Lột xác

Chương 40


Lyly bước vào kính cẩn cúi đầu

- người cho gọi con..

Lát sau đó Linda bước vào cùng hầu gái..linda giận dữ định xông tới đạp Lyly..

- con khốn này..con rắn độc..

Lyly vẻ mặt khó chịu..phu nhân lên tiếng:

- tất cả bình tĩnh lại..

Tôi tiến đến đứng đối diện lyly, dơ cao bàn tay tát thẳng vào mặt cô ấy..lyly ôm mặt sững sờ và tức giận

- Quỳnh. Mày..

- mày đau lắm không? Có thấm thía gì với âm mưu mày định giết con tao không?

- mày nói gì thế Quỳnh? Mày đánh nhầm người rồi..

- không.. tao không nhầm, mà là tao nhìn nhầm mày thôi.

- dựa vào đâu mày nói tao như vậy? Phu nhân ơi, người phải làm chủ giúp con..

Phu nhân tức giận nhìn lyly, môi mắm chặt lại

- khá hay cho màn diễn kịch của cô... kịch tan, người xem cũng đã hết rồi, hạ màn lên đi.

Lyly lắc đầu khóc rồi chỉ tay vào mặt Linda.

- mọi người nghe lời cô ta mà k chịu tin con.. bằng chứng nào mọi người nói con hại Quỳnh?

Chị Thu lúc này mới bước ra lên tiếng..

- cô thôi đi, đã đến lúc tôi phải nói ra sự thật rồi, nếu k nói ra tôi sẽ ăn k ngon, ngủ không yên..

Phu nhân từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

- chuyện này là sao?

Chị Thu:

- phu nhân, con xin đứng ra làm chứng cho cô Linda.. hôm đó con có đi qua phòng bếp, trong lúc hầu gái sắc thuốc, con đã nghe và thấy cô Lyly đưa cho hầu gái gói thuốc bột và nói thuốc này có tác dụng đầy thai ra ngoài từ từ nên sẽ không ai phát hiện ra đâu.. con nghe được chính miệng hầu gái từ chối nhưng cô Lyly đã dùng tiền mua chuộc, thậm chí còn lôi bố mẹ cô gái vào chuyện này..

Lyly hét lên trong con mắt đỏ ngầu giận dữ..

- chị nói dối, chị cấu kết với chúng nó để hại tôi.. đồ khốn..chúng mày là đồ khốn..

Phu nhân:

- sao đến bây giờ cô mới nói?

- vì cô ta, chính cô ta đã cho người bắt cóc bố mẹ con, cô ta phát hiện ra con đã biết bí mật thưa phu nhân..

Nói rồi chị Thu quỳ xuống cúi lậy tôi và phu nhân.

- xin hai người muốn trị tội con thế nào cũng được nhưng hãy cứu bố mẹ con ra khỏi tay cô ta..

- chị Thu.. chị đứng dậy đi..

Phu nhân đập mạnh bàn..

- Lyly, cô còn gì để nói không?

- con không làm, con không thể nhận tội.

Hầu gái đứng lên rơi nước mắt.

- con xin phu nhân tha mạng, mọi việc con làm đều trong sự khống chế của cô Lyly nên con k thể làm gì khác. Cô ấy nói nếu bị phát hiện con phải khai ra là thiếu phu nhân, không cả nhà con sẽ chết trong bóng tối.

Phu nhân cố gắng nuốt cơn giận vào trong đến tím mặt.. bà ôm ngực.

- tại sao trên đời vẫn còn tồn tại đứa con gái khốn nạn như cô vậy hả?

Lyly như k thể chối bỏ được nữa, cô ngồi phịch xuống, thay vì khóc cô lại cười nhìn vào tôi..

