Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm

Chương 189: Người nào búi tóc em lại?


Editor: Hạ Y Lan

Phó Chân Ngôn không ngăn cản cô.

Vốn là muốn nhắc nhở cô đừng khoa trương như vậy, lại nhịn xuống. Ở phương diện khác, anh và cô đặc biệt giống nhau, cố chấp cứng rắn đến đáng sợ, nếu như cô chịu nghe lời anh, cô cũng không còn là Diệp Thanh Hòa nữa......

Vì vậy, chỉ trước lúc cô ra khỏi cửa, nói với cô, "Một mình đừng manh động, có chuyện tới đây tìm tôi, hoặc là gọi điện thoại cho tôi."

Diệp Thanh Hòa chỉ dừng bước chân một chút, liền đi.

Phó Chân Ngôn liền gọi người đến, "Trần Định, chuyện tôi giao phó cho cậu, cậu phải làm xong, một chút không may cũng không thểxảy ra, tốt nhất là tự cậu lúc nào cũng nhìn chằm chằm"

"Biết, anh Phó, chỉ là......" Trần Định hơi dừng lại.

"Chuyện gì? Có lời nói thẳng." Phó Chân Ngôn cau mày lại. Trần Định là anh em cùng anh lăn lộn từ hồi cấp 2, giống nhưĐiền Giản, đều là bạn thân rồi, nhưng là Điền Giản so với cậu ta lịch lãm nhiều hơn chút, những năm này làm ăn cũng học được này nọ, cho nên công ty giao cho Điền Giản vẫn là yên tâm, Trần Định và một người anh em khác bị anh mang đến Vân Nam.



"Anh Phó, hình như không chỉ có chúng ta theo dõi cô ấy. Có vài lần, bọn em cũng phát hiện...... Không biết là địch hay là bạn......" Trần Định nói.

Phó Chân Ngôn suy nghĩ sâu xa, rồi sau đó khẽ gật đầu, "Ừ, cậu làm tốt chuyện của mình là được, không thể bị nhiễu loạn."

"Dạ, anh Phó, cho dù có mất mạng của mình cũng không để cô ấy có nửa điểm sơ xuất." Trần Định cam kết với anh.

Phó Chân Ngôn bất mãn nhìn cậu chằm chằm, "Nói mò gì đây? Cậu cho rằng cậu vẫn là cậu nhóc mười tám tuổi theo chúng ta đánh nhau sao? Tôi muốn mạng của cậu làm gì? Mạng của cậu phải giữ lại cho tốt, cho cha mẹ cậu! Cho vợ tương lai của cậu!Làm gì cũng phải suy nghĩ, chớ kích động!"

"Phải....." Trần Định kéo căng mặt cười cười.

"Mau đi đi." Anh phất tay một cái.

——— —————— —————— —————— —————

Sân bay.

Diệp Thanh Hòa và Mục Xuyên ở phòng chờ, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Lần điều tra nghiên cứu này đã kết thúc, Diệp Thanh Hòa không thể không đi theo Mục Xuyên trở về trường học, ở Vân Nam hơn một tháng, trừ việc thể hiện ánh mắt chính xác, đạt được sự thán phục ở bên ngoài, hình như không có thu hoạch gì.

Cô có chút nóng nảy, nhưng là, cũng bảo mình không thể nóng vội, sáu năm cũng đã chờ, không phải sao?

Để cho cô lo lắng là Phó Chân Ngôn, cô đã báo cho anh biết, cô sắp về Bắc Kinh, xin anh kết thúc tất cả cùng cô trở về, ngược lại anh nói, anh sẽ không đóng cửa.

Cô cũng biết, Phó Chân Ngôn đã lấy tài sản những năm này chia làm ba phần, một phần để lại cho ba mẹ và em, một phần giữ lại không động, nghe nói, là thuộc về cô, một phần khác là toàn bộ dùng để mở đổ thạch, nếu mở ra, liền cởi hổ khó xuống......

Hơn nữa, đoán chừng Phó Chân Ngôn cũng không muốn kết thúc, bởi vì anh hiểu rõ, cô sẽ không dễ dàng buông tha......

