Lúm đồng tiền nhỏ của em

Chương 5: Tự làm bài tập đi


Editor: Hải Đường

Beta: Rùa

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, đa số mọi người đều chơi điên cuồng vào hai ngày cuối tuần.

6 rưỡi sáng, Hứa U ôm sách vở đến phòng học ở tầng trệt. Tới phòng học, cô nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi. Tiết đầu tiên ngày thứ hai là tiết tự học nhưng không có nhiều người đến, trong phòng học hơn một nửa chỗ ngồi bị bỏ trống, chỉ có ít ỏi vài ba người ngồi học. Cô cầm bánh mì đến chỗ ngồi, tùy tiện nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ nghĩ: "Tiết tự học đầu tuần thật hiu quạnh."

Cô lấy sách tiếng Anh lật tới trang từ vựng bắt đầu học từ mới. Một bên viết, một bên còn nghĩ: "Giáo viên tiếng Anh hình như không quá nghiêm khắc." Cô nhớ lại trường học trước kia của mình, cũng là một trường trung học trọng điểm. Đi học muộn là điều cấm kỵ, đúng 6h10 mọi người phải có mặt ở lớp, chậm một phút phạt đứng một tiết. Mọi người ở đó đều tranh thủ mỗi phút mỗi giây học tập, chỉ sợ rằng nếu lơ là một chút sẽ bị người khác vượt qua, không khí lớp học lúc nào cũng căng thẳng. So với lớp học hiện tại thật sự quá khác biệt.

Tiết tự học trôi qua được hơn một nửa, gần tới tiết tiếp theo, học sinh mới dần dần đông lên. Trong phòng học tiếng người qua kẻ lại ồn ào. Người hối hả làm bài tập, kẻ vội vàng bày sách vở la liệt chép lấy chép để bài tập, khung cảnh có chút rối loạn.

Cách một lối đi, có nam sinh hỏi mượn Hứa U vở toán xem đáp án. Hứa U không nói gì, lục ngăn bàn lấy vở đưa cho bạn học kia. Cô tiếp tục coi bài tiếng Anh, khóe mắt liếc thấy có người đứng cạnh mình. Hứa U ngừng bút, ngẩng đầu. Người đứng cạnh cô là một nam sinh khá cao, cậu mặc áo đồng phục trắng sạch sẽ, quần thể thao đen đơn giản, trên tay cầm một tờ mẫu.

"Chào cậu, mình là lớp trưởng lớp 9."

"A, chào cậu, có việc gì sao?", cô buông bút trong tay ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt lớp trưởng như có như không dừng lại trên người Phó Tuyết Lê một lát rồi quay lại cô. "Là như thế này.", lớp trưởng đem tờ mẫu đặt trên bàn của cô rồi giải thích: "Đây là lịch trực nhật của lớp, theo lịch thì cậu phải trực vào thứ 4."

Hứa U cầm lên xem, gật gật đầu: "Mình biết rồi, là quét dọn lớp học đúng không?"

"Đúng vậy. Cậu và Phó Tuyết Lê trực với nhau."

Lớp trưởng giao việc xong, tầm mắt lại hướng qua bên cạnh Hứa U một chút liền xoay người trở về chỗ ngồi phía trên của mình.

Phó Tuyết Lê thấy bóng của lớp trưởng đi xa liền tìm Hứa U buôn chuyện: "Eh, nói cho cậu một chuyện, lớp trưởng của chúng ta và cậu có cùng họ."

"Ah, cùng họ Hứa giống tớ sao?"

"Đúng vậy", Phó Tuyết Lê kề sát vào cô nói, "Gọi là Hứa Tinh Tinh, có phải là đặc biệt giống tên con gái đúng không, bộ dạng cũng đặc biệt giống con gái."

Hứa Tinh Tinh sao, hình như cô nghe qua tên này rồi. Hứa U nhíu mày nghĩ, thành thật nói: "Tớ cảm thấy tên của lớp trưởng và cậu rất giống nhau, đều rất êm tai." Nói xong, cô quay đầu nhớ lại bộ dáng của lớp trưởng. Thân hình hình như có hơi chút gầy, khuôn mặt có điểm thanh tú, mắt cũng rất đẹp.

