Lộng triều

Quyển 9 - Chương 70


Ứng Đông Lưu bỏ máy xuống. Y vừa nhận được điện của Phó chủ tịch tỉnh Khang Nhân Lương phụ trách mảng phòng chống lụt bão toàn tỉnh. Nội dung chỉ có một, lũ lụt rất nghiêm trọng, trước nay chưa từng có.

Tân Châu, Ninh Lăng, Đường Giang, Lam Sơn gặp mưa rất to, trong đó Ninh Lăng gặp mưa lớn nhất trong lịch sử. Trong vòng 48h qua mưa đã đạt mức 620mm khiến đất đá từ núi đổ xuống. Trong đó huyện Thương Hóa – Thị xã Ninh Lăng đã có ba người chết, 18 người mất tích, hơn 10 hộ dân bị nhốt trong núi không thể liên lạc. Tình hình rất nghiêm trọng là do Hồ chứa nước Mật Sơn bị lũ trên núi đổ ập xuống khiến đập tràn đã có vết rạn. Nếu đập tràn vỡ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, tài sản của hơn 100 ngàn dân bên dưới, tình hình rất nguy hiểm.

- Vấn đề nghiêm trọng tới như vậy, sao Thị xã Ninh Lăng hôm qua không báo cáo? Một đêm mà đã đến mức như vậy, Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng làm ăn cái gì?
Ứng Đông Lưu rất tức giận và không thở nổi. Chẳng qua y cảm thấy trước mặt không phải Bí thư Thị ủy Ninh Lăng mà là phó của mình nên mới đè cơn tức giận trong lòng xuống.
- Đã báo cáo với Bí thư Ninh chưa?

- Tôi đã báo cáo với Bí thư Ninh. Bên Ninh Lăng, Hoàng Lăng và Thư Chí Cao đã đến Thương Hóa chỉ huy. Hơn nữa Ban chỉ huy quân sự địa phương cũng đã thông qua Quân khu tỉnh liên lạc với Quân khu Quảng Châu xin tăng viện. Thị xã Ninh Lăng đang tiến hành động viên khẩn cấp, dân binh và cảnh sát đã được điều động toàn bộ để đi cứu nạn.

Khang Nhân Lương đầu bên kia cũng có tâm trạng rất nặng nề. Y vừa lên làm cán bộ tỉnh đã gặp chuyện này, ai chẳng lo. Nhất là gặp thiên tai lớn như vậy, lực lượng con người là quá nhỏ bé. Không ai có thể đoán trước thời tiết khắc nghiệt này sẽ gây hậu quả lớn như thế nào?

- Ừ, yêu cầu Ninh Lăng toàn lực tự cứu, không tiếc tất cả mà cứu dân chúng bị nhốt ra.
Ứng Đông Lưu nói:
- Tôi lập tức đến Ninh Lăng. Anh thông báo văn phòng và Tỉnh ủy chuyện này sợ phải lập tức báo cáo với Trung ương Đảng và Quốc vụ viện. Ngoài ra bên quân đồn trú thì tôi sẽ lập tức liên lạc Quân khu tỉnh để bọn họ nhờ bên Quảng Châu giúp. Đúng, quân đóng ở Ninh Lăng có bao nhiêu?

- Có một binh đoàn có lẽ là của Quân khu tỉnh, cũng đã xin chỉ thị của Quân khu Quảng Châu, chắc lập tức sẽ có hồi âm.
Khang Nhân Lương nghe Ứng Đông Lưu muốn đi Ninh Lăng nên vội vàng nói:
- Chủ tịch Ứng, tôi thấy để tôi đi Ninh Lăng. Tình hình ở Tân Châu cùng Lam Sơn tốt hơn một chút, Đường Giang vấn đề chắc cũng ít hơn, bây giờ nguy hiểm nhất là Ninh Lăng. Hồ chứa nước Mật Sơn là đập chứa xây dựng từ những năm 50, dung lượng nhỏ, năng lực tiết nước kém, tôi lo Hồ chứa nước Mật Sơn mà xảy ra chuyện thì sẽ …

Ứng Đông Lưu suy nghĩ một chút. Y vốn không muốn để Khang Nhân Lương đi Ninh Lăng. Bên Đường Giang cũng không lạc quan, chẳng qua Khang Nhân Lương nói như vậy, y đành phải nói:
- Được, anh bố trí chuyện trên tỉnh, mật thiết chú ý bên Đường Giang, tôi sẽ nói chuyện với Bí thư Ninh rồi chúng ta lập tức tới Ninh Lăng.