Anh cố chấp như vậy, luôn miệng nói sẽ không trở thành gánh nặng của cô, nhưng là, cô làm sao sẽ không có gánh nặng đây? Cô không nhận nổi cái ân lớn như vậy......

Trong lòng phiền muộn, điện thoại di động lại vang lên.

Là Tiêu Y Đình gọi tới.

Mấy ngày cô đi Vân Nam, cũng không liên lạc với anh nhiều, cô ít nói tất nhiên sẽ không chủ động liên lạc với anh, mà anh, mấy ngày mới gọi cho cô một lần, hình như anh luôn rất bận, trong điện thoại hỏi han mấy câu liền thôi, hơn nữa luôn là lấy lời "Phải làm việc" mà kết thúc......



Biết anh bận với công việc, tâm đang hoảng loạn, cuối cùng có một chút yên lòng.

Nghe tiếng nói trầm nhẹ của anh như đang dán bên tai cô, "Em gái, sắp đến kiểm tra cuối kỳ đúng không? Lúc nào thì trở lại?"

"......" Cô nhớ, hôm đó đưa tiễn, anh nói với cô, lúc trở lại nói cho anh biết, anh đi đón cô......"Em...... Ở sân bay rồi......" Cô úp úp mở mở, vẫn nói ra.

"Có thật không?" Vẫn là giọng nói êm ái nhàn nhạt, nghe không ra vui mừng cũng nghe không ra tức giận, "Mấy giờ đến đây? Anh đi đón em."

"Không phải anh rất bận sao? Thôi......" Cô nắm chặt điện thoại. Giọng điệu như vậy, thật sự không giống anh, nếu là ngày trước, chỉ sợ anh đã sớm xù lông rồi......

Là anh đã trưởng thành sao? Còn học được che đậy?

Anh "A"cười một tiếng, "Không vội, bận rộn nữa cũng phải tới đón em!"

Cô nói thời gian.

Thoáng đến thời gian, cô dập máy, đi lên máy bay.

Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, chỉ mất 3 tiếng, 3 tiếng sau, lại lần nữa ở trong sân bay quen thuộc của Bắc kinh.

Cái gọi là, muôn sông nghìn núi, thì ra là, cũng chẳng qua như thế......

Anh đã nói, tới đón cô, tất nhiên sẽ không nuốt lời, ở cửa ra, cô liếc mắt một cái liền nhận ra anh, đang nghe điện thoại trong đám người, vóc dáng cao gầy nổi bật, hơn tháng qua, cũng không có thay đổi nhiều, trừ trên người có chiếc áo khoác nghề nghiệp, đây là việc làm của anh sau mùa động, chưa bao giờ thấy anh ăn mặc ngay ngắn thỏa đáng như vậy......

Chỉ là, thật rất đẹp mắt, anh đã từng tự phụ cho mình là "Xinh đẹp", hơn nữa thề cùng Phạm Trọng sánh vai hùng tâm tráng chí không phải là không có lý do. Anh như vậy, nhiều hơn mấy phần khí thế đàn ông......

Nhưng mà, anh lại không nhận ra cô, ánh mắt lướt qua cô, tìm kiếm trong đám người phía sau.

Cho đến khi cô đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng kêu anh một tiếng, "Anh hai".

Anh mới chợt tỉnh ngộ, cô gái mặc áo khoác trước mắt này, tóc có một chút rối loạn, thanh lệ tuyệt luân là em gái của anh......



Ánh mắt anh có chút rối loạn,mấy phần lúng túng, anh đang tìm kiếm, vẫn là người đeo mắt kính, mái tóc ngang trán như vịt con xấu xí......

Không phải chưa gặp qua dáng vẻ xinh đẹp của cô, chỉ là, mỗi lần nhìn, lại mỗi lần khác nhau, rốt cuộc là trí nhớ anh không tốt,hay là cô vẫn luôn thay đổi? hay là đều không phải......

"Tiểu Hà, anh hai đến đón em, vậy em về nhà đi." Mục Xuyên ở một bên cười nói.

Lúc này Tiêu Y Đình mới chú ý tới, bên cạnh cô còn có một người, anh làm sao lại quên mất Mục Xuyên rồi......

