Lộng triều

Quyển 8 - Chương 64


Sau bữa tiệc Giản Hồng cảm ơn lãnh đạo kết thúc, Bành Trường Quý lặng lẽ lái xe đi một vòng đón Trình Nhược Lâm đã sớm về. Sau đó khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống liền lặng lẽ đến đón hắn.

Điều hòa trong xe rất ấm, nương theo hơi rượu, Triệu Quốc Đống dựa đầu vào bờ vai mềm mại của Trình Nhược Lâm.

Bữa tiệc cảm ơn của Giản Hồng mời không nhiều người. Ngoài Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống thì chỉ có La Băng, Trình Nhược Lâm, ngoài ra còn có Lục Nhị đi theo Vưu Liên Hương.

Bởi vì phạm vi nhỏ cho nên không có gì e ngại. Triệu Quốc Đống là nam duy nhất nên là đối tượng trọng điểm bị mời rượu. Lần này Vưu Liên Hương uống lửa lít rượu trắng, sau đó lại đổi sang rượu vang. Lục Nhị cũng không đơn giản. Uống vài chén rượu trắng vẫn được, đến khi bị mời mấy chén rượu vang mới không tìm được trời đất.

Ở đó chắc có mỗi Trình Nhược Lâm uống kém, nhưng ở bữa tiệc vẫn phải uống vài chén.

Trình Nhược Lâm mặt đỏ như hoa đào, cô gần như cắn răng vào môi vì tay Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ bên dưới váy tiến vào, đẩy lớp quần lót ra. Trình Nhược Lâm không thể không kéo áo khoác của mình lại để che đi bàn tay ma quái của hắn.

Bàn tay kia đưa lên trên bụng, sau đó nghịch mấy sợi lông, khi thì đưa ra sau nghịch bờ mông của cô. Bàn tay nóng bỏng không ngừng vân vê theo tiết tấu. Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình mềm nhũn lại, cô không thể không cố kìm hơi thở vì sợ Bành Trường Quý đằng trước thấy sự khác lạ.

Cuối cùng đã đến nơi, vừa tiến vào cửa, Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên một tiếng, chiếc áo khoác đã rơi xuống. Điều hòa bật lên khiến không khí ấm hẳn.

Bàn tay Triệu Quốc Đống tham lam không ngừng vuốt ve Trình Nhược Lâm, mắt Trình Nhược Lâm đỏ bừng đầy tình cảm, hai má đỏ lên không biết vì rượu hay là tình dục. Triệu Quốc Đống thấy vậy chỉ muốn nuốt người phụ nữ trước mắt.

Một tay ôm chặt lấy cô vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô, lưỡi nhanh chóng mở hàm răng và tiến vào sâu.

Nụ hôn sâu và nồng nhiệt làm Trình Nhược Lâm bị mất lý trí. Đến khi Triệu Quốc Đống cởi áo lót của cô ra, một cơn gió lạnh ùa đến làm cô tỉnh táo lại một chút. Chẳng qua Triệu Quốc Đống như một đứa trẻ tham ăn không ngừng liếm mút hai điểm đỏ bừng của cô, làm cô không nhịn được vùi người vào lòng đối phương.

Triệu Quốc Đống cố khống chế ngọn lửa dục của mình, nếu quá mạnh bạo với người yêu cũng không tốt, nhưng quá dịu dàng sẽ mất đi tính hấp dẫn của đàn ông. Hợp lý xâm phạm và tấn công là cách mà phụ nữ thích nhất. Đương nhiên điều kiện kiên quyết đó là hai bên có tình cảm.

Khi Triệu Quốc Đống bế bổng Trình Nhược Lâm lên giường, chiếc chăn và thân hình nóng bỏng của đối phương làm Trình Nhược Lâm tỉnh táo lại một chút. Cả người cô không còn gì, cô có chút xấu hổ cuộn mình vào chăn. Nhưng ý đồ của cô đã bị Triệu Quốc Đống thô bạo ngăn cản. Cơ thể cô rất nhanh đã bị bàn tay Triệu Quốc Đống làm cho giãn ra.

