm thấy chị ta nghĩ nếu như vậy thì tầm quan trọng của sản xuất nông nghiệp Hoa Lâm giảm mạnh, qua đó chỉ là ngành phụ trợ mà thôi.

Quế Toàn Hữu cũng được tham gia nghe trong Hội nghị thường ủy, y ngồi đó mà quan sát các vị lãnh đạo rồi đưa ra kết luận.

- Xem ra Miêu Nguyệt Hoa lo dần bị mất quyền lực.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, coi tôi như ả ư? Nực cười.

- Chẳng qua điều này cũng là thực tế. Nếu theo quy hoạch thì ngành chăn nuôi gia súc và nuôi bò sữa đều phục vụ công nghiệp thực phẩm, mà ngành trồng hoa quả cũng phục vụ công nghiệp thực phẩm. Bây giờ ngành rau lại phục vụ cho thành thị, khu trồng chè phục vụ cho ngành sản xuất chè, hơn nữa sự kết hợp càng lúc càng mạnh, công việc chị ta phụ trách cũng bị đẩy sang bờ.
Quế Toàn Hữu nhíu mày nói.

- Ả muốn làm việc thì tốt, tôi tìm còn không được. Chỉ sợ ả không muốn làm.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chỉ cần muốn làm, có việc thì tôi còn mong giao hết công việc cho bọn họ. Tôi làm ông chủ ngồi đó mà chỉ điểm.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, nguyện vọng của ngài là lý tưởng hóa. Chủ tịch huyện muốn vứt hết việc đứng bên xem là không phù hợp tình hình Trung Quốc.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Đảng mới là cơ quan chỉ điểm mà.

- Anh nói không đúng rồi, chính quyền phải làm việc nhưng chính quyền triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của Đảng. Sự lãnh đạo của Đảng là về phương châm, chính sách, không phải là hư vô, chỉ có thể là tương đối mà thôi. Chính quyền cần áp dụng những lý tưởng của Đảng vào công việc.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

- Chủ tịch Triệu, tôi sao nghe người này giống một Bí thư nói ra chứ không giống một Chủ tịch.
Quế Toàn Hữu nháy nháy mắt mà nói.

- Anh không cần thăm dò làm gì. Tôi đang là Chủ tịch huyện, hiểu không?
Triệu Quốc Đống nghe ra ý trong lời nói của Quế Toàn Hữu.
- Anh dồn tâm trí vào làm việc đi.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, tôi làm Chánh văn phòng Ủy ban huyện thì sẽ không gây phiền cho ngài mà.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Chẳng qua tôi nghe ít tin tức là Bí thư La có thể được điều lên trên.

- Ồ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Anh nghe được tin gì?

- Phó chủ nhiệm Hứa – Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã bị ung thư phổi nên mới mất, ngoài ra Phó chủ nhiệm Tương năm trước cũng đã từ chức mà sang bên Mỹ sống với con gái. Vì thế thiếu hai vị trí Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã. Bí thư La vừa lúc tới tuổi, nếu không được chọn sẽ mất đi cơ hội. Nghe nói Thị ủy cũng có ấn tượng tốt đối với Bí thư La, có lẽ cũng muốn điều Bí thư La sang Đại hội đại biểu nhân dân.

Quế Toàn Hữu cười cười mà nói:
- Bản thân Bí thư La sợ là cũng muốn nhân cơ hội này tiến lên một bước. Hơn nữa hai năm qua Hoa Lâm chúng ta phát triển rất nhanh, đây coi như là thành tích dưới sự lãnh đạo của Bí thư La.

Triệu Quốc Đống không khỏi giật mình, thực tế trước tết hắn cũng đã có tin này. Hắn cũng đã hỏi La Đại Hải có muốn tranh thủ chức Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã hay không?

Bản thân La Đại Hải cũng dao động nhưng lại lo không đủ điều kiện.

Y làm Bí thư huyện ủy mới hơn năm, mà vị trí Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân đều là người từ Phó thị trưởng hoặc Thường vụ thị ủy đi sang làm, hoặc là Cục trưởng nào đó có nhiều năm công tác làm. Không có mấy Bí thư huyện ủy được điều thẳng lên làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã. Chỉ may ra Bì Gia Thái làm Bí thư huyện ủy hai khóa mới có hy vọng.

Lúc ấy La Đại Hải cũng biết mình làm Bí thư huyện ủy cho đến tuổi, rồi có thể đến làm Chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân huyện và lui hẳn.

Triệu Quốc Đống thật ra đề nghị La Đại Hải cũng nên hoạt động một chút, tìm gặp lão lãnh đạo, gặp lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy. Triệu Quốc Đống cũng tin với số năm làm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm không ít của La Đại Hải thì chẳng lẽ không đủ sao?

La Đại Hải cũng nghe theo đề nghị của Triệu Quốc Đống. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, anh không tranh thủ thì ai biết anh muốn lên? Hoặc là lãnh đạo cho rằng anh muốn ở lại huyện? Dù không thể lên thì trong lòng lãnh đạo cũng thấy thiệt cho anh, sau này không phải suy nghĩ nhiều hơn cho anh sao?

Sau đó Triệu Quốc Đống cùng Liễu Đạo Nguyên ăn cơm với Kỳ Dư Hồng thì nghe Kỳ Dư Hồng có suy nghĩ về vấn đề này, chẳng qua rốt cuộc có xác định hay không thì lãnh đạo không thể nói rõ với hắn.

Chẳng qua hôm nay Quế Toàn Hữu nói như vậy tức là việc này đã trồi lên mặt nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status