Lộng triều

Quyển 9 - Chương 67


Cả đêm đó Triệu Quốc Đống gần như không ngủ. Mưa không ngừng rơi, Triệu Quốc Đống đoán mưa từ 3h đến 5h thì ít nhất cũng là trên 120mm, cứ như vậy thì núi Võ Lăng rất có thể sẽ có lũ quét.

Đây chỉ là ngày đầu tiên, Triệu Quốc Đống đánh giá chỉ sợ hai ba hôm sau mới là quan trọng nhất. Trước đó không mua, cơn mưa này xuống đất hút không ít, nhưng sau đó đất đã bão hòa thì lại khác.

Triệu Quốc Đống nằm trên ghế trong văn phòng cả đêm. Một giờ ngủ, ba giờ tỉnh lại, bốn giờ ngủ, 6h30 tỉnh lại. Hắn lại phải chống trả công việc ngày mới.

Trời vẫn âm u, mưa mặc dù nhỏ đi nhưng không dừng. Triệu Quốc Đống đứng nhìn các nhân viên lục tục đi vào trụ sở. Tất nhiên cơn mưa đêm qua không ảnh hưởng mấy tới bọn họ. Ninh Lăng hay gặp mưa to, mọi người vốn có thói quen. Không ít người đi ủng đi làm, đến văn phòng liền thay bằng dép đã chuẩn bị sẵn.

Một chiếc Mitsubishi của Văn phòng quận và một chiếc Cherokee của phòng Thủy lợi tiến vào. Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần, Ngụy Hiểu Lam đã hẹn lên kiểm tra hệ thống đê điều sông Ô Giang, Tú Hà. Hoắc Vân Đạt đến mấy nhà máy đốc thúc bọn họ chuẩn bị phòng chống lụt bão. Lăng Tiêu, Tiếu Triêu Quý đến khu Việt Tú thăm dân chúng.

Xe chạy trong cơn mưa, trên đường đã có những chỗ ngập nước, mặc dù không quá sâu nhưng có chỗ ngập đến nửa lốp xe. Khu vực nội thành có hệ thống thoát nước đã xuống cấp, mưa mới mấy tiếng đã như vậy, nếu như kéo dài vài hôm, nước hai con sông kia lên thì nước càng khó thoát.

Tằng Lệnh Thuần cũng rất lo lắng. Tối qua Triệu Quốc Đống ở lại trực ban. Triệu Quốc Đống bảo y về nhà nghỉ ngơi, có lẽ mấy hôm sau sẽ có lũ. Tằng Lệnh Thuần cũng không từ chối. Nhưng 3h sáng bắt đầu mưa to làm y không ngủ được. Y đứng trước cửa nhìn mưa 2 tiếng không tạnh. Đến khi vợ gọi, y mới vào ngủ thêm hai tiếng.

Ngụy Hiểu Lam tối qua cũng không ngủ ngon. Triệu Quốc Đống gọi làm cô cũng lo lắng lập tức gọi cho Ủy ban Xây dựng, phòng Thủy lợi, nông nghiệp, khu Việt Tú, lại liên lạc với Văn phòng quận yêu cầu bọn họ liên lạc với các xã, thị trấn. Nếu có tình hình gì lập tức báo cáo. Chồng cô nằm trên giường không khỏi kêu than rằng vợ sau khi thành thường vụ liền không được an nhàn.

Hai ô tô lên đê sông Ô Giang. Đoàn người mặc áo mưa mà xuống xe. Triệu Quốc Đống đi dọc theo bậc thang đá mà xuống rồi cẩn thận nhìn mặt nước. mặt nước chưa quá đục, có lẽ nước đầu nguồn chưa tới. Nhưng so sánh vớ hôm qua thì đã hơn hẳn. Lưu Vĩnh Quý và Sa Nhất Thành xuống nhìn tốc độ nước và hàm lượng cát trong nước.

Xem một chút, Triệu Quốc Đống đi lên. Khi Lưu Vĩnh Quý lên đê, hắn nói:
- Lão Lưu, anh thấy sao?

- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Chỉ là một trận mưa nên chưa thấy rõ. Hàng năm đều có mưa to, nếu chỉ một ngày hai đêm thì đối với hệ thống đê điều của Tây Giang chúng ta bây giờ sẽ không vấn đề gì.
Lưu Vĩnh Quý trầm giọng nói.

- Nếu mưa hai ngày ba đêm, thậm chí bốn năm ngày?
Triệu Quốc Đống nói.

Lưu Vĩnh Quý ngẩn ra mà nói:
- Bí thư Triệu, mưa liên tục bốn năm ngày chưa từng xuất hiện. Nếu như vậy thì hệ thống đê điều Ô Giang chắc chắn hơn nữa thì nước cũng sẽ vượt qua đê.

- Vượt qua đê thì không sao, chúng ta có thể tạm thời tăng cao, tôi chỉ lo đê mà vỡ thì sẽ rất phiền phức.
Triệu Quốc Đống đứng trên đê nhìn về phía tây là khu nội thành Ninh Lăng. Nếu vỡ đê thì hậu quả không ai dám tưởng tượng.

- Chắc sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. Đoạn đê này làm rất kiên cố. Mặc dù là công trình của Thị xã nhưng bởi vì liên quan tới sự sống còn của Tây Giang nên tôi cũng khá chú ý. Hơn nữa tác phong của Cục trưởng Mã – Cục Thủy lợi khi đó cũng rất cẩn thận, đội thi công không thể cắt giảm vật liệt xây dựng.
Lưu Vĩnh Quý nói.
- Chẳng qua đoạn này đã làm ba năm nên tình hình như thế nào thì tôi không rõ.