Ngón tay lướt qua trên cơ thể ngọc ngà, Trình Nhược Lâm chỉ thấy cả người mình run lên như chưa bao giờ có, một cảm giác không ngừng tụ tập ở nơi bí mật. Cô vô thức kẹp chân lại để ngăn nó chảy ra.

Khi Trình Nhược Lâm không nhịn được rên lên, Triệu Quốc Đống lúc này mới thoải mái ôm cô đặt xuống dưới người và mạnh mẽ xông lên. Bao e lệ và áp lực của cô lập tức bay biến. Trình Nhược Lâm lúc này như con chim nhỏ chỉ muốn hát lên.

Trong mê say tỉnh lại, Trình Nhược Lâm đúng là rất xấu hổ. Lúc trước cô không nhịn được mà không ngừng run lên, bây giờ nghĩ lại làm cô không ngờ nó lại phát ra trong miệng mình.

Nằm trong lòng Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm úp mặt mình vào ngực đối phương, cảm nhận tiếng tim của đối phương đang đạp mạnh.

Triệu Quốc Đống cũng đang thưởng thức sự thoải mái sau cơn ân ái. Cơ thể Trình Nhược Lâm rất mềm mại, đặt vào thấy rất mát. Mặc dù không đầy đặn như Từ Xuân Nhạn, không khỏe đẹp rắn chắc như Cù Vận Bạch nhưng lại hơn ở chỗ dịu dàng làm hắn không muốn bỏ tay.

Khi ngực bị tay đối phương đặt vào, Trình Nhược Lâm liền liếc yêu hắn, sau đó chui mình vào trong chăn. Triệu Quốc Đống cũng không chịu bỏ qua mà đưa tay vào trong đó.

- Được rồi Quốc Đống, người ta không chịu được nữa đâu. Anh chính là một con trâu không biết mệt.
Trình Nhược Lâm không chịu được nên chỉ có thể giơ tay xin hàng.

Triệu Quốc Đống nghe thấy thế không nhịn được cười phá lên. Chỉ có trâu mệt chết chứ có ruộng nào được cày mà hỏng đâu?

- Không có trâu thì ruộng sao có thể phì nhiêu? Nếu đàn ông là trâu, vậy phụ nữ là đất ruộng, chỉ có trâu không ngừng cày thì mảnh đất đó mới phì nhiêu. Ruộng không cày thì không có sức sống.
Triệu Quốc Đống trêu một câu.

- Phì. Vậy theo anh nói phụ nữ không thể không có đàn ông sao? Không có đàn ông là không thể sống sao?
Trình Nhược Lâm thò đầu ra và phản lại một câu.

- Không phải không thể sống nhưng đó là cuộc sống không trọn vẹn. Giống như đàn ông nếu không có phụ nữ cũng thế, âm dương không điều hòa mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- đây không phải là ai áp đảo ai, nhưng em có phải thừa nhận trong cuộc sống bây giờ thì đàn ông vẫn chiếm ưu thế?

Trình Nhược Lâm lặng lẽ gật đầu rồi nói:
- Cho nên Trưởng ban Giản Hồng phải dựa vào anh giúp mới có thể nhảy vọt về địa vị phải không?

- Em có ý kiến với Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói.

- Không có chuyện đó. Em chỉ là thấy chị ta làm thường vụ huyện ủy Hoa Lâm vài năm, đã trải qua bốn Bí thư huyện ủy mà không thể tiến thêm. Nhưng sau khi anh đi khỏi Hoa Lâm lại có thể đề cử Giản Hồng, làm chị ta nhảy lên trời, cơ hội này không phải ai cũng gặp được.
Trình Nhược Lâm ngẩn ra mà nói.

Triệu Quốc Đống chống tay vào cằm rồi nói:
- Nhược Lâm, có phải em muốn đổi hoàn cảnh không?