Không còn là cậu nhóc ở dưới kí túc xá so sánh sức tay với Mục Xuyên, Tiêu Y Đình khẽ mỉm cười gật đầu, đưa tay phải ra, "Thầy Mục." Lần này, là bắt tay thật.

"Xin chào, tôi về trường học trước, Thanh Hòaliền phiền cậu đưa về." Mục Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt tay phải anh, liền cùng Diệp Thanh Hòa tạm biệt, "Một đường khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại ở trường."

"Ngày mai gặp! Thầy Mục!" Diệp Thanh Hòa đã đổi cách xưng hô gọi anh là thầy Mục rồi.

Mục Xuyên kéo hành lý rời đi trước, Tiêu Y Đình nhận hành lý trong tay cô, một cách tự nhiên kéo bả vai cô qua, thấp giọng một tiếng, "Đi thôi."

Đây không phải là lần đầu tiên......

Cô nhớ, nhiều năm cô mạnh mạnh mẽ mẽ vác cặp sách của anh trên lưng! Sau lại đạp xe đi học, anh ngồi phía sau cô, xách cặp cho cô, nhưng cũng vì anh muốn đi nhờ xe! Ở trên đường dốc anh ôm hai chiếc cặp kêu to cô cố gắng lên, hình ảnh ấy đến nay cô vẫn còn nhớ rõ......

Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào, anh đã trở thành một người đàn ông thành thục nhận đồ của cô một cách tự nhiên như vậy, dùng giọng nói trầm ổn nói với cô"Đi thôi" đây?

Hình như là lần ở trên đường mòn đó?

Hay là trước kia nữa?

Anh nắm bả vai mảnh khảnh của cô, có chút không quen, chỉ vì bên tay không cảm thấy một loại cảm xúc từ mái tóc của cô......

Nhiều năm như vậy, chỉ cần lúc anh ôm bả vai cô, mái tóc cô sẽ phủ trên bàn tay hoặc ngón tay của anh, lành lạnh, trơn nhẵn, như sống vậy.

Tự dưng, anh cũng nhớ tới một câu lời ca: Người nào búi tóc em lại? Người nào vì em làm giá y?



Tất nhiên cô còn chưa phủ thêm giá y, nhưng là, dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô hôm nay vì ai mà nở rộ? Ít nhất, anh sẽ không có phúc phận nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong ký ức của anh, vĩnh viễn dừng lại ở lần gặp gỡ ngày hè kia, cô gầy teo nho nhỏngồi ở trong phòng khách, mặc quần áo mộc mạc hơi cũ, mang mắt kính gọng đen, mái tóc ngang trán che kín gương mặt của cô, anh cơ hồ không nhìn ra dung mạo của cô......

Thật ra thì, cô có dáng dấp như thế nào cũng không quan trọng, trong lòng anh, có lúc anh vẫn hi vọng, cô chính là một con vịt con xấu xí......

Anh lái xe, là xe trong nhà, trước mắt, dựa vào thực lực bản thân anh vẫn chưa mua xe được.

Cô ngồi vào tay lái phụ, nịt dây an toàn, chợt nhớ tới cái gì, từ trong bao lấy ra mộtvật trang sức hoa sen, cho anh, "Lúc ở Vân Nam, tự em đã đào được, gọi Bộ Bộ Sinh Liên, cho anh, bảo vệ anh bình an! Chỉ là, bây giờ anh còn chưa có mua xe, treo chỗ nào đây?"

Ánh mắt anh sáng lên, lập tức nhận, "Cho anh?! Có thể treo! Có thể treo!"

"Ừ......" Cô lên tiếng, "Của những người khác cũng chứa ở trong vali, trở về cho thêm."

"Nha......" Ánh sáng trong mắt của anh hạ xuống, khởi động......

Tiêu Y Đình đã báo cho mọi người, trong nhà đã chuẩn bị tốt nghênh đón cô, Tiêu Y Bằng đã kết hôn rồi, đã nói đi Vân Nam hưởng tuần trăng mật,vì cô mở tiệc cưới nhỏ, tuy nhiên nó không có thực hiện.

Anh cả, chị dâu cũng không có ở nhà, tối nay cũng không thể chạy về đón gió cho cô, ở nhà, cũng chỉ có vợ chồng Tiêu Thành Hưng, Tiêu Thành Trác, Quách Cẩm Nhi, dì Vân, dĩ nhiên, còn có anh.