- mới ban đầu khi chúng ta bập bẹ bước vào nơi này, tôi đã từng coi cô là một người bạn thật sự.. nhưng cho đến khi tôi biết mình đã đem lòng yêu tân chủ, tôi lại hận cô, ghen tỵ với cô vô cùng.. tại sao người đó k phải là tôi, tại sao chứ? Chúng ta cùng là phụ nữ phải không? Chúng ta đều có quyền được yêu. Anh ấy thậm chí còn k hề liếc nhìn tôi nấy một lần, tôi hận cô lắm Quỳnh ạ, tôi hận cô... trong lúc vào sinh ra tử, tôi mới là người sẵn sàng chết thay cho anh ấy, còn cô thì lại ở nhà hưởng thụ sung sướng.. há phải chăng cuộc đời có quá bất công không Quỳnh?

- cô sai rồi, cuộc đời vốn dĩ rất công bằng.. chúng ta gặp nhau là một cái duyên nhưng đến được với nhau là một nữ nợ.. cô k có được tình cảm của anh ấy nhưng bù lại cô vẫn luôn có một ng đàn ông luôn theo dõi cô trong suốt 3 năm qua.. chẳng lẽ cô thực sự k nhớ tới người đàn ông mà cô từng xem là cả thanh xuân..

Đến lúc này Lyly mới bật khóc, mặt cúi gằm xuống đất..

- phải rồi, thanh xuân..

Cô ngồi nhớ từng kỷ niệm của hai đứa, càng nhớ lại càng khiên trái tim cô quặn thắt lại..

Phu nhân.

- lôi cô ta ra ngoài xử lý theo luật về tội mưu sát hoàng tộc..

Hai người vệ sỹ tiến đến lôi Lyly ra ngoài, ánh mắt cô vô hồn với rất cả..

Phu nhân liếc nhìn hầu gái.

- lôi cô ta đi luôn đi..

Chị Thu.

- còn con nữa người.

Phu nhân thở dài, tôi nhanh miệng.

- em nghĩ người nên phạt cảnh cáo thôi ạ.

Chị Thu ôm mồm khóc.

- chị cảm ơn em nhé Quỳnh..chị xin lỗi..

Linda được cởi bỏ lớp dây trói, tôi gật đầu xin phép về phòng, tôi bước qua Linda, cô kéo tay tôi lại.

- mặc dù là đối thủ của nhau nhưng tôi thực sự rất khâm phục cô.. cảm ơn cô vì tất cả, cô xứng đáng với những gì mình đang có..

Tôi mỉm cười bước đi ra ngoài, ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, tôi nhẹ nhàng mỉm cười dưới nắng mai. Tôi và anh ở dưới một bầu trời mà cứ ngỡ như cách cả vạn cuộc đời..

Màn đêm buông xuống, không biết tự bao giờ tôi đã có thói quen thức khuya..đêm dài dằng dặc, mình tôi ôm nỗi nhớ nhung sầu muộn đã gieo vào lòng. Màn đêm tĩnh lặng, dòng suy nghĩ miên man, người ở phương xa mang theo cả trái tim tôi đi mãi..ánh đèn chiếu qua khung cửa nhỏ, tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài tạo nên một nỗi buồn sâu thẳm..tôi khẽ nở ra một nụ cười, có phải tất cả sẽ ổn phải không anh?..