- Bí thư Triệu, Thị trưởng Mạnh và Cục trưởng Uông tới.
Ngụy Hiểu Lam thấy một xe việt dã dừng ở dưới liền nói.

Vẻ mặt Mạnh Uyên rất mệt mỏi, tất nhiên là đêm qua lo nên không ngủ được. Lúc trước Triệu Quốc Đống nhắc y về việc gia cố hệ thống đê điều của Thị xã làm y có chút khó chịu. Chẳng qua bây giờ Mạnh Uyên có lẽ đã ý thức được đợt lũ lụt này là không dễ dàng.

Chào hỏi vài câu, Triệu Quốc Đống nói:
- Thị trưởng Mạnh, bên Thương Hóa cùng Phong Đình như thế nào?

- Không tốt, phía nam Thương Hóa mưa rất lớn, tôi nghe nói Tân Châu cũng vậy. Nước sông Vân Khê ở Phong Đình không ngừng tăng lên, huyện thành Phong Đình đã bắt đầu ngập lụt, nước tại các suối trên núi cũng tăng rất nhanh. Ở thượng du sông Tú Hà cũng đang tăng lưu lượng nước, tôi nghĩ rất nhanh sẽ tới đây. Bí thư Triệu, sợ rằng bên Sông Tú Hà anh phải chú ý nhiều.
Mạnh Uyên phải chú ý tất cả các con sông trong Thị xã Ninh Lăng, áp lực rất lớn.

- Thị trưởng Mạnh, bên Tây Giang chúng tôi đã động viên toàn bộ. Tôi lo bên Thương Hóa. Sông Tú Hà bắt nguồn từ bên đó, nhất là yw ở đó đã xây dựng nhiều năm mà không sửa chữa, năng lực chứa nước quá kém. Nếu vấn đề xảy ra ở Thương Hóa thì tổn thất lớn nhất không chừng là ở Tây Giang chúng tôi.

Lúc này Triệu Quốc Đống phải nói thẳng. Yw là bóng ma trong lòng hắn. Hắn từng đề cập với Uông Đạo Lộc về việc này, nhưng Uông Đạo Lộc nói yw năm nay đã được kiểm tra, tất cả đều bình thường, Triệu Quốc Đống cũng không tiện nói thêm gì.

- Bên yw thì tôi đã gọi cho Thương Hóa để bọn họ tăng cường an toàn cho yw, chú ý diễn biến của dòng nước, đề phòng bất trắc.
Mạnh Uyên nói chuyện không quá tự tin. Yw là do Thương Hóa quản lý, y chỉ có thể gọi điện thoại mà thôi.

- Tôi phải nói trước với anh, tôi thấy bên Thương Hóa chuẩn bị không đầy đủ. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Mạnh Uyên mà nói.

Mạnh Uyên cố nhịn cơn lo lắng trong lòng mà nói:
- Bí thư Triệu, các huyện đều có quy hoạch, nếu xảy ra chuyện thì nên đánh ai thì sẽ đánh người đó. Tôi nghĩ thời này chắc không ai muốn mất mũ.

Nhìn xe của đám Triệu Quốc Đống rời đi, Uông Đạo Lộc thấy vẻ mặt Mạnh Uyên không tốt nên thử hỏi.
- Thị trưởng Mạnh, có cần gọi sang bên Thương Hóa nữa không? Tôi thấy bên Thương Hóa chuẩn bị kém xa so với Tây Giang. Tây Giang lo không phải không có lý. Nếu sông Tú hà ở phía Thương Hóa có chuyện thì gặp nạn cuối cùng sẽ là Tây Giang. Mấy xã, thị trấn ở phía tây nam của Tây Giang sẽ bị uy hiếp.

Mạnh Uyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Còn muốn nói như thế nào nữa? Tôi đã mấy lần gọi cho Bí thư, Chủ tịch huyện Thương Hóa, người ta cũng không nhịn được và cho rằng Thị xã thò tay quá dài. Hay là anh gọi cho phòng Thủy lợi Thương Hóa hỏi xem sao?

Mưa đến 10h trưa thì nhỏ đi. Triệu Quốc Đống có thể thở phào nhẹ nhõm. Bữa trưa hắn ăn cũng ngon miệng hơn. Chẳng qua đến 2h chiều trời lại tối sầ006D lại, mưa bắt đầu đổ xuống.

Triệu Quốc Đống cảm thấy thứ mình biết sẽ thành sự thật. Mưa cứ liên tục với mức lớn như thế này thì không lũ ở đầu nguồn mới là lạ. Hơn nữa công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão của Thương Hóa làm không tốt.

Mưa đến 7h tối mới nhỏ đi, khu nội thành ngập khá nghiêm trọng, mà mực nước của Ô Giang, Tú Hà cũng tăng lên rất nhanh, không ngừng có cây cối, súc vật xuất hiện giữa dòng sông.

- Lão Tằng, tôi đoán đêm nay sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Quốc Đống nhìn vào một con trâu đang giãy dụa giữa dòng nước, dòng nước quá mạnh làm nó không thể bơi vào bờ. Mấy đứa bé giỏi bơi chỉ có thể trơ mắt nhìn con trâu cách mình có mấy chục mét nhưng không đứa nào dám mạo hiểm bơi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status