Lộng triều

Quyển 8 - Chương 46


Lôi Bằng vừa thương thay cho Tiền Trì Quốc vừa thầm may mắn cho mình. Lần này Tiền Trì Quốc coi như xong đời. Trên thực tế từ chuyện mấy hôm trước Nghiêm Lập Dân từ chối Tiền Trì Quốc thì Lôi Bằng đã mơ hồ cảm nhận ra vận mệnh của Tiền Trì Quốc. Chỉ đáng thương cho Tiền Trì Quốc, đối phương vẫn còn hy vọng Lôi Bằng làm cầu nối để dựa vào Nghiêm Lập Dân, bây giờ tất cả đã rõ ràng.

Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái có thể thoát hay không cũng là cả một vấn đề. Thằng ngu Trì Đại Hổ bị Viện kiểm sát Thị xã bắt đi rốt cuộc chỉ là do mình y hay là chỉ mới là mở đầu, điểm này xem ra ngay cả bên trên cũng không rõ. Nếu chỉ riêng việc của Trì Đại Hổ ở quốc lộ 915 thì sao khiến Viện kiểm sát Thị xã phải tham gia?

Lôi Bằng nhìn mấy cuộc điện thoại nhỡ, đây đều là mấy người có tin tức nhạy bén gọi tới. Chuyện của Tôn Định Trung cùng Lý Hiểu Bình đã sớm truyền khắp toàn Tây Giang. Trong hội nghị khẩn cấp của Ủy ban Xây dựng hôm nay không có ba vị Chủ nhiệm, mà Tiền Trì Quốc cũng ra vẻ đầy lo lắng, Lý Hiểu Bình không ai nghĩ tới thì cũng bị gọi điến Ủy ban kỷ luật để phục vụ điều tra, một loạt tin tức quá lớn truyền tới làm trụ sở Ủy ban quận Tây Giang chấn động mạnh.

Lôi Bằng không thể không cố nở nụ cười mà đi lại, nếu không có lẽ còn có tin tức y sẽ bị Ủy ban kỷ luật đưa đi điều tra.

Còn ai bị kéo vào bây giờ?

Cả buổi sáng Trương Thiệu Văn gọi cho Lôi Bằng rất nhiều cuộc. Bây giờ Lôi Bằng mới phát hiện Trương Thiệu Văn đã như thay đổi thành người hoàn toàn khác, nói chuyện cũng do dự không quyết, không còn vẻ tàn nhẫn, kiên quyết như xưa.

Trương Thiệu Văn đã không còn là Trương Thiệu Văn trước đây. Lôi Bằng thầm nói một câu.

Tiếu Triêu Quý cùng Ngô Ứng Cương đã đổi sang dựa vào chủ mới là Triệu Quốc Đống. Con gái điếm Vương Lệ Mai kia thì cũng đang không ngừng đi nịnh bợ, nháy mắt quyến rũ Triệu Quốc Đống. Tiền Trì Quốc sắp xong đời, Đinh Cao Thọ hình như đang khó khăn lựa chọn giữa Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao. Mà hai vị kia có lẽ đang chờ gì đó, chờ gió lốc qua đi xem Đinh Cao Thọ có thể thoát thân hay không ư?

Lôi Bằng hừ lạnh một tiếng. Đinh Cao Thọ có thể thoát ra hay không phải xem Triệu Quốc Đống có bỏ hay bám chặt đến cùng mà thôi. Mà Triệu Quốc Đống có bỏ qua hay không thì đó là xem đám Lãnh đạo thị ủy có ai đứng ra nói giúp Đinh Cao Thọ với Triệu Quốc Đống mà thôi. Chứ nếu với riêng Đinh Cao Thọ thì có lẽ không được Triệu Quốc Đống coi trọng.

Triệu Quốc Đống cũng không chú ý khi mình đi trên đường thì có người hơi đi chậm lại, có người đi nhẹ hơn, mà có người vốn định chờ vào thang máy cũng lập tức đổi sang đi thang máy.

Lệnh Hồ Triều đi theo sau Triệu Quốc Đống lại nhạy cảm nhận ra việc này.

Triệu Quốc Đống đến Tây Giang đã gần hai tháng, hắn tạo cho cán bộ bình thường của trụ sở Quận ủy là một Bí thư thân thiện, dễ gần. Gặp người có thể nói chuyện vài câu, nhưng bắt đầu từ hôm nay thì không ai dám có suy nghĩ đó.

Nhận được điện của Vưu Liên Hương thì Triệu Quốc Đống đang nghe Vương Ích báo cáo thành tích hôm qua.

Nửa tiếng trước Tiền Trì Quốc đã bị người của Ủy ban kỷ luật Thị ủy mang đi. Nghe nói Tiền Trì Quốc gần như mất hết sức lực kéo lên xe. Người không biết có lẽ còn nghĩ Tiền Trì Quốc đã vài đêm không ngủ.

- Nhân viên Ủy ban kỷ luật dính vào rất nhiều, trong đó sơ bộ có năm người đã tạo thành hành vi phạm tội. Mặc dù trước đó chúng tôi và Viện kiểm sát đã làm khá nhiều công việc nhưng còn cần phải khai thác thêm nữa. Ủy ban kỷ luật chuẩn bị dựa theo trình tự giao cho Viện kiểm sát quận tiếp nhận. Ngoài ra còn có bốn người mặc dù không cấu thành hành vi tội phạm nhưng đã vi phạm pháp luật và kỷ luật Đảng, Ủy ban kỷ luật chuẩn bị tiến hành điều tra thêm và nghiên cứu xử lý bọn họ.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Lão Vương, anh đừng giả vờ với tôi. Tôi muốn biết chính là chuyện anh điều tra từ quyển nhật ký kia.