Đã mấy ngày trôi qua, người ở nơi đó chắc đang bận lắm phải khôg? Khôg một cuộc gọi, không một lời nhắn để cho tôi biết rằng anh vẫn bình an..tôi suy nghĩ về mọi thứ, suy nghĩ về lời bố Bảo..tôi khóc rồi lại cười..rồi từ đây tôi sẽ phải sống sao, tôi đã quen cái cách được anh quan tâm và bảo vệ mỗi ngày...nỗi nhớ mỗi lúc một da diết hơn khiến bản thân tôi như k thể chịu đựng được nữa..bất giác tôi đứg dậy, mở cánh cửa phòng ra rồi đứng giữa trời mưa, tôi lặng lẽ đứng yên đó như cái xác không hồn.. từng giọt mưa rơi xuống, chúng thẩm thấu vào tâm hồn lạnh ngắt của tôi..ánh đèn mờ ảo rọi lên khuôn mặt hóa đá..từ đằng sau, một người đàn ông cao lớn đứng che chiếc ô cho tôi, tôi quay sang nhìn khuôn mặt giận dữ của anh ta..tôi rơi nước mắt nhìn anh ta (người đó khôg ai khác chính là Bảo)..chúng tôi nhìn nhau đứng dưới mưa, bao nhiêu điều muốn nói mà nó cứ ứ nghẹn ở trong tim đây này..anh tức giận bế tôi lên rồi ôm chặt vào lòng, anh nhẹ nhàng ở cánh cửa rồi đặt tôi xuống chiếc giường.. cẩn thận lấy máy sấy tóc và chiếc khăn lau khô đầu tôi..từng hành động nhẹ nhàng mặc dù tôi cảm nhận được anh đang rất giận, phải cố gắng kìm nén lắm anh mới bình tĩnh như lúc này..

Anh lôi trong tủ ra bộ đồ pizama lụa, cúi xuống cởi bỏ từng cúc áo của tôi.. khi đã cởi xuống cúc thứ 3, tôi nắm chặt tay anh, anh ngước mắt lên nhìn tôi nhưng vẫn không nói gì..nhanh chóng anh hất bàn tay tôi ra khỏi rồi thay cho tôi bộ đồ mới vào người..

- anh giận em lắm đúng không Bảo?

- giận..giận em lắm nhưng tôi tự nhủ tôi k chấp với trẻ con.

- anh nói em trẻ con?

- phải.. tại sao xa tôi mấy ngày mà em k chịu lo cho sức khỏe của mình vậy Quỳnh? Nếu hôm nay tôi k về thì em sẽ đứng đó tới bao giờ.

- Em..

Anh tức giận vất mạnh bộ đồ của tôi xuống đất, tôi liếc mắt nhìn cánh tay anh đang ứa máu..tôi ôm mồm nhìn anh..

- Bảo..anh chảy máu rồi..

Anh như không quan tâm lời tôi nói..

- em nói anh chảy máu rồi đấy.

- thì sao?

- để em băng vết thương lại.

- đến bản thân em còn k lo nổi thì em lo được cho ai?

- khoan hãy nói gì cả, em cần băng bó vết thương lại..

Anh im lặng thở dài, tôi tiến đến vạch lớp áo sơ mi ra rồi rơi nước mắt.

- anh đã bị người ta chém?

Anh gật đầu.

- thế này đã ăn thua gì.

- anh đừng làm em sợ.. làm gì thì làm cũng k được cho phép ai làm hại mình.

Nói rồi anh tiến tới nắm chặt lấy tay tôi rồi đè mạnh tôi xuống giường..nhanh chóng hôn tới tấp từ môi xuống đến cổ..

- tôi nhớ em..nhớ em vô cùng..

Tôi khẽ thì thầm bên tai anh..

- em cũng vậy, em yêu anh lắm Bảo ạ.

- tôi thích em gọi tên tôi như vậy lắm..

Đêm đó, được nhìn thấy anh như được nhìn thấy ánh mặt trời, tôi như đứa bị mất não mà quên hết những muộn phiền..chúng tôi hòa quyện ân ái bên nhau sau những ngày vắng mặt..

- tại sao anh k nói cho em biết anh đã làm gì trong những ngày qua.

- em đã cho tôi cơ hội nói đâu..

- vậy giờ anh nói đi.

- nói chuyện của em trước đi, tôi đã nghe thư ký báo cáo sơ qua tình hình ở nhà, em có biết tôi lo cho em lắm không.. chính vì vậy tôi phải trở về bên em đây này..ngoài những giấc phút được ở bên em, còn lại tôi đều mag nỗi bất an, tôi sợ sơ ý ra là người ta sẽ làm hại em..

Tôi chui đầu trong ngực anh..

- anh cứ như vậy em biết sống sao.

- tôi đã nói rồi, việc của em là sống vui khỏe, bão tố mưa giông cứ để tôi lo.

