Lộng triều

Quyển 9 - Chương 63


Khi Triệu Vân Hải đến Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống đang còn đắm chìm trong việc Trình Nhược Lâm rời đi.

Trình Nhược Lâm gần như ngay lập tức từ chức và lên tỉnh thành.

Trong mấy ngày này Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận ra sự hưng phấn và bận rộn từ trong cuộc điện thoại của Trình Nhược Lâm. Cô giống như con chim nhỏ thoát khỏi lồng, bây giờ đang chìm đắm vào công việc mới.

Triệu Vân Hải lợi dụng thời gian sau thực tập mà tới Ninh Lăng. Đợt thực tập Triệu Vân Hải sẽ bị Trường Xuyên kéo về tập đoàn. Y bị đá đi theo Đức Sơn để quen thuộc thị trường, sau đó lại bị Trường Xuyên bố trí chạy theo Khuất Bình mà học tập. Lần này Triệu Vân Hải đến đây là để xem thủ tục đầu tư vào ngân hàng thương mại An Đô và Ninh Ba.

- Chú không muốn làm ở Thương Lãng, vậy chú muốn làm gì?
Triệu Quốc Đống cũng không kinh ngạc khi Triệu Vân Hải nói ra điều này. Trên thực tế hắn đặt rất nhiều kỳ vọng vào Triệu Vân Hải. Hắn hy vọng Triệu Vân Hải có thể làm việc mình thích. Ở điều kiện không lo lắng cho cuộc sống thì có thể đi phấn đấu theo sở thích của mình.

- Bây giờ em vẫn chưa nghĩ kỹ. Nhưng em không muốn làm việc ở Thương Lãng, đó là sự nghiệp của Tam ca, Nhị ca, em muốn làm việc của mình.

- Chưa nghĩ ra? Chẳng lẽ không có chút phương hướng nào sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Chú sau khi tốt nghiệp sẽ đi vào xã hội, chẳng lẽ chú không biết mình sẽ làm gì sao?

- Anh, anh còn nhớ lần trước anh nói với em về internet không?
Triệu Vân Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống ở to mắt nhìn Triệu Vân Hải mà nói.
- Chú muốn làm trong lĩnh vực internet?

- Anh, em nhớ đêm đó anh nói với em mạng internet sẽ làm thế giới thay đổi, mà ngành tin tức cũng sẽ làm thế giới thay đổi như máy hơi nước. Cho nên hơn năm qua em vẫn chú ý tình hình internet, em cảm thấy ánh mắt của anh rất chính xác. Thứ này đúng là đủ để thay đổi thế giới.
Triệu Vân Hải hưng phấn liếm môi.

- Nếu chú có tiền thì chú định làm gì?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Hơn năm trước hắn gieo trồng hạt giống, bây giờ đã đâm chồi. Hắn vốn tưởng Triệu Vân Hải quên hạt giống này, không ngờ bây giờ nó đã phát triển.

- Anh, vậy phải xem có bao tiền. Em thấy lĩnh vực internet là một bộ phận của ngành tin tức, tương lai vô hạn, em rất chú trọng nó. Anh, anh cũng nên chú ý nhiều đến ngành sản xuất này.
Triệu Vân Hải lấy hai cuốn sách đặt trên bàn rồi nói:
- Anh, em đề nghị anh đọc hai quyển sách này.

Triệu Quốc Đống nhìn và vui vẻ. Quyển Mạng internet là vua, còn quyển còn lại là Sinh tồn trong ngành công nghiệp số.

Hai quyển này Triệu Quốc Đống nhớ một cách mơ hồ nhưng hôm nay Triệu Vân Hải đặt trước mặt làm hắn nhớ lại không ít ký ức. Hai quyển này đã khiến không ít người nổi tiếng vì học theo nó, tìm hiểu nó.

- Ừ, hai quyển này anh đã đọc, chẳng qua anh bây giờ muốn biết chú muốn làm gì. Chú học pháp luật không phải kỹ thuật. Phần mềm cũng được, trò chơi cũng được, anh chỉ muốn biết mục tiêu của chú là gì? Hoặc là nói chú thấy mình nên tập trung vào mảng nào?

- Anh, nói thật là bây giờ em không biết. Nhưng em biết tương lai của internet là vô hạn. Em tin rằng chỉ cần xuống nước tước là sẽ uống đầy bụng.
Triệu Vân Hải có chút xấu hổ khi Triệu Quốc Đống nói như vậy.

- Ồ, trước khi kiếm được tiền thì cũng sẽ có nhiều người chết đuối đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy bây giờ chú định làm gì?

- Anh, nếu có thể thì em muốn dựa theo ý của mình mà tiến hành. Em đã liên lạc một ít người bạn làm mảng này. Đúng như anh nói, em không biết kỹ thuật nhưng em biết ngành sản xuất này sẽ phát triển. nếu anh đầu tư thì em cũng sẽ đi theo anh mà thử một phen.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Triệu Vân Hải một lúc rồi gật đầu nói:
- Được, chú có chủ kiến của mình là tốt. Nhưng chú phải nhớ tương lai tốt chưa chắc chú có thể làm tốt. Kỹ thuật tốt cũng chưa chắc có thể thành công. Chú phải nắm chắc tài chính, kỹ thuật, sự vận chuyển phù hợp thì mới có thể làm tốt.

