Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm

Chương 209: Cẩm tú


Editor: Tinh Di

Ở Mỹ có một quán trà người Hoa rất nổi tiếng, không quá lớn, được trang hoàng mang đậm nét cổ xưa,cực kì thu hút, không kể đến bàn ghế làm từ Hồng Mộc, cửa sổ điêu khắc theo phong cách Trung Hoa cổ, chỉ cần nhìn đến nhưng bức trướng, những bức tranh, ấm, rồi đến tấm đệm, đều có một nét đẹp rất cổ điển.

Một quán trà như thế đặt trong một nước Mỹ sôi nổi ồn ào nhưng vẫn rất yên bình, đón tiếp rất nhiều lượt khách muốn đến tìm lại cảm giác trở về cố hương, vì thế quán kinh doanh rất thuận lợi.

Một buổi hoàng hôn giữa hè, một cô gái trang phục nhẹ nhàng thanh thoát bước xuống từ taxi, kéo theo hành lý đi vào quán trà. Cô gái bỏ mũ xuống, mái tóc dài đen óng rủ xuống: “Hello, Joyce, mình đã trở lại!”

Một cô gái tuổi tác cũng xấp xỉ cô, cao hơn cô, ngũ quan thanh tú, chỉ là hơi gầy, tóc dài tới eo, nhã nhặn lịch sự, vô cùng phù hợp với quán trà, đôi mắt rất sáng, thời điềm nhìn thấy cô liền không giấu nổi sự vui mừng: “Thanh Hòa, cuối cùng cũng trở lại, có quà gì cho mình không đó?”

“Váy ngắn! Có muốn hay không?” Diệp Thanh Hòa trừng mắt nhìn, xem ra chuyến du lịch vừa rồi đã nhuộm da cô hồng đi không ít.

“Cứ thế mà đưa mình sao? Không dễ dàng vậy chứ!” Cô gái tên Joyce giả vờ giận dỗi liếc cô một cái, cuối cùng cười giúp cô xách hành lý lên lầu.

Diệp Thanh Hòa mở một chiếc hộ nhỏ ra, bên trong là một chiếc kim cài hình cỏ bốn lá, đồ thủ công của người Ireland, cũng chính là quà cô định tặng Joyce: “ Cái này cho cậu, chỉ có điều, mắt nhìn của tớ chỉ được nhiêu, không biết cậu có thích không?”

“Mắt nhìn của cậu mà không tốt sao? Đừng có mà khiêm tốn! Mắt nhìn của cậu không tốt thì tớ đã đói chết ở đầu đường rồi!” Joyce vui vẻ nhận quà, quả nhiên rất thích nó, “Đẹp quá!”

Diệp Thanh Hòa cười.

Joyce nói như thế cũng là có lí do.

Một năm trước cô xin đi du học ở thành phố J, Joyce là bạn học của cô, có thẻ xanh* là người Hoa, bố cô ấy có một quán trà ở đây.

*thẻ cho công dân nhập cư của Mỹ

Diệp Thanh Hòa là người tự lập, nhưng cô với Joyce có không ít điểm tương đồng về tính cách nên hai người ở cạnh nhau rất thoải mái.

Lúc Diệp Thanh Hòa đang tìm nhà trọ, thật may quán trà của nhà Joyce có phòng trống, vì thế cô liền trở thành khách trọ nhà Joyce, quan hệ càng thêm thân thiết.

Trước đây, quán của nhà Joyce buôn bán không được là bao, chủ yếu dựa vào tiền cho thuê trọ, sau này, cha cô ấy mất, quán càng thêm sa sút, đã từng có lần Joyce nghĩ đến việc bán quách nó đi.

Diệp Thanh Hòa đã gợi ý cho Joyce trang hoàng lại mặt tiền quán, cộng thêm thay đổi phương án marketing, không chỉ phục vụ trà mà thêm cả một số món ăn thanh đạm, không dám ôn đồm nhiều, sẽ không làm ảnh hưởng nhiều đến việc học tập của Joyce, thời điểm Joyce khó khăn về tài chính, Diệp Thanh Hòa không ngần ngại chủ động giúp đỡ.