- em sao lỡ đây Bảo..

Anh vuốt nhẹ mái tóc tôi.

- ngủ đi, bầu bí thức khuya rất hại..tôi muốn cả em và con đều khỏe mạnh..

Tôi gật đầu tựa vào ngực anh. Ở bên người đàn ông ấy, dù có bão tố cũng là bình yên phẳng lặng..

sau khi thấy cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt xuống giường và không quên chèn thêm chiếc gối ôm..anh mở cửa ban công ra, châm nhẹ một điếu thuốc hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn xa xăm..anh lấy máy ra gọi cho thư ký.

- sắp xếp cho tôi một bữa tiệc, ngày mai tôi sẽ thay đổi chính thất.

- có vội quá không ngài?

- đừng nói nhiều..

Anh tắt máy rồi nhếch môi một nụ cười nhìn cô đang ngủ say xưa..

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghe được những bước chân vội vàng ở bên ngoài, tôi bước xuống giường mở cửa phòng..

Một hầu gái chạy nhanh qua..tôi gọi lại.

- sáng sớm mà có chuyện gì vậy chị?

- xin lỗi tôi đang rất vội thưa cô.

Không khí trong ngôi biệt thự hôm nay tấp nập lạ thường, kẻ ra kẻ vào chuẩn bị công tác tiệc không ngừng nghỉ..

Chị Thu chạy ra chỗ tôi.

- ơ Quỳnh..em còn k mau đi thay đồ.

- em ấy ạ?

- nhanh lên, lát có chuyên viên trang điểm tới giờ.

- khoan đã, mọi ng phải nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì?

- thì tân chủ, ngài ấy thông báo hôm nay sẽ thay em lên làm chính thất mà.

Tôi sững người lại vài giây.

- em á?

- ơ thế ngài ấy k nói cho em biết trc à?

Xa xa tôi thấy một đoàn xe ô tô màu đen nối đuôi nhau tới cổng chính điện, các trưởng lão bước xuống xe tiến vào trong..

Chuyên viên trang điểm hớt hải chạy vào.

- cô Quỳnh, tôi đến làm tóc, trang điểm giúp cô.

Tôi dường như vẫn chưa tin vào sự việc, nó đến quá nhanh so với suy nghĩ của bản thân..

Trải qua 30p trang điểm, tôi nhìn mình trong gương và đã không nhận ra nổi mình nữa, từng đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa kết hợp lối trang điểm theo phong cách quý phái..hôm nay tôi mặc chiếc đầm dự tiệc màu đỏ rực rỡ, phần ngực được khoét sâu vô cùng quyến rũ..Bảo mặc tây trang màu đen bước vào nhìn tôi một vòng, anh nở ra nụ cười nhẹ..sau khi anh rời khỏi, điện thoại trên bàn tôi sáng lên là cuộc gọi của bố Bảo.. tôi run run tay cầm chiếc điện thoại.. giọng ng đàn ông vang lên có vẻ rất giận dữ.

- cô định làm trái lênh ta?

- con xin lỗi người, con đã yêu anh ấy rất nhiều..nên con nghĩ chúg con k rời xa nhau ra được đâu..

- cô?? K lẽ cô k qtam tới bố mẹ mình.?

Tôi rới nước mắt.

- người bắt bố mẹ cô k phải tôi.. chính là thằng David. Nếu ngày hôm nay cô cố tìh trái lời tôi nói, cô sẽ phải hối hận khi gián tiếp hại ng mih yêu thương..cô lỡ lòng nào..

Tôi run run rơi chiếc điện thoại xuống đất..lòng rối như mớ tàu vò..

Tại chính điện..

Trưởng lão A:

- xin ngài suy nghĩ lại, dù sao thiếu phu nhân cũng chưa hết 2 năm.

Trưởng lão B..

- đúng đó ngài..

Tất cả các trưởng lão đồng thanh:

- xin ngài suy nghĩ lại vì quy định của chúg ta.