Phân phát quà tặng đặc sắc địa phương ở Vân Nam xong, cà nhà liền cùng cô đến phòng khách nói chuyện, hỏi cô dân tộc thiểu số bên kia có cái gì thú vị, cô chọn một vài thứ tốt nói, lại nói thêm một số tình huống, khó có được cô lại nói nhiều lời hơn, chỉ là, cô đang nói, người đã từng thích nói chuyện lại lẳng lặng, cầm trong tay vụ án đặc biệt, ngồi một góc ở ghế sa lon, lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói.

"Ah? Anh hai, sao anh không nói lời nào? Em gái Thanh Hòa thật vất vả mới trở lại!" Quách Cẩm Nhi cười hỏi.

Tiêu Y Đình giơ hồ sơ vụ án trong tay, "Anh xem vụ án."

"Anh hai, anh thật là càng ngày càng nỗ lực!" Quách Cẩm Nhi từ trong thâm tâm than thở, hơn nữa nói với Diệp Thanh lúa: " Thanh Hòa, khoảng thời gian em không có ở đây, anh hai đã làm việc rất điên cuồng! Cố gắng như vậy mẹ nuôi cũng đau lòng!"

Khương Vãn Ngư cười đến rất là vui mừng, "Bé trai lớn, dĩ nhiên thu tâm lại, như bây giờ, bác xem có thể lấy vợ rồi! Vừa đúng, hôn sự Y Bằng vừa xong, chúng ta có thể làm cho Y Đình được rồi!"

Tiêu Y Đình nghe đột nhiên đứng lên, "Ngày mai con còn có vụ án, phải đi chuẩn bị! Mọi người từ từ nói chuyện!"

Nói xong, liền trực tiếp lên lầu.

Tiêu Thành Tráclà nói nhiều nhất, mười vạn câu hỏi tại sao vẫn hỏi không ngừng, vào lúc này cũng mệt mỏi, ngáp, Tiêu Thành Hưng liền làm chủ giải tán, "Tốt lắm, Thanh Hòa vừa trở về, cũng muốn nghỉ ngơi, tất cả giải tán đi."



Diệp Thanh Hòa trở lại phòng mình trước đây, mở cửa, liền nhìn cửa sổ thân thuộc, còn có rèm cửa trong gió đêm lay động bay theo chiều gió, giống như lần đầu tiên cô đến đây......

Tỉ mỉ nhớ lại tất cả trong phòng này, lại phát hiện, có ít thứ đã thay đổi......

Như, sách trong giá sách, cô luôn có thói quen phân loại chúng, nhưng là, hiện nay thứ tự lại thay đổi, hơn nữa thay đổi rất lớn, giống như lấy toàn bộ sách bên trong ra rồi bỏ lại......

Còn nữa, quần áo trong tủ, cũng không phải dáng vẻ cô đã xếp......

Những thứ này thì cũng thôi đi, khi cô kéo ngăn kéo ra nhìn, mới ngây ngẩn cả người, ảnh chụp chung của cô với cha mẹ sao cũng có chuyện? Khung hình nhất định là vỡ vụn, tân trang lại một cái mới, quan trọng là, hình dơ bẩn, dội mực ở phía trên? Mặc dù có người cẩn thận xử lý qua, nhưng chút vết mực kia là không thể hoàn toàn xóa bỏ......

Đã xảy ra chuyện gì?

Phản ứng đầu tiên là cô muốn hỏi Tiêu Y Đình.

Nhưng mà, lập tức bình tĩnh lại. Hình như, làm như vậy một chút ý nghĩa cũng không có......

Cô là khách, cái nhà này vốn là của người khác, gian phòng này cũng là phòng người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là nơi ở của cô, người ta muốn đánh vỡ, muốn chỉnh lại, thời gian cô không có ở đây, cô hoàn toàn không có quyền nói gì, trong nhà này, bất luận ai đi nữa so với cô càng có thể đúng lý hợp tình đứng ở chỗ này......

Mở khung ảnh, lấy tấm hình bên trong ra, hai vật duy nhất có liên quan đến cha mẹ, tất cả đều không lành lặn......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status