"Bộ dạng cũng không giống con gái mà." Hứa U thành thật nói

Phó Tuyết Lê bĩu môi hừ một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên, "Làm sao mà tên của hắn giống tên của tớ được, tên của tớ nghe hay hơn tên của tên kia mà."

Hứa U cảm thấy có chút kỳ lạ, muốn hỏi nhưng cảm thấy không ổn lắm nên lại tiếp tục cúi đầu học từ. Viết một hồi lại phát hiện bên cạnh có người đem một sấp đề để lên bàn.

"Bạn học, có một bài mình làm đáp án lại không ra giống cậu, mình không hiểu công thức này cậu làm."

Người nói là nam sinh khi nảy mượn vở của Hứa U. Cậu ta hơi xoay người, đẩy đẩy mắt kính, đem bài nháp đưa cho Hứa U: "Có thể làm phiền cậu chỉ mình một chút không?"

"Ah, câu nào vậy?" Hứa U tháo nắp bút đen, nhận lấy bài nháp từ tay nam sinh kia.

"Câu gần cuối ấy."

Cô lật tờ giấy để tìm câu hỏi. Hứa U nhìn lướt qua vừa viết trên giấy vừa giảng cho nam sinh kia về câu hỏi: "Bài toán hình học giải tích này mình dùng hàm lượng giác..."

Tống Nhất Phàm vừa vặn tiến vào lớp học từ phía sau. Cậu đem áo đồng phục nhét vào ngăn bàn, hỏi Phó Tuyết Lê, "Này, tên bốn mắt kia làm gì ở bàn cậu vậy?"

"Đang hỏi bài đó."

"Cái gì???" Tống Nhất Phàm giật mình, điên cuồng lắc đầu, "Thật kỳ quái, có thể khiến cho bốn mắt hỏi bài, bạn cùng bàn của cậu hẳn phải bá lắm."

Bốn mắt tên là Trần Xuân Lâm, ở lớp lý cũng coi như có chút tiếng tăm, đáng tiếc môn ngữ văn không tốt cho nên thứ hạng trong lớp không cao mấy. Tuy bình thường bốn mắt có hay kiêu ngạo, nhưng thành tích cũng không khá hơn các học sinh cùng lớp.

Phó Tuyết Lê vừa gật gật đầu vừa nghịch điện thoại: "Đúng vậy."

Tống Nhất Phàm tiếp tục nói: "Vì vậy sau này cậu không được rủ rê người khác nói chuyện riêng trong giờ học nữa, sẽ làm chậm trễ mọi người thi vào Đại Học Thanh Hoa."

"Ai thi vào Thanh Hoa?" Tạ Từ bước vào lớp học. Cậu đứng sau lưng Tống Nhất Phàm nghe được hai người nói chuyện, thuận miệng hỏi một câu, đem túi sách ném vào ngăn bàn.

Tống Nhất Phàm đứng dậy để Tạ Từ vào chỗ ngồi, "Cậu làm gì mà đến muộn vậy?

Làm tớ không có đủ thời gian để chép bài tập cho cậu."

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng học bị đẩy ra, giáo viên dạy môn toán, Lý lão sư, vừa bước vào, tiếng chuông vào lớp vang cũng đồng thời vang lên.

Lớp học dần im ắng.

Tống Nhất Phàm vừa chép xong chữ cuối cùng, đem bài tập để qua bên, nói với Tạ Từ: "Vở toán của cậu đã bị gặm rồi, đợi lát nữa Lý biến thái xuống thu bài, cậu lại bị phạt đứng."

Xì.

Tạ Từ khinh miệt liếc mắt một cái, nhếch nhếch môi, tựa lung vào ghế gọi Phó Tuyết Lê.

"Chuyện gì?" Phó Tuyết Lê Quay lại.

"Gọi bàn cùng bàn của cậu giùm mình." Tạ Từ hất cầm vào Hứa U.