Anh ngồi trên cao xoay một vòng chiếc nhấn, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống giường.

- kẻ nào chống đối, giết không tha..

Mọi người cúi đầu trong yên lặng.. bố Bảo đứng từ xa nhìn con trai rồi lắc đầu..

Bên phòng david..anh cười lớn.

- thời cơ tới rồi..

Trợ lý của anh.

- bố mẹ cô Quỳnh anh định xử lý sao?

- gửi cho cô ta vài bức ảnh để biết bố mẹ mình sống ra sao..

Nhị phu nhân kéo tay con trai lại.

- con định tạo phản..

Anh liếc nhìn bà rồi k trả lời..

- đừng, đừng làm gì cả. Xin sẽ thất bại đấy..

- mẹ đừng khinh con trai mẹ, cứ chờ đó đi..

Linda bên phòng cười một nụ cười nhẹ, nhưng nước mắt cô lại rơi.

- cô ấy xứng đáng mà..

Mẹ Linda:

- con điên thật rồi..

10 giờ sáng, giờ lành đã tới, tôi được dẫn tới chính điện..trong lòng có một chút lo lắng, một chút hồi hộp và đem theo nỗi bất an không diễn tả bằng lời..tôi nhận được ảnh của bố mẹ mình từ số lạ, tôi run run nhìn đầy lo lắng..

- lẽ nào..

Tin nhắn từ số đó nhắn tới.

- cô sẽ k đc nhìn thấy bố mẹ mình nếu cố tình bước vào đó cùng hắn ta.. nếu cô nói cho hắn ta, ngay lập tức bố mẹ cô sẽ chết k nhắm mắt.

Tôi bủn rủn chân tay, toát từng mồ hôi trên trán

- anh muốn gì?

- ra công viên sau cho tôi, k thì bố mẹ cô sẽ chết k rõ nguyên nhân..

..tôi khựng chân lại.

- chị thu, đợi em lát..

Tôi vội vàng quay lưng lại để gọi cho bố Bảo.

- con cần người giúp con.

- được. Ra công viên đằng sau, sẽ có người tới đón cô.

Tôi chần chừ ngoảnh mặt nhìn về hướng chính điện rồi rơi nước mắt.

- xin lỗi chàng trai của em, em k thể làm mối lo ngại cho ngài được. Em càng k thể đánh cược gia đình em được...xin lỗi, xin lỗi..

Tôi bước đi ra hướng công viên, xe của bố Bảo đã chờ sẵn..ngồi trên xe tôi đã k ngừng khóc.. sỡ dĩ tôi làm như vậy vì tôi đã nghe qua được lời thư ký nói david sẽ tạo phản ngày hôm nay, và tôi chính là yếu điểm của anh..chiếc xe lăn bánh rời khỏi, tôi lướt qua một chiếc xe khác..

Lái xe.

- đó chính là ng của cậu david.

- bọn họ định làm phản sao?

Lái xe gật đầu.

- cô sẽ k hối hận về quyết định này đâu..

Tôi cười nhạt.

- hi vọng là vậy..

Trở lại với chính điện, mọi người xì xào bàn tán tại sao đến giờ rồi vẫn không thấy nữ chính xuất hiện..

Chị Thu bên ngoài k ngừng lo lắng.

- Quỳnh.. em đã đi đâu vậy..

Linda từ chính điện đi ra.

- vẫn k thấy cô ấy sao?

Chị thu lắc đầu..

- cô ấy nói đi một lát mà giờ mất tích luôn rồi..

David bên trong cười nhếch môi và thầm nghĩ.. nữ chính sao có thể đến được vì người của anh đã tóm giữ con tim rồi..

Bảo tức giận, khuôn mặt tím tái quát mọi người

- im lặng..

Lúc này david mới mỉm cười đứng lên.

- khôg ngờ tân chủ của chúng ta cũng có ngày bọ bỏ bom.

Anh trợn mắt.

- mày nói ai?