Về sau, tình hình của quán đã cải thiện không ít, tuy không phải lúc nào cũng buôn chảy bán trôi, nhưng lời lãi cũng đủ khiến hai cô gái cao hứng vô cùng.

Con người Joyce cũng không phải chỉ biết theo đuổi vật chất, giống như Diệp Thanh Hòa, là một người nội tâm đơn giản, cho nên một cuộc sống tự cung tự cấp, còn có thêm một khoản tiết kiệm nho nhỏ khiến cô cực kì vui vẻ.

Diệp Thanh Hòa lấy từ trong vali ra một chiếc áo khoác Cashmere, đưa cho Joyce: “Nhân tiện đi qua Scotland, thấy đồ cậu thích.”

Joyce thích thú cọ chiếc áo lên mặt: “Thật thoải mái, trời cũng hơi trở lạnh rồi, vừa lúc nó có ích!”

Joyce nói xong, đột nhiên phát hiện ra đồ vật gì đó trong vali của Diệp Thanh Hòa: “Cái này? Là đồ nam mà? Thanh Hòa, có biến nha! ~~”

Joyce vui vẻ trêu ghẹo.



Đó là một đôi bao tay lông cừu Scotland, màu trắng, trong lúc dạo phố ở đó, không biết vì cái gì, ánh mắt cô bị nó thu hút không thôi……

“À, là mua nhầm thôi, mình cứ tưởng rằng nó là đồ nữ nên mua, vì về tới khách sạn mới phát hiện ra, để thế luôn.” Cô vội vàng đóng vali lại, che đôi bao tay khỏi tầm mắt của Joyce.

“Ai tin!” Joyce vừa thử áo khoác trước gương miệng vừa nói không tin, nhưng trong lòng có vẻ như đã xuôi xuôi, hai người cô cả ngày đều ở cùng nhau, cho tới bây giờ chưa từng thấy Thanh Hòa gặp qua người khác giới, điện thoại của đàn ông thì càng không có.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Joyce nói: “Thanh Hòa, mấy ngày trước Soái-ca-bông đến tìm cậu đó, hỏi cậu có quay lại không.”

Nhắc tới chuyện này lại khiến Diệp Thanh Hòa đau đầu, cái anh chàng Soái-ca-bông kia là một anh chàng người Mỹ, không biết vì sao lại cứng đầu như thế, một mực theo đuổi cô, hơn nữa mặc cho cô lạnh nhạt như thế nào đều bám riết không tha.

Một ngày trước, máu nghệ thuật của cô chợt nổi lên, chạy như bay lôi kéo Joyce cùng đến vườn ươm cây hái bông, không hiểu sao anh chàng kia cũng lù lù xuất hiện ở đó, trên người còn mắc rất nhiều bông………..

Vì thế, danh hiệu Soái-ca-bông từ đó mà ra.

Nhưng là, Diệp Thanh Hòa không hề có hứng thú với anh chàng Soái-ca-bông này, ngay cả cùng nhau ngồi một chỗ cũng không thấy tự nhiên, đành phải liên tục cầu xin Joyce: “Cầu xin cậu đừng nhắc lại cái tên kia…….”

Joyce thở dài: “Thanh Hòa, cho dù cậu không có cảm giác gì với Soái-ca-bông thì cậu cũng nên có cảm giác với cậu bạn trai nào chứ? Cả ngày đều ở cạnh mình, cậu không sợ người khác cho rằng hai người chúng ta có khuynh hướng đồng tính sao?”

“Nếu cậu sợ người khác nói, vậy nhanh chóng lập gia đình đi!” Diệp Thanh Hòa không chút kiêng nể nói.

“Mình….. Đương nhiên mình không sợ! Mình còn có bạn trai, cậu đó, không nghĩ tới sau này sao? Định cư? Xin thẻ xanh mãi?”

Diệp Thanh Hòa luôn mờ mịt với vấn đề này.