Không đợi Phó Tuyết Lê mở miệng, Hứa U trực tiếp rút ra một tờ giấy toán học đã hoàn thành từ một đống giấy trên bàn đưa cho Phó Tuyết Lê. Sau khi đưa xong lại cầm bút cặm cụi làm bài tập, không quan tâm đến thế sự xung quanh. Toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Phó Tuyết Lê hiểu ra gì đó. Cô lấy tờ giấy kiểm tra trên bàn Tạ Từ: "Cậu không thể tự mình chép bài sao, lại còn muốn người khác làm giúp cho nữa."

Tống Nhất Phàm ngồi một bên nghe, biểu tình trên mặt có chút không thể tin được.

Ở trong ấn tượng của hắn, Tạ Từ không thích trêu chọc nữ sinh.

Chính là...

"Cậu..." Tống Nhất Phàm vỗ vai Tạ Từ, thoáng hạ giọng nói: "Đường đường là một người đàn ông lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ...?"

"Bắt nạt gì chứ, bạn cùng lớp mới thích làm bài tập giúp mình mà." Tạ Từ nghịch điện thoại, làm như không có gì cười lười biếng.

Không khí chung quanh bỗng rớt xuống âm độ.

Hứa U quay đầu lại, đối mắt với Tạ Từ. Hai người nhìn nhau vài giây, cô nghiêm túc nói: "Học sinh mới không thích làm bài tập giúp cậu lắm đâu."

Ngữ khí có chút cứng rắn, nhưng lại pha chút ôn nhu của vùng Giang Nam, nghe không hề có tính công kích.

Cơ thể Tạ Từ hơi nghiêng về phía trước, cánh tay ấn vào bàn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô cười: "Vì sao không thích?"

Ánh mắt của cô sạch sẽ như nước, mày hơi nhíu lại, có vẻ hoang mang: "Tại sao cậu lại hỏi câu này?"

Tạ Từ nhướng mày.

Sau đó, một đám phá gia chi tử không thích học hành nghe được một câu của học sinh chuyển trường từ phía nam vừa đúng mực vừa nghiêm túc như trích từ "soup gà cho tâm hồn": "Bài tập phải tự mình làm, tri thức mới là của mình."

Không khí ngưng đọng lại.

"...haha."

Bầu không khí vốn đang căng thẳng, cuối cùng là do Tông Nhất Phàm nhịn không được phì cười.

Tạ Từ run sợ một chút, cũng chậm rãi nhướng khóe môi.

"Hahahahahahhahaha" Phó Tuyết Lê thò tay xoa xoa bóp bóp mặt của Hứa U.

Ôi, đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu.

"Khụ khụ."

Tống Nhất Phàm tay nắm thành nắm đấm đưa vào miệng để ngăn mình không cười. Làm bộ nghiêm túc nói: "Đúng đúng, bạn học Hứa đúng là người có tri thức, thật tốt quá, không hổ là mầm non tương lai của tổ quốc, chủ nghĩa cộng sản đã có người nối nghiệp rồi."

Nói xong còn khoa trương vỗ tay.

Hứa U không hiểu bọn họ đang cười chuyện gì. Trong lòng có chút phiền muộn, cái gì cũng không nói, xoay người sang chỗ khác.

Bóng dáng cô thẳng tắp, lại vừa gầy.

Tóc đen mềm mại được cột gọn gàng ở sau, trên trán tóc rủ xuống che khuất sườn mặt cô.

Theo góc của Tạ Từ nhìn chỉ có thể thấy cần cổ trắng nõn kia.

M* k***.

Cậu thu hồi ánh mắt, thấp giọng mắng một câu thô tục.

( Lời beta: Vâng, giờ tôi được lên chức beta rồi đấy, chuyện là có một chiến sỹ thấy tôi lười quá, cảm thấy không thể chấp nhận được nên đã anh dũng hy sinh thân mình mà nhận cái hố này, chiến sỹ ấy chính là đóa hoa Hải Đường xinh đẹp, không giống con Rùa vừa già vừa xấu vừa lười như tôi, mà văn phong của hai đứa tôi không giống nhau nên tôi để bạn ấy edit cả luôn, thỉnh thoảng tôi beta lại chút thôi. Tôi định chỉ đăng truyện này trên face với wopress thôi, mọi người đọc ở hai chỗ đấy được chứ?)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status