- tôi nói anh đấy? Vì ng phụ nữ đã từng có một đời chồng, xuất thân nghèo hèn vậy có đáng k tân chủ?

Mọi ng ngạc nhiên nhìn nhau thì thầm.. Bảo khuôn mặt lạnh băng bình tĩnh bước xuống thềm, anh tiến tới tóm cổ áo david.

- mày nói ai một đời chồng?

David vỗ tay một cái, Quân và mẹ Quân bước vào..

David:

- hai người nói cho bọn họ biết hai người là ai đi.

Mẹ Quân run sợ.

- tôi là mẹ chồng Quỳnh..

Quân:

- tôi là chồng cũ cô ấy...

Anh dường như đã k chịu đựng đc nữa, đôi bàn tay xiết chặt lại nổi hết gân ở bắp tay..anh liếc mắt nhìn hai người..

Trưởng lão A:

- chuyện này là thật sao tân chủ. Như vậy sẽ làm ô uế dòng tộc nhà ta quá.

Anh nhanh tay rút súng bắn thẳng vào chân trưởng lão A.

- ông nói ai ô uế.

Mọi người bất bình.

- tân chủ..

Riêng về phần David, khỏi nói anh ta hả hê tới mức nào, khuôn mặt đắc chí..ở đối diện anh, Quân và mẹ anh ta nhìn sợ hãi tới nỗi mắc tiểu ra quần..

David.

- đủ rồi đấy tân chủ..

Nhanh chóng hai người rút súng chĩa đầu nhau..david nhếch môi.

- tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, đợi cái ngày được hạ gục mày.. tại sao chỉ vì tao là con vợ lẽ mà mày lại hơn tao mọi mặt.. tại sao?

Từ bên ngoài ập vào đối thủ của anh bên hongkong.. thì ra bọn họ cấu kết với nhau tự bao giờ..david cười lớn.

- kết thúc đi tân chủ yêu quý, đã tới lúc anh lui về dưỡng thương rồi..

Anh vẻ mặt bĩnh tĩnh đến lạ thường, khóe môi nở ra nụ cười khinh bỉ.

- đúng là bọn ruồi muỗi..

Đại ca bên hongkong.

- tân chủ, à không, lão đại mafia.. chúg ta cũng nên kết thúc mối tranh đấu tại đây.

- vì sao các người vào đây được.

- người hỏi em trai người đấy, nhờ anh ta đưa thẻ bài cho chúng tôi mà.

Anh cười lớn.

- tốt thôi.. cũng lên một lần kết thúc tất cả..

Anh nháy mắt một cái, người của anh tiến tới bao vây vòng trong lẫn vòng ngoài..

David:

- tôi khuyên anh nên để họ bỏ súng xuống trước khi muộn..

Lão đại Hongkong.

- tôi đã mất công sang đây rồi chắc hẳn phải chiến thắng mới trở về.

- tao sợ chúng mày không còn chân mà về.

Tiếng súng vang lên..

David.

- khoan..tao còn có cái này muốn cho mày xem.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ.

- lôi cô ra ra đây.

Anh nheo mắt nhìn david.

- mày đã bắt cóc cô ấy.

David cười.

- tao biết đối phó với người như mày nếu k tiểu nhân sao thắng được. Mày có lo cho ng phụ nữ mày yêu, lo cho con mày không?

Linda từ xa chạy vào

- david, anh dừng tay lại đi.

David quay ra nhìn

- đến nước này,nếu anh dừng tay, nó tha cho anh sao?

Bảo trên khuôn mặt có thoáng chút lo lắng cho Quỳnh..

- chết tiệt..

David cười lớn.

- nhanh thôi, anh sẽ được gặp ng phụ nữ của mình..

Tiếng điện thoại david đổ chuông.

- chúg tôi xin lỗi, k tìm thấy tung tích cô ta.

David có chút tức giận rồi tắt điện thoại ngước lên nhìn Bảo.

- giết cô ta đi..

Bảo.

- chúng mày k được làm gì cô ấy.