“Thanh Hòa, chính cậu cũng từng nói, cậu không định về nước, vậy visa của cậu sau này phải tính sao? Cậu chưa từng nghĩ tới sau này? Quán trà này, quả thực một nửa là của cậu, mình luôn nghĩ sẽ trao cậu một nửa đó, nhưng cậu đều từ chối.”

Diệp Thanh Hòa lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, cười đẩy Joyce: “Bây giờ điều mình muốn làm trước tiên là được tắm rửa thật sảng khoái, sau đó ngủ một giấc thật ngon, còn cậu, nhanh chóng trang điểm để còn đi hẹn với ai kia ~~”

Joyce nhìn cô, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Joyce nói chuyện này với cô……..

Nhưng là, thực sự cô chưa từng nghĩ đến sau này……

Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, cô có mục tiêu cho riêng mình, vì mục tiêu đó mà phấn đấu, nhưng phấn đấu được hơn chín năm qua, cô đành phải buông bỏ mục tiêu đó, buông bỏ tất cả những người có liên quan đến tuổi 25 của cô, cô của sau này, rồi sẽ ra sao?



Phó Chân Ngôn được chữa trị ở Mỹ hơn nửa năm cuối cùng cũng đã tỉnh lại, việc duy nhất cô có thể làm khi đến thăm anh là để lại cho anh một bức thư, nói anh sau khi khoẻ lại hãy cùng Phó Chân Chân trở về, hoặc là, nếu không phải là Phó Chân Chân thì cũng sẽ có một cô gái khác xuất hiện bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, nhưng cô biết, người đó tuyệt đối không phải là cô.

Cho nên, không bằng tuyệt tình…..

Rồi sau đó, không biết Phó Chân Ngôn đã về nước chưa, cô cũng không rõ, không có tin tức, nói đúng ra là không có tin tức về bất kì ai, kể cả Tiêu Thành Trác.

Quả thực Tiêu Thành Trác có đi Mỹ ngay sau cô, còn đến cùng thành phố với cô, thường thường như có như không xuất hiện bên cạnh cuộc sống của cô, nhưng mà cậu chắc chắn không bao giờ nghĩ tới, cô bỗng nhiên biến mất không để lại một dấu vết…..

Xuôi Bắc ngược Nam, đến trường Đại học rồi về quán trà, đó là cuộc sống của cô.

Như một chú bọ gậy yếu ớt, cô không còn niềm tin vào phấn đấu, bới vì cô không biết, rốt cuộc phấn đấu sẽ được gì……..

Cô cũng đã tính toán qua số tiền bản thân tiết kiệm được, bốn năm đầu tư từ cửa hàng của Vương Triết, thêm một phần từ việc buôn bán ngọc thạch khi còn ở Vân Nam, tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ chống đỡ cho cuộc sống lưu học sinh của cô, nói đến tương lai, cô chỉ tự nói với bản thân: Đến lúc đó rồi tính!

Còn về chuyện thẻ xanh Joyce nói, cô không tính làm.

Joyce luôn nói, có thẻ, thân phận rõ ràng cũng sẽ yên tâm sinh sống, giống như coi nơi này là nhà. Cô thừa nhận Joyce nói không sai, nhưng mà đối với cô, như thế nào là yên tâm? Như thế nào là nhà?

Thẻ xanh không định làm, việc định cư lâu dài cô cũng không có ý định rõ ràng, cứ mù mờ như vậy, cô cũng không biết lí do là gì……

Nhưng là, cô vẫn rất thoả mãn với cuộc sống hiện giờ của mình, một ngày ba bữa, hoặc Trung hoặc Tây, hai người tự nấu, mặc dù thời gian đầu có hơi không quen về giờ giấc sinh hoạt, nhưng sau đều ổn cả.

Có một người bạn tốt, có nơi để về, có nơi để nhớ, hay là sau này tốt nghiệp, sẽ có thêm nơi làm việc, khi đó, làm thẻ xanh chắc chưa muộn?