- Không, không phải em, anh cũng biết cuộc sống của em bây giờ rất tốt mà. Thật đó, em rất thỏa mãn.
Trình Nhược Lâm nở nụ cười đầy hạnh phúc:
- Là Băng tỷ, Trưởng ban Giản lên chức đã kích thích chị ấy. Anh cũng biết đó, quan hệ giữa chị ấy và Trưởng ban Giản không hòa hợp, đến khi tới Phòng Thông tin thì mới dần hòa hợp. Bây giờ Trưởng ban Giản đột nhiên lên chức, đồng thời Trưởng ban Tuyên giáo sẽ điều từ nơi khác đến làm chị ấy rất buồn bực.

- La Băng muốn thay thế Giản Hồng?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Đây là việc khó. Lựa chọn thường vụ huyện ủy mặc dù phải thông qua Hội nghị thường vụ Thị ủy nghiên cứu, nhưng Giản Hồng vừa đi như vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo còn thiếu thì Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ tôn trọng ý kiến Hoàng Côn. Hắn nói xen vào cũng không tác dụng.

- Cái này không phải, mà là do Băng tỷ phản cảm với tên Trần Đại Lực kia, đó là kẻ quá thô lỗ, hơn nữa …
Trình Nhược Lâm không nói thêm gì nữa.

Triệu Quốc Đống ũng hiểu một chút về Trần Đại Lực. Đây là cán bộ xuất thân từ cơ sở, đi lên từ công tác kế hoạch hóa gia đình, cũng có năng lực nhưng lại có trình độ văn hóa thấp, nghe nói chỉ có bằng trung cấp mà thôi, nói chuyện khá thô tục. Như Trần Đại Lực nói quan hệ với nông dân thì phải nói thô tục mới hòa đồng được.

Người này có ba đặc điểm là uống giỏi, ngủ giỏi và háo sắc, hơn nữa điểm thứ ba là nổi tiếng nhất. Nhiều người lén gọi y là Trần Đại Lư. Nghe nói tên này có quan hệ với mấy cán bộ xã, thị trấn, cũng có không ít phản ứng về tên này nhưng đều không có chứng cứ cụ thể.

Nếu người này làm lãnh đạo trực tiếp của La Băng, vậy La Băng đúng là khổ rồi. Bảo sao tâm trạng La Băng hôm nay không được. Hắn còn tưởng La Băng ghen ghét chuyện Giản Hồng lên chức.

Chỉ là Trần Đại Lực kia sao lại quan hệ với Hoàng Côn?

- Trần Đại Lực và Hoàng Côn có quan hệ gì?
Triệu Quốc Đống nói.

- Em không rõ, chẳng qua hình như chuyện này huyện đều biết Trần Đại Lực có quan hệ mật thiết với Bí thư Hoàng Côn, ngay cả khi Bí thư lên Ninh Lăng dùng cơm cũng kéo theo Trần Đại Lực.
Trình Nhược Lâm cũng có chút lo lắng. Chẳng qua cô cũng biết Trần Đại Lực thật ra không dám làm phiền mình.

- Đúng là không nhìn ra Trần Đại Lực còn có bản lĩnh này.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

- Anh phải nghĩ biện pháp giúp Băng tỷ đó.
Trình Nhược Lâm thấy tay Triệu Quốc Đống bắt đầu làm loạn liền đỏ mặt, lí nhí nói.

- Bây giờ sợ là không dễ. Giản Hồng vừa đi, nếu anh lại điều chỉnh La Băng thì chỉ sợ Hoàng Côn sẽ đến kiện anh với Bí thư Kỳ. Em bảo La Băng nhịn một chút. Anh tin Trần Đại Lực dù lên thì mới đầu cũng phải thu mình. Hoàng Côn nếu để tên này lên thì cũng phải nhắc nhở vài câu. Cơ quan cấp huyện không giống nông thôn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn thấy Trình Nhược Lâm có chút thất vọng liền đảo mắt mà nói:
- Nhược Lâm, em và La Băng có quan hệ gì, sao thân mật như vậy? Chẳng lẽ là …

- Anh nói gì thế.
Trình Nhược Lâm mới đầu còn không rõ, sau thấy vẻ mặt kỳ quái của Triệu Quốc Đống nên hiểu ngay ra mà nói:
- Người ta và Băng tỷ là cùng tâm trạng cho nên …
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status