- vậy thì mày chết thay cô ta đi..

- đừng làm gì cô ấy.

- được..mày kêu mọi ng bỏ súng xuống tao sẽ k làm gì cô ta..

Anh chần chừ suy nghĩ, đôi bàn định đặt súng xuống đất nhưng lại nhanh chóng nhíu mày bóp cò bắn nhanh vào người david, tiếng súng hai bên chĩa vào nhau liên tiếp làm tan nát cái cung điện..các bô lão run sợ chuồn ra cửa sau..

Thư ký của anh hét lớn.

- cô Quỳnh đã an toàn rồi thưa ngài..

Sau một hồi tranh đấu, số người thương vong hai bên không phải là nhỏ..anh bị trúng một phát đạn sượt qua eo, anh hất mạnh súng ra khỏi tay david, chiếc súng trên tay anh chĩa thẳng đầu david, david toát mồ hôi trên trán.

- mày..mày..

- kết thúc đi..

Nhị phu nhân chạy vào chắp tay cầu xin..

- đừng..xin cậu đừng giết nó, cậu có thể biến nó thành phế nhân cũng được..

David:

- mẹ, sao mẹ lại tới đây?

- thằng nghịch tử này, tao nói này k bao giờ nghe..

David cười lớn.

- nếu hôm nay mày k giết tao, rồi sẽ có ngày tao giết dc mày..

Anh nhếch môi cười rồi bóp cò bắn liên tiếp vào chân david tới khụy xuống.

- chết có phải quá dễ với người như mày..

Nhị phu nhân nhìn thấy con trai bà đã không chịu được mà ngất đi..người của đại ca hongkong bị tóm gọn..

Anh cười rồi khụy chân xuống ôm eo bụng..

Mọi người lo lắng.

- tân chủ.

Anh dơ tay lên:

- tôi phải đi tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết rằng tôi đã chiến thắng..

Tôi được đưa ra sân bay, bố mẹ Bảo đuổi theo.

Phu nhân gọi tên tôi từ xa.

- Quỳnh..

Tôi quay lại khóc nức nở.

- phu nhân ơi..

Bố Bảo.

- hai người có 15p nói chuyện.

Tôi nắm tay phu nhân.

- anh ấy sao rồi người.?

Bà mắt rưng rưng.

- con yên tâm..nó sẽ k sao..

Tôi gật đầu.

- không sao là tốt rồi..

- Quỳnh, ta đau lòng lắm, xa con ta sẽ đau lòng chết mất.

Tôi có chút ngạc nhiên.

- con tưởng hai người tới đón con.

Phu nhân lắc đầu.

- tha lỗi cho ta, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại..

- sao lại vậy hả phu nhân? Người muốn chia cách tụi con thật sao?

- ta có nỗi khổ khó nói thành lời, con tạm thời về Việt nam sống tốt thời gian nữa nhé, nhất định ta sẽ đón con và cháu mình..nhớ liên lạc với ta để ta biết tình hình nhé..

Tôi lắc đầu khôg hiểu chuyện..

- không.. con cần gặp anh ấy, k gặp anh ấy con k đi đâu cả.

Bố bảo.

- đi thôi, máy bay cất cánh rồi..

Tôi được người của bố bảo đưa lên chiếc máy bay, miệng k ngừng kêu la.

- con phải gặp anh ấy..

Bố Bảo.

- xin cô hãy để cho nó được bình yên, để cho nó được sinh con với người cao quý..

Tôi buông thõng hai tay xuống.

- thì ra, lý do chính là vậy, vì họ chê hoàn cảnh của tôi..

Tôi bật cười như kẻ khờ..

Phu nhân nhìn theo dáng quỳnh, bà bật khóc.

- ôg hài lòng chưa?.

Bước lên máy bay, lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn.. bầu trời hôm qua chẳng đẹp như bầu trời hôm qua.. xa anh là xa cả một thế giới màu hồng.. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, cho đến tắc thở em vẫn yêu anh!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status