Chuyện về sau, không ai nói trước được……

Cho nên, trên thế giới này, không có người nào là không thể chia ly người nào khác, không phải sao?

Có đôi lúc, cô đột nhiên nhớ lại những năm tháng của mình ở nhà họ Tiêu, đây là một phần kí ức không thể mất đi của cô, dù đã qua nhiều năm, nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng những hình ảnh đó vẫn hiện lên trong những thời khắc bình yên nhất…….

Chim xanh có bay qua, thời gian cũng sẽ xoá sạch dấu vết; hoa sen còn nở, năm sau chắc sẽ nở đẹp hơn…..

Chỉ cần chim vẫn còn bay, sen vẫn còn nở, thì không có gì phải nuối tiếc cả…..

Cho nên, cha, mẹ, hai người sẽ hiểu cho con gái, đúng không?



Cô tắm rửa xong tâm tình tốt lên không ít, vui vẻ xuống dưới lầu tìm Joyce đi ăn tối.

Vừa đi đến dưới lầu, một mùi hương trà hoa quế nồng đậm chiếm lấy hô hấp của cô, đã lâu rồi không gặp mùi hương này, cô có chút sửng sốt.

Joyce thấy cô, vui vẻ nói: “Xong rồi, qua đây, thử trà mới mình pha đi.”

Trà mới? Cô đi đến, trên bàn pha trà của Joyce là một túi hoa quế khô, nhưng là đồ sấy khô, cô liếc mắt liền có thể nhìn ra, bởi lẽ, giớ chưa phải mùa hoa quế.

“Như thế nào? Thơm đúng không? Trong thời gian cậu đi du lịch mình đã tìm hiểu các loại Trà hoa, thử rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ có hoa quế là hương nồng nhất, có khách chê là quá nồng quá ngấy, nhưng biết sao được, mình rất thịch, có phải rất tương phản với hình tượng của tớ đúng không?” Joyce cười hỏi.

Diệp Thanh Hòa cười đáp lại, khó trách hai người có thể dễ dàng trở thành bạn bè như thế…..

“Cười cái gì? Cậu cũng cười nhạo mình sao?” Joyce đậy ấm trà lại, “Không cho cậu uống nữa! Nếu còn cứ tiếp tục thì đến bánh hoa quế cũng không cho cậu ăn nữa!”

Quán trà có phục vụ bánh ngọt ăn kèm với từng loại trà, ngoai ra Diệp Thanh Hòa còn đặc biệt suy nghĩ tên cho các loại trà của quán, may mắn những tên này rất được khách hàng yêu thích, còn khen ngợi khi gọi trà cứ như đang đọc thơ cổ.

Diệp Thanh Hòa mỉm cười, khói trà còn chưa tan hết khiến xung quanh vẫn còn mông lung: “Không cho thì thôi, tự mình đi pha là được!”

“Thật sao?” Joyce cực kì ngạc nhiên, “Thanh Hòa, rốt cuộc là cậu có gì không làm được không?”

Cô vẫn đang mông lung, không nghe thấy câu hỏi của Joyce.

Vừa lúc này nhân viên của quán thông báo bánh đã được, liền mang hai chiếc đến cho hai người nếm thử, Joyce chọi chọi vào tay Diệp Thanh Hòa, kéo cô khỏi trạng thái mông lung.

“Thanh Hòa, mình đang nói chuyện với cậu đó, cậu đứng ngẩn ra làm gì thế?” Joyce đặt bánh hoa quế đến trước mặt cô.

“Ừm….. có chuyện không làm được chứ.” Bánh hoa quế vẫn mang chút gì đó phong cách phương Tây, một tầng bánh, một tầng sữa đặc.

“Giờ là việc của Diệp tiểu thư, mời tiểu thư ‘ban’ cho món bánh này cái tên!” Joyce vui vẻ đùa.

Diệp Thanh Hòa nhìn chăm chú tầng sữa đặc sóng sánh: “Gọi là….. Cẩm Tú đi….”