Triệu Vân Hải mãi đến khi đi vẫn đang suy nghĩ lời mà Triệu Quốc Đống nói. Mặc dù y cảm thấy lĩnh vực Internet là ngành đầy cơ hội nhưng làm mảng nào mới có thể thành công. Trò chơi? Quảng cáo? Phần mềm? Y không rõ ràng, chẳng qua ông anh đã ám chỉ một vài điều đó là tài chính. Mà tài chính thì bây giờ coi như y đã có.

………

Ông trời bắt đầu phát huy sức mạnh. Vừa vào tháng sáu mà thời tiết đã rất nóng nực, nhưng lại có độ ẩm cao hơn hẳn mọi năm.

Triệu Quốc Đống cũng ý thức được lịch sử sẽ không thay đổi. Thời tiết nóng ẩm sớm như vậy thì khó tránh khỏi mưa lớn. Vì chuẩn bị vật tư phòng chống lụt bão mà Triệu Quốc Đống lại phải đấu miệng lưỡi với Tằng Lệnh Thuần và Ngụy Hiểu Lam một phen.

Lúc này dù là Tằng Lệnh Thuần hay Ngụy Hiểu Lam đều cho rằng trong lòng Triệu Quốc Đống có bóng ma. Mua nhiều bao cát, túi đựng cỏ, đá, cát, còn nhiều bè gỗ, dây thừng, máy phát điện, màn, chiếu thì không khác gì chuẩn bị cho cơn lũ lụt rất lớn. Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều không bình thường.

Nhưng do tôn trọng quyền uy của Bí thư Quận ủy nên hai người mặc dù không cho là đúng nhưng vẫn phải làm.

Triệu Quốc Đống gần như cứ cách vài ngày là đến xem công trình gia cố hệ thống đê điều, đồng thời cũng đốc thúc bên Khu Khai Phát chuẩn bị các phương tiện phòng chống lụt bão. Cũng may Khu Khai Phát ở bờ nam cao hơn nên vấn đề không lớn. Chẳng qua Quận Đông Giang ở bờ bắc lại có không ít vấn đề.

Vài ngày sau Triệu Quốc Đống một lần nữa kiểm tra bờ sông Thúy Hà, tình hình bờ bắc vẫn như cũ, Triệu Quốc Đống đúng là không biết nói gì. Chuyện này mà không ai coi trọng, tất cả vẫn như bình thường. Chẳng qua đó là địa bàn người khác nên hắn không thể làm gì được.

Trưởng phòng Thủy lợi Tây Giang Lưu Vĩnh Quý là người làm trong ngành lâu năm, đã qua nhiều đời Bí thư Quận ủy. Y chưa bao giờ gặp qua Bí thư Quận ủy nào coi trọng công tác phòng chống lụt bão như vậy, gần như một tuần lên đê một lần, mỗi lần phải một hai tiếng mới xuống.

- Lão Lưu, anh nói thời tiết năm nay có khác thường không?
Triệu Quốc Đống đứng trên bờ sông mà nhìn mặt nước. Sông Tú hà bắt nguồn từ núi Võ Lăng, lúc này trên Thương Hóa mưa nhiều khiến mặt nước Tây Giang đã rộng 300m. Triệu Quốc Đống lo nhất chính là điểm này. Thương Hóa không chống đỡ được thì có thể ảnh hưởng tới hệ thống đê điều Tây Giang không?

- Khác thường? Bí thư Triệu, thời tiết Ninh Lăng chúng ta vốn là như vậy. Nóng sớm, lạnh muộn, căn bản không khác gì so với Tân Châu. Nhưng thời tiết Thông Thành phía bắc mát hơn chúng ta nhiều. Ai cũng nói đó là do núi Võ Lăng che chắn cho. Nói dưới chân núi Võ Lăng có địa khí, nóng, cho nên khiến cho nhiệt độ Ninh Lăng chúng ta ấm áp hơn phía đông nhiều.
Lưu Vĩnh Quý cười hì hì nói.

- Lão Lưu, tôi không phải nói chuyện nóng sớm. Tôi nói là anh có cẳm thấy thời tiết hôm nay rất nóng, nhưng độ ẩm lại cao làm người ta có cảm giác không thở được không?
Triệu Quốc Đống nhấc nhấc chiếc áo trong của mình thì thấy nó dính chặt vào người, rất khó chịu.

- Bí thư Triệu, Ninh Lăng chúng ta có ba con sông chảy qua, địa thế lại thấp, trời nóng nên nước bốc hơi nhiều và không thể tản đi được. Sao lại không có những cơn sóng nhiệt chứ.
Lưu Vĩnh Quý lắc đầu nói:
- Thế này còn chưa đáng gì. Chờ đến tháng 7, 8 thì nó còn hơn nữa. Tây Giang nóng hơn Hoa Lâm nhiều.

- Ồ, Hoa Lâm đúng là mát hơn nhiều, nhất là đi vào núi ở đông nam thì càng mát mẻ hơn. Lên trên đỉnh núi Hốt Luân thì anh phải mặc chiếc áo khoác ngoài mới được, nếu không sẽ cảm lạnh.
Triệu Quốc Đống đúng là nhớ cuộc sống ở Hoa Lâm. Suối nước nóng, rừng rậm, thung lũng, tất cả làm hắn hòa vào thiên nhiên.

- Đúng thế, bên Bí thư Triệu nhiều núi ít bình nguyên, rứng rậm nhiều cây, ít sản xuất công nghiệp nên không khí tươi mát, khí hậu mát mẻ.
Lưu Vĩnh Quý cười nói:
- Bí thư Triệu ở Hoa Lâm cũng được ba năm phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status