Vương Ích á khẩu, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Sao, Ủy ban kỷ luật phá án còn giữ bí mật với tôi là Bí thư Quận ủy sao? Lo tôi lộ bí mật hay là sợ tôi lộ tin?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

- Bí thư Triệu, trong quyển nhật ký đề cập không ít người nhưng nhiều trong đó không có chứng cứ cụ thể cho nên …
Vương Ích do dự một chút mà nói.

- Tôi nhớ trong điện thoại anh nói không ít tình hình các anh trước đó đã nắm giữ, mấy tình hình này tôi nghĩ anh phải nói cho tôi biết chứ?
Triệu Quốc Đống bắt đầu gằn giọng nói:
- Lão Vương, tôi không cần biết anh lo lắng từ góc độ gì, nhưng tôi phải nhắc anh là thái độ này của anh không thảo đáng. Tôi là Bành Trường Quý, tôi phụ trách công tác chung của cả Tây Giang, anh che che đậy đậy với tôi đúng là làm người ta khó hiểu. Nếu vì như vậy gây ảnh hưởng tới phân công công việc của tôi sau này, anh khó tránh khỏi trách nhiệm.

Vương Ích nghe vậy chỉ có thể thở dài một tiếng.

Y đây là lo Triệu Quốc Đống thấy liên quan quá rộng mà dao động, mất đi quyết tâm chống hủ bại. Vị Bí thư Quận ủy trẻ tuổi này thực ra không không cố chấp và đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Khi liên quan tới vấn đề chính trị thì tên Triệu Quốc Đống này luôn biết cách chọn nhẹ, tránh nặng.

Nhưng Vương Ích đúng là không thể tránh khỏi việc báo cáo với đối phương, dù sao đây cũng là lãnh đạo trực tiếp của y.

- Bí thư Triệu, tôi muốn hỏi thêm cấp dưới, sau đó dùng văn bản báo cáo với ngài, như vậy sẽ tốt hơn.
Vương Ích lui một bước mà nói. Ở tình hình này, y không thể làm trái ý của Triệu Quốc Đống, nhưng y cần phải cân nhắc lợi hại trong đó.

Sau khi Vương Ích rời khỏi văn phòng, Triệu Quốc Đống mới thu lại xúc động trong lòng. Vị trí Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là rất quan trọng. Vương Ích về phẩm chất và năng lực thì không vấn đề gì, thậm chí có thể nói là xuất sắc. Nhưng Vương Ích lại không có cái nhìn đại cuộc đầy đủ, nhất là do Vương Ích từ trên Thị xã phái xuống nên vẫn bị trên Thị xã ảnh hưởng nhiều.

Như vậy đó không phải Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phù hợp mà Triệu Quốc Đống nghĩ, nhưng ít nhất bây giờ hắn không thể động tới Vương Ích, thậm chí còn phải thể hiện mình ủng hộ mạnh Vương Ích. Nếu không bên ngoài sẽ lộ tin gì đó.

Vưu Liên Hương gọi tới mời Triệu Quốc Đống ăn cơm làm hắn có chút kinh ngạc. Vưu Liên Hương cũng không nói nhiều, chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ nó là đơn giản vì nếu có chuyện thì chị ta sẽ nói thẳng trong điện thoại.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý. Vưu Liên Hương ở trong Ủy ban kỷ luật nhiều năm, chị ta biết phân biệt nặng nhẹ, biết gì có thể giúp, gì không thể giúp. Chị ta có thể phân biệt rõ chuyện đang xảy ra ở Ninh Lăng này. Triệu Quốc Đống không tin Vưu Liên Hương vì chuyện xảy ra hôm nay ở Tây Giang, nhưng có lẽ cũng có việc gì đó.

Khi Triệu Quốc Đống đến khách sạn Ninh Uyển thì thấy một xe Santana2000 biển An Đô, cùng xe của Vưu Liên Hương, ngoài ra còn một xe Jetta. Chẳng lẽ có khách từ An Đô tới?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ ra là ai ở An Đô sẽ tới Ninh Lăng mà còn quen cả hắn và Vưu Liên Hương. Hay là bạn của Vưu Liên Hương tới, chi ta muốn kéo mình tới? Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống liền có chút đau đầu, lại là ăn uống, không bằng về nhà nghỉ. Tới hôm qua hắn không được ngủ nên đang định tối nay ngủ sớm để bù.

Vào sảnh, Triệu Quốc Đống chưa tới phòng dành cho khách quý thì nghe thấy mấy giọng nữ vang lên. Hắn cẩn thận nghe thì thấy không phải giọng của Vưu Liên Hương, trong đó có một giọng An Đô nghe hơi quen tai. Ngoài ra còn một giọng Ninh Lăng nhưng có vẻ cô đã nghe ở đâu đó, nghe tương tự giọng Trình Nhược Lâm nên càng làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.

- Tôi đi đón Bí thư Triệu một chút.

- Không cần, tự cậu ta sẽ tới. Dù thân phận thay đổi nhưng người quen cũ tới thì không cần phải khách khí như vậy.

Hai giọng nữ thể hiện thân phận khác nhau càng làm Triệu Quốc Đống khó hiểu. Người quen cũ?

Triệu Quốc Đống tò mò đẩy cửa phòng ra vừa lúc có một người phụ nữ chuẩn bị đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status