Hoàng Lăng mặt sa sầm đứng trong văn phòng quản lý Hồ chứa nước Mật Sơn. Ánh đèn bên ngoài cửa sổ rất sáng, tiếng người không ngừng vang lên. Binh đoàn đồn trú đã tới đập nước và bắt đầu mạo hiểm đắp lại đập. Nhưng vấn đề của Hồ chứa nước Mật Sơn là rất nghiêm trọng, hơn nữa nước từ thượng nguồn không ngừng đổ xuống, năng lực tiêu thoát nước đã đến mức lớn nhất mà mực nước vẫn tăng lên. Bên khí tượng dự báo đêm nay sẽ mưa rất to, Hoàng Lăng cảm thấy Hồ chứa nước Mật Sơn này khó chống đỡ được tới sáng mai.

Y vốn nghĩ tình hình Phong Đình đã rất xấu, không ngờ Thương Hóa còn kém hơn. Hồ chứa nước Mật Sơn này đã thành quả bom khổng lồ đối với sông Tú Hà. Nếu Hồ chứa nước Mật Sơn bị vỡ, nước trực tiếp đổ xuống. Y nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi, lo lắng của Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Thương Hóa, Hoàng Lăng có thể kết luận ngay cả bọn họ cũng không nắm chắc về hệ thống đê điều của hai bên bờ sông Tú Hà.

Cửa văn phòng được mở ra, một sĩ quan quân đội cùng Cục trưởng cục Thủy lợi Ứng Đông Lưu tiến vào.
- Bí thư Hoàng, tư lệnh Lý.

- Sao rồi?
Lý Nguyên Khánh rất nghiêm túc nói.

- Rất không tốt, đập lại xuất hiện hiện tượng rạn nứt, nước đã ngấm vào, có chỗ có khe rất lớn. Nếu mực nước không ngừng tăng cao, tôi cảm thấy nó khó có thể duy trì.
Một sĩ quan nói:
- Bây giờ phải lo nếu như Hồ chứa nước Mật Sơn vỡ thì hạ lưu sẽ rất nguy hiểm.

- Đội trưởng Phương, không có chút hy vọng nào sao?
Lý Nguyên Khánh cắn chặt răng mà nói. Dân chúng hai bên bờ sông hạ lưu đang được khẩn cấp sơ tán, nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì muốn hoàn thành là không thể.

Sĩ quan kia lắc đầu nói:
- Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng tôi cần nhắc mọi người phải chuẩn bị tư tưởng cho tình hình xấu nhất, phải tăng tốc di dân ở hạ lưu.

- Cảm ơn các anh đã ủng hộ. Tất cả cán bộ Đảng viên của Ninh Lăng đang tập trung vào công việc di dân. Nhưng chúng tôi cần thời gian, xin các anh dù như thế nào cũng phải giúp chúng tôi tranh thủ thời gian.
Hoàng Lăng thấy mình lúc này đang rất khẩn trương.

Hoàng Lăng hít sâu một hơi rồi nói:
- Lão Uông, tình hình đê thế nào rồi?

- Đội trưởng Phương nói đúng, đã rất nguy hiểm, đã rạn tức là bên trong đập có vấn đề, không chú ý một chút là sụp đổ.
Ứng Đông Lưu trông già đi chục tuổi. Hai ngày liên tục vất vả làm y từng tuổi này không chịu được. Nhưng y không dám chậm trễ.

Hoàng Lăng đang định nói thì điện thoại di động vang lên.
- Chủ tịch Khang, chào ngài, hả, tôi đang ở Hồ chứa nước Mật Sơn, tình hình rất nghiêm trọng, đập chứa đã xuất hiện khe nứt, căn cứ nhân viên cứu nạn nói thì muốn giữ là rất khó khăn. Nhất là đêm nay sẽ có mưa to trút xuống. Ngài và Chủ tịch Ứng sẽ tới? Vâng, hạ lưu đang tiến hành sơ tán, chúng tôi đang tranh thủ thời gian, chủ yếu là thời gian.