“Cẩm Tú? Đơn giản vậy sao?” Nhất thời Joyce không thích ứng kịp, với tính cách của Diệp Thanh Hòa, mối cái tên đều xuất phát từ sách cổ, tất nhiên còn cả các điển cố. Cô cũng rất thích văn hoá Trung Hoa cổ, về sau quen với Diệp Thanh Hòa hiểu biết về lĩnh vực này, càng thêm hứng thú, mỗi lần Diệp Thanh Hòa đặt tên đều say mê không thôi, có thể nói ngôn từ Hán ngữ là thế giới xinh đẹp vô cùng. Vì thế, hai chữ ‘Cẩm Tú’ đương nhiên không hợp ý cô ngay được…….

Diệp Thanh Hòa cười nhẹ: “Cần điển cố thì có điển cố, trước kia, Lục Du có bài thơ, trong các loài hoa, loài đi với hoa quế đẹp nhất chính là cẩm tú.”

“Như vậy, cậu đặt tên là ‘Cẩm Tú’ thôi sao? Cậu xem, còn hoa quế với sữa đặc, không thích hợp mà….” Joyce hăng say nói, nhưng không phát hiển ra Diệp Thanh Hòa chỉ có ngẩn người, căn bản không để ý lời cô nói….

“Thanh Hòa? Thanh Hòa!” Đẩy người hồi lâu mới đem Diệp Thanh Hòa trở lại hiện thực, “Hôm nay cậu sao vậy? Gặp được soái ca nào ở Ireland rồi sao? Hồn bay phách lạc!”

Diệp Thanh Hòa giật mình: “Hả? Cái gì? Tuỳ cậu, cậu nói sao cũng được……”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------



Bắc Kinh.

Văn phòng luật sư Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình vừa xuống xe, mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc.

Ngay sau đó có một người vào: “Luật sư Tiêu đã về.”

Anh gật đầu.

Người đó ra ngoài sau đó trở lại mang theo một cốc cà phê đen: “Luật sư Tiêu, cà phê của anh.”

“Cảm ơn.” Anh gật đầu, nới lỏng cà vạt, thuận tay hạ nhiệt độ điều hoà xuống, vừa mệt mỏi vừa nóng bức.

“Luật sư Tiêu, Vân Nam nóng hơn Bắc Kinh đúng không?”

Người trợ lý này là do một người bạn giới thiệu cho Tiêu Y Đình, quay đi tính lại cũng được hơn một năm rồi, năng lực làm việc của cô ấy rất ổn, hơn nữa chịu được gian khổ, còn rất chăm chỉ, lại thêm cẩn thận ổn trọng, lần nào có việc bên ngoài anh đều dẫn cô theo.

Nhưng có điều, lúc đưa cà phê cho anh, ánh mắt cô không tự chủ được nhìn đến phần cổ lộ ra của anh, xương quai xanh mạnh mẽ quyến rũ……..

Anh nhấm một ngụp cà phê ‘Ừm’ một tiếng, sau đó bật máy tính lên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Trợ lý đứng lại một lúc, nói: “Luật sư Tiêu, ngày mai phiên toà sẽ bắt đầu, anh có định về nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần, cô ra ngoài trước đi, có việc tôi sẽ gọi.” Ánh mắt không rời.

Trợ lý không dám nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ là, đứng ở cửa, khi xoay người, cô nhìn lại, anh vẫn nhìn chăm chú, cà phê đã uống cạn.

Cô đã làm việc ở đây hơn một năm, lần đầu tiên thấy anh là ở văn phòng này, anh đang chuyên tâm vào công việc. Từng nghe nói, đàn ông chăm chú làm việc rất quyến rũ, cô chưa từng gặp qua, nhưng lần đó, cô chắc chắn tin tưởng, thực sự là rất quyến rũ……..

Nhưng là, cô vẫn không sao hiểu được người đàn ông này, không có bạn gái, không có tính xấu, người con gái duy nhất đến tìm anh là người tên Quách Cẩm Nhi, nhưng cũng là người đã có gia đình, rốt cuộc là anh thích người như thế nào? Và anh là một người như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status