Lộng triều

Quyển 9 - Chương 1


Tiễn người nước Đức lên máy bay về nước, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sự chuyên nghiệp của người Đức làm ngay cả phiên dịch đi theo cũng phải than thở. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có hai đại biểu và một nhân viên phiên dịch tới Ninh Lăng năm ngày, tiến hành khảo sát các phương diện như vị trí địa lý khu công nghiệp Lâm Cảng, năng lực vận chuyển của cảng Ninh Lăng, cùng với hệ thống giao thông và giá đất của khu công nghiệp, từ chính sách ưu đãi đến điều kiện trụ cột của Ninh Lăng, từ năng lực cung cấp điện đến tình hình an ninh trật tự.

So sánh với lần trước lãnh đạo của công ty tới, lần này nhân viên của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo tiến hành khảo sát cẩn thận hơn nhiều, yêu cầu Ninh Lăng chuẩn bị các tài liệu rất chi tiết, cụ thể. Điều này làm cán bộ Tây Giang không nhịn được nói thầm Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo này rốt cuộc muốn chuyển trụ sở chính tới Ninh Lăng hay là xây dựng một trụ sở chế tạo ở đây?

Trong mắt người Đức không có tết truyền thống Trung Quốc, cũng không có nghĩa người Ninh Lăng không có khái niệm tết, nhưng tất cả phải vì công việc. Ngay vả Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần và Hoắc Vân Đạt gần như phải quay vòng tròn theo hai người Đức. Tất cả công việc nhường hết cho đợt khảo sát lần này. Tất cả các tài liệu đều phải được ba người kiểm tra rồi mới đưa sang cho người Đức.

Cũng may người Đức yêu cầu không cao về điều kiện sinh hoạt, ngược lại tên phiên dịch kia lại làm người ta chán ghét. Một kẻ ở Trung Quốc mà ra vẻ người nước ngoài làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn hết sức nhẫn nại đợi người Đức lên máy bay mà vẫn không phát tiết.

Người Đức khá hài lòng không phải vì sự tiếp đón cao của Tây Giang, mà vì sự chuẩn bị tỉ mỉ của Tây Giang. Các loại số liệu đều có thể nhanh chóng được đưa tới, hơn nữa khảo sát thực địa cho thấy tài liệu viết là thật, không hề sai khác. Ở điểm này Triệu Quốc Đống đã yêu cầu rất rõ ràng, không được giấu giếm, không được nói quá lên, cho dù ở địa phương có điểm gì không như ý cũng phải phản ánh rõ. Đúng là vì điểm này nên được người Đức tôn trọng.

Hai vị đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đã ở Thượng Hải vài năm, cũng từng đến khảo sát mấy thành phố nên hiểu rõ tác phong làm việc của cơ quan nhà nước Tiếu Triêu Quý. Nhất là còn có hai nhân viên trong nước phối hợp nên quá trình khảo sát rất nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ làm khó.

Nhưng biểu hiện của Tây Giang làm bọn họ có chút ngạc nhiên. Mặc dù có không ít chỗ không như ý, nhưng ít nhất thái độ của chính quyền địa phương là thẳng thắn mà nhiệt tình, không hề giấu. Điều này làm người Đức cảm thấy tác phong của chính quyền địa phương còn quan trọng hơn là mấy vấn đề bất lợi khác.

Có thể nói lần khảo sát này của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo khá thành công.

- Bí thư Triệu, người Đức đúng là cố chấp, nói nhiều như vậy mà cũng không muốn ở lại thêm. Bọn họ nói mười ngày sau đến là đến, nhưng khi đó chúng ta mới bắt đầu đi làm, ăn tết cũng không ngon.
Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói:
- Vì hạng mục này mà Ủy ban kinh tế, phòng Đất đai, giao thông, Ủy ban Xây dựng đã phải thức trắng mấy đêm. Cuối năm là lúc mọi người phải được nghỉ ngơi mà lại thế này.

- Có những lúc phải dùng thủ đoạn như vậy, có thể thu hút hạng mục này thì Tây Giang chúng ta có bước khởi đầu tốt, dù mệt hơn nữa cũng phải cố gắng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, anh bảo Hạ Đồng hỗ trợ cho nhân viên của các phòng ban tham gia chuẩn bị cho hạng mục này một chút, bọn họ đúng là vất vả. Chúng ta vừa cho ngựa chạy cũng phải cho nó ăn chứ.

- Tôi cũng đang định bàn với Bí thư về việc này. Hơn nữa dựa theo quy định thu hút đầu tư của Tây Giang chúng ta, thu một hạng mục này vào thì sẽ có tiền thưởng. Trước kia số lượng không nhiều nên không thực hiện. Nhưng hạng mục này thì khác, chính thức xác thực cũng là tầm 70 triệu đầu tư, theo tỷ lệ thì cũng là hơn 700 ngàn tiền thưởng.
Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói, trong thời gian này mọi người đúng là rất mệt, hy sinh thời gian nghỉ ngơi nên phải có trợ cấp mới đúng.
- Bí thư Triệu xem có cần điều chỉnh tiêu chuẩn và chính sách hay không?