Không ai ngờ vỡ đên lại nhanh như vậy. Mưa vừa trút xuống hơn một tiếng, Hồ chứa nước Mật Sơn bắt đầu sụp đổ, may là tốc độ không quá nhanh khiến mọi người đang làm việc còn kịp rút sang hai bên. Năm phút sau, việc sụp đổ bắt đầu diễn ra ở quy mô lớn, cả Hồ chứa nước Mật Sơn cũ kỹ đã xong.

Nhân viên cứu nạn lập tức rút lên chỗ cao, cơn lũ lớn quét ngang qua làm cả đập nước vỡ tan và gào thét lao xuống dưới.

Ba phút sau Triệu Quốc Đống nhận được tin Hồ chứa nước Mật Sơn đã vỡ.

Nửa tiếng sau, sông Tú Hà đoạn qua Thương Hóa xuất hiện hiện tượng xói mòn đê. Nhân viên cứu nạn lập tức đắp lại nhưng do trên đê xuất hiện nhiều chỗ nguy hiểm khiến cho đê bị vỡ hai chỗ. Sông Tú Hà như con rồng nổi giận gào thét tiến vào hai chỗ vỡ đó.

- Tình hình thế nào?
Ứng Đông Lưu đến Thương Hóa, mấy xã, thị trấn phía bắc Thương Hóa đã chìm trong nước.

- Chủ tịch Ứng, chúng tôi đang tiến hành sơ tán với tốc độ nhanh nhất nhưng Hồ chứa nước Mật Sơn vỡ quá nhanh, mấy xã, thị trấn phía bắc chưa sơ tán xong. Bây giờ vẫn có hơn 3000 dân bị nhốt trong nước, chẳng qua hầu hết bọn họ đã lên chỗ cao, tình hình cụ thể chưa thể thiết kế.
Hoàng Lăng gặp được Ứng Đông Lưu thì cố làm mình bình tĩnh.

- Tôi đã nhờ đoàn thuyền cứu nạn đóng ở An Đô khẩn cấp tăng viện, có lẽ sáng mai sẽ tới nơi. Sáng mai Bí thư Hoàng cũng tới.
Ứng Đông Lưu nhìn quanh mà nói:
- Thương Hóa chẳng lẽ không chuẩn bị từ trước sao? Chẳng lẽ không có loại thuyền nào để cứu nạn? Không có thì nhanh chóng điều từ Thị xã xuống, trên tỉnh thì mai mới tới. Anh bây giờ cần làm là phải để dân chúng cảm thấy Đảng, chính quyền không bỏ rơi bọn họ.

Ứng Đông Lưu nhìn chằm chằm làm Hoàng Lăng đổ mồ hôi. Thương Hóa căn bản không chuẩn bị về chuyện này, bây giờ tìm đâu ra cano cứu nạn?

- Hai quận kia thế nào?
Ứng Đông Lưu cũng không làm khó Hoàng Lăng chuyện này mà chuyển sang Quận Tây Giang cùng Quận Đông Giang.

- Bên Quận Đông Giang thì có Thị trưởng Chí Cao chỉ huy cứu nạn, tình hình không tốt. Chẳng qua do Quận Đông Giang vì hơi xa, nước chảy không quá mạnh nên chỉ có hai xã bị lũ tràn tới, dân bị nhốt khoảng ngàn người.
Hoàng Lăng cố lấy bình tĩnh mà nói.
- Bên Tây Giang thì tốt hơn, bởi vì hôm qua bọn họ đã sớm di dời, hơn nữa tổ chức có trật tự. Cho nên mặc dù có ba xã, thị trấn bị lũ tràn tới nhưng hầu hết dân chúng đã lên nơi an toàn, chỉ có hơn mười người bị nhốt. Bọn họ đang dùng thuyền, cano cứu nạn suốt đêm. Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang – đồng chí Triệu Quốc Đống vừa gọi điện với tôi cam đoan Tây Giang không có ai bị nhốt trong lũ, cam đoan không ai bị chết.

Mắt Ứng Đông Lưu sáng lên mà nói:
- Cậu ta sao lại chắc chắn như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status