Lộng triều

Quyển 8 - Chương 39


- Ở vấn đề này Bí thư Kỳ coi như rộng lượng. Cậu là Thường vụ thị ủy mới, còn phụ trách hai nơi. Tình hình Tây Giang rất phức tạp, cậu muốn đững vững thì rất cần sự ủng hộ của Bí thư Kỳ. Tôi thấy Nghiêm Lập Dân bây giờ không muốn ngồi yên rồi, không ngừng nhúng tay vào Tây Giang. Hai hôm trước tôi thấy Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ đến văn phòng y. Nghiêm Lập Dân nếu thò tay vào Tây Giang, cậu càng cần Bí thư Kỳ ủng hộ hơn nữa.

Triệu Quốc Đống gật đầu. Lôi Bằng dựa vào Nghiêm Lập Dân là điều bình thường. Nhưng Đinh Cao Thọ kia chẳng lẽ ngông cuồng đến mức không biết mình họ gì mà dựa vào Nghiêm Lập Dân sao?

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, vậy tức là tên này không coi Lam Quang vào đâu. Lam Quang đang tìm cơ hội lập uy, Đinh Cao Thọ cứ chờ bị Lam Quang tát đi. Chỉ cần thời cơ tới, bên Tây Giang mà vạch trần hoàn toàn, Nghiêm Lập Dân cứ đợi nước bẩn vấy vào mình. Chẳng qua chuyện này chưa chuẩn bị rõ ràng thì Triệu Quốc Đống không muốn lộ ra ngoài.

- Tôi vừa nghe điện của Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ rất coi trọng đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc. Tối vốn định đặt bàn ở Ninh Uyển nhưng tôi nói đoàn khảo sát muốn ăn đồ chay, Bí thư Kỳ cũng đồng ý. Đến tối Bí thư Kỳ có thể cùng Thị trưởng Thư tới đây. Qua đó có thể thấy Bí thư Kỳ coi trọng việc này như thế nào. Quốc Đống, cậu nếu có thể hoàn thành thì tôi nghĩ ấn tượng của Bí thư Kỳ về cậu sẽ đổi khác, sẽ tốt cho sự phát triển của cậu.

- Vưu tỷ, không cần chị nói thì tôi cũng biết nên làm như thế nào. Chẳng qua chuyện này quyền chủ động không trong tay chúng ta. Tôi vừa nói chuyện với Đổng Minh Đường, y nói bọn họ chỉ có quyền đề cử, nhưng quyền quyết định nằm trong tay Đảng ủy Công ty Điện Quốc. Bản thân Đổng Minh Đường chỉ là một phiếu.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Chồng Trưởng phòng Trương kia là Giám đốc kinh tế của Công ty Điện Quốc, cũng là Ủy viên Đảng ủy.

Triệu Quốc Đống hiểu ý gật đầu. Bảo sao Kỳ Dư Hồng bảo mình đến tiếp, thì ra có nguyên nhân này.

Lục Nhị biết Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chuyện cần nói nên biết ý ở bên nói chuyện với Trưởng phòng Trương. Cô nói chuyện rất hợp với Trưởng phòng Trương.

- Quốc Đống, tôi thấy Tiểu Lục cũng được, nhanh nhạy, tôi thấy làm công tác tiếp đón là rất thích hợp. Hơn nữa còn học Trung văn, tôi hỏi qua nên chắc viết văn bản là không vấn đề gì. Tôi muốn điều cô ấy đến văn phòng Thị ủy, cậu có bỏ được người không?
Vưu Liên Hương nhấp ngụm nước rồi nói.

- Vưu tỷ cần người thì cứ việc lấy. Chẳng qua Lục Nhị hình như chưa vào biên chế chính thức, đây là tạm thời điều động từ Đông Giang sang.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên Vưu tỷ có dễ giải quyết biên chế không?

- Ồ, tốt nhất cậu giải quyết biên chế cho Lục Nhị ở Khu Khai Phát rồi tôi lấy người. Văn phòng Thị ủy biết bao người nhìn vào, tôi không muốn có người nói này nói kia.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu nói chuyện với lão Kỳ bên cục Nhân sự, tăng thêm một biên chế cho Khu Khai Phát là được mà.

- Ha ha, Cục trưởng Kỳ thì sợ chị phải đi nói chuyện mới được. Tôi là Thường vụ thị ủy nhưng không quản được cục này.

Triệu Quốc Đống cũng biết mình là gì. Trực tiếp yêu cầu Kỳ Phục Ba thì hắn không có thực lực đó, đối phương cũng chưa chắc nể mặt.

Vưu Liên Hương liền cười hì hì, bộ ngực không ngừng nhảy nhót lên lộ rõ khe sâu vô tận kia. Triệu Quốc Đống chỉ dám nhìn qua rồi vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

- Cũng được, tôi nói chuyện với lão Kỳ một chút, còn đâu cậu cũng phải đốc thúc một chút mới được.
Vưu Liên Hương có lẽ nhận ra ánh mắt của Triệu Quốc Đống nhìn vào đâu nên vội vàng trầm người xuống. Chẳng qua nước rất trong càng phóng đại bộ ngực trắng nõn kia. Vưu Liên Hương mặc dù có chút xấu hổ nhưng lại có chút đắc ý. Tên thanh niên như Triệu Quốc Đống còn bị mình quyến rũ, tức là mình vẫn chưa già.

Đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc ở lại Ninh Lăng bốn ngày. Trong cả hành trình thì bọn họ ở Ninh Lăng là lâu nhất. Ninh Lăng cũng tiếp đón với quy cách rất cao. Mỗi ngày Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đều đi cùng. Mỗi ngày không phải Kỳ Dư Hồng thì là Thư Chí Cao cũng dành thời gian ăn cơm với bọn họ. Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện và Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp Chu Xuân Tú cũng thi thoảng tham gia để thể hiện thành ý của Ninh Lăng.

Ngoài ra Ninh Lăng cũng căn cứ theo đề nghị ngầm của Đổng Minh Đường mà thành lập tổ xây dựng về ngành điện, kế hoạch do tài chính Thị xã đầu tư 15 triệu tiến hành san nền đất cho Khu công nghiệp Điện lực, còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi cho các công ty ngành điện tiến vào Khu Khai Phát, ưu đãi về thuế, cùng với thay đổi hoàn cảnh mềm.

Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao còn tổ chức hội nghị về trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện của Công ty Điện Quốc xây dựng ở Ninh Lăng. Trong hội nghị yêu cầu tất cả các cục, ban ngành liên quan dồn toàn tâm vào ngành này, thành lập tổ lãnh đạo do Thư Chí Cao làm tổ trưởng, Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống làm phó tổ trưởng. Triệu Quốc Đống được bầu làm Chánh văn phòng. Mục tiêu là làm trụ sở này xây dựng ở Ninh Lăng.

Mấy ngày bận rộn liên tục làm Triệu Quốc Đống hơi mệt. Mặc dù chỉ đi ăn uống, vui chơi nhưng mấy việc này làm Triệu Quốc Đống thấy mệt mỏi. Chẳng qua Lục Nhị được Triệu Quốc Đống điều tới giúp mình trong công việc này lại không hề chán. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Lục Nhị giỏi trong công tác tiếp đón.

….

Khi Triệu Quốc Đống từ ngủ say bị tiếng điện thoại đánh thức thì vẫn mơ hồ. Cũng là do người phụ nữ bên cạnh đưa máy cho hắn, hắn mới mơ màng bật đèn nhìn đồng hồ thấy mới là 3h15 ppút sáng. Lại nhìn người gọi tới chính là Vương Ích.

Vương Ích gọi tới lúc này không phải chuyện tốt gì cả. Triệu Quốc Đống rất không muốn nghe nhưng hắn biết mình không thể không nghe. Vương Ích thời gian này có hành vi khá quỷ dị. Được Triệu Quốc Đống ủng hộ nên nhân viên Ủy ban kỷ luật dã bắt đầu có điều chỉnh nhất định, một số người có vẻ không tin được đã điều ra khỏi Ủy ban kỷ luật. Mà một vài người được Triệu Quốc Đống và Vương Ích tin đã được điều vào Ủy ban kỷ luật.

- Bí thư Triệu, muộn như vậy gọi cho ngài đúng là có chút xấu hổ.
Vương Ích nói tuy có chút hưng phấn, không có vẻ gì là xấu hổ cả.

- Lão Vương, muộn như vậy gọi đánh thức giấc ngủ người khác, nếu không có tin gì đáng giá thì chờ tôi xử lý anh.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Một giấc ngủ ngon lại bị đánh thức.
- Nói đi, tôi chuẩn bị tâm lý rồi.

- Cầu vượt Hà Tân bị sập, sơ bộ hiểu rõ có hai chết, ba bị thương nặng. Chủ tịch Tằng đã tới hiện trường, tình hình còn cần xác minh làm rõ thêm.
Vương Ích nói qua vài câu:
- Căn cứ tình hình chúng tôi hiểu rõ thì nhận thầu công trình này là Công ty xây dựng Hồng Phúc – Ninh Lăng, một Công ty xây dựng tư nhân, nhưng giám đốc Hồng Nhân Phúc có quan hệ tốt với Tiền Trì Quốc. Tôi bây giờ đã liên lạc với lão Lạc, mời Viện kiểm sát tham gia điều tra.

Triệu Quốc Đống vội vàng ngồi bật dậy mà nói:
- Sao lúc này mới báo cáo với tôi? Quận biết sao không lập tức báo cáo với tôi?

- Bí thư, theo tình hình hiểu rõ thì đây chỉ là một sự cố công trình đơn giản, không nhiều người chết, cho nên tôi và Chủ tịch mới không lập tức thông báo cho ngài.
Vương Ích vội vàng giải thích:
- Tôi đến liền cảm thấy trong này có chút vấn đề nên liên lạc với lão Lạc, kết quả rất nhanh biết có công nhân tử vong.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà đứng lên nói:
- Được, các anh cảm thấy có vấn đề, như vậy tiến hành đột phá từ đây. Cả Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát điều tra. Mà anh không phải nói đã nắm giữ chứng cứ của đội cảnh sát giao thông sao? Như vậy cùng hành động. Tôi lập tức về bàn phương án cụ thể.

Triệu Quốc Đống rất tức giận. Hắn đứng lên. Người phụ nữ trên giường thấy không phải chuyện nhỏ nên cũng vội vàng mặc thêm áo ngủ rồi mặc đồ cho Triệu Quốc Đống.

- Có gì vậy?

- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Hừ, tôi định chờ hết năm nhưng xem ra bọn họ không muốn có cái tết yên ổn, vậy đừng trách tôi.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng. Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nằm ôm gái sướng như vậy, thế mà phải bò về Tây Giang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status