- Tôi thấy chính sách khích lệ này có thể tiếp tục duy trì. Hơn 700 ngàn cũng được. Chúng ta không thể vì số lượng đầu tư lớn mà cắt giảm. Người có cống hiến xuất sắc trong hạng mục thì phải trọng thưởng, tất cả nhân viên tham gia đều phải được tính tới, nhưng lãnh đạo quận theo quyết định là không được tham gia vào.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Tằng Lệnh Thuần ngẩn ra rồi thử hỏi.
- Bí thư Triệu, khoản chi lớn như vậy, hơn nữa theo hình thức thưởng thì tôi lo sẽ làm Thị xã có phản ứng. Mặc dù chế độ này sớm được xác định nhưng trước đây chỉ là đầu tư có bốn năm triệu mà không dựa theo tiêu chuẩn áp dụng, chỉ trợ cấp một chút, một người vài trăm. Nếu thực sự dựa theo thì mỗi người sợ rằng phải 30 ngàn, như vậy sẽ dẫn đến phiền phức.

- Đúng thế Bí thư Triệu, điểm này tôi nghĩ cũng nên cẩn thận một chút.
Quế Toàn Hữu nhíu mày nói;
- Số lượng quá lớn. Nếu chỉ là tầm trăm ngàn thì chia ra mỗi người vài ba ngàn còn được. Nhưng hơn 700 ngàn thì sẽ làm người ta sợ hãi. Các cán bộ không ở cơ quan mảng kinh tế cũng sẽ ý kiến.

Hoắc Vân Đạt cũng gật đầu đồng ý.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, Quận ủy, Ủy ban có đưa ra văn bản không?

- Có, lúc ấy Hội nghị thường vụ Quận ủy đã xác định, sau đó cũng làm văn bản gửi tới các cơ quan.
Tằng Lệnh Thuần nói.

- Vậy theo ý tôi là cứ dựa theo quy định mà làm. Người không có chữ tín thì không thể đứng vững, chính quyền càng là như vậy. Chỉ là lần này thu hút đầu tư này không phải tác dụng của riêng đơn vị nào cả. Ý của tôi là dành một phần lớn làm quỹ thu hút đầu tư, số còn lại phát cho anh em. Ừ, tôi thấy thưởng không thấp hơn 200 ngàn, 500 ngàn còn lại có thể thành lập một quỹ dùng để thưởng cho đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc trong công tác thu hút đầu tư. Chúng ta cần đưa ra nguyên tắc thưởng, trừ một phần trăm theo quy định thì sẽ do chính quyền tiến hành bình chọn, mỗi năm có thể trích ra 100 ngàn thưởng cho lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn tạo hoàn cảnh đầu tư tốt.

- 200 ngàn phát ra sợ là cũng tạo thành chấn động, Bí thư Triệu, điểm này có phải là …
Tằng Lệnh Thuần nói.

- Cứ làm theo ý tôi, có vấn đề tôi chịu. Nếu có chấn động thì tôi thấy là chuyện tốt, ít nhất chứng minh Tây Giang chúng ta muốn thật sự thu hút đầu tư, có thể coi đây là cách kích thích tính năng động của cán bộ.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.

Triệu Quốc Đống không ngại có phản ứng, hắn lại mong có.

Đến vị trí này thì công việc bình thường khó làm lãnh đạo tỉnh chú ý, ít nhất anh muốn tỉnh chú ý thì phải làm ra thứ gì mới, đương nhiên phải phù hợp quy định pháp luật. Nếu Quận ủy, Ủy ban Tây Giang sớm có văn bản quy định, như vậy hắn chẳng qua chỉ là kiên trì thực hiện mà thôi. Dù ai muốn ý kiến cũng không làm gì được hắn.

Một tuần trước Quý Thành Công được miễn chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh An Nguyên, Trung ương có phân công khác. Nhưng nghe đồn Quý Thành Công sẽ kiêm chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương, coi như là Lãnh đạo quốc gia.

Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa trước đây của tỉnh An Nguyên bây giờ đã làm Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Thành phố Ninh Giang. Quý Thành Công là Bí thư tỉnh ủy lại chỉ là Ủy viên trung ương, nếu như không bố trí một vị trí thích hợp đúng là không ổn.

Ninh Pháp đã chính thức tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy, có lẽ đợi hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sẽ từ chức chủ tịch tỉnh, nhường đường cho bộ máy mới khi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh khóa mới diễn ra vào năm tới.

Mà trước đó Trương Nghiễm Lan đã được miễn chức Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô, chức vụ mới là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Hải, quyền chủ tịch tỉnh. Mà Bí thư Thị ủy An Đô do Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp – Miêu Chấn Trung đảm nhiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status