Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi

Chương 128: Bị nhiễm virus

Trong ba ngày này, Diệp Thiệu phát hiện Lệ Sâm mỗi buổi tối đều đi ra ngoài một chuyến. Sau đó ướt ống quần trở về. Tuy nhiên hành tung của anh ta, Lệ Sâm không có cùng bất luận kẻ nào nói.

Tối hôm đó, Lệ Sâm còn kiểm lại tinh hạch trong tay một chút. đã có tám trăm viên rồi. anh khẽ thở dài nghĩ tới tinh hạch trong tay Nam Ca khẳng định càng nhiều hơn, anh cũng không thể bị rơi xuống phía sau.

Kỳ thật Lệ Sâm đã nghĩ sai rồi, cũng là bởi vì tinh hạch quá nhiều. Nam Ca đếm không hết nên cũng chỉ để lại một chút viên nhìn đặc biệt xinh đẹp, còn có của hệ tinh thần.

A đúng rồi, vài ngày gần đây săn giết Zombie còn lấy được năm miếng tinh hạch màu đen. Mọi người cũng không biết tinh hạch này là hệ gì cho nên cũng giao hết cho Nam Ca.

Bọn họ đi thẳng một đường, hiện giờ cách Bắc Hải chỉ có ba ngày lộ trình. Thẩm Cầm Nhã còn cố ý kế hoạch, buổi tối mở ra cho mọi người hội ý. nói là ngày mai muốn đi đường vòng từ bên ngoài Bắc Hải chìm, đó là chỗ nước sâu cho nên sẽ khônggặp được quá nhiều Zombie.

Gần đây mọi người giết Zombie giết đến mỏi tay, vài em gái nhỏ nghe thế hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Lần đầu giêt Zombie giết đến chán ghét, vài ngày em thật sự không muốn thấy chúng nó đâu."

Nam Ca nghe các cô ấy líu ríu cũng không nói gì, dù sao cô muốn khốc cơ mà!

Ngày thứ hai, lên đường dựa theo kế hoạch Thẩm Cầm Nhã. Bên ngoài chỗ nước sâu xác thực không có quá nhiều Zombie, thế nhưng vẫn có chút ít rải rác chạy đi theo xe, vẫn cần người đằng sau xử lý.

Nam Ca lần này ngồi ở chỗ ngồi phía sau Hummer, xe con bọn họ đi đầu. Từ ngoài cửa xe nhìn về phía bên phải là thành thịđã biến thành đống hoang tàn, thê lương hiu quạnh. Từ bên trái nhìn chính là biển cả mênh mông, chỗ này vốn cũng là mộtbộ phận của thành phố Bắc Hải. Kết quả bởi vì địa thế trầm xuống, nước biển chìm ngập. đã nhìn không thấy nửa điểm thành thị nữa.

Hôm nay ánh mặt trời coi như không tệ, cộng thêm có nước biển biểu hiện. Biển cả tỏ ra lấp lánh như giấy tráng phim, sóng nước lăn tăn óng ánh ánh sáng.

Nam Ca ngồi ở bên trái, còn mở cửa sổ xe ra. Gió biển xen lẫn một loại mùi ngai ngái không hiểu thuận theo cửa sổ xe xông tới. Nam Ca hiện giờ rất hưởng thụ chuyện có thể ngửi thấy mùi vị, mỗi một loại hương vị cũng có thể mang cho cô xúc độngkhông giống nhau.

Tuy nhiên cũng bởi vì cô mở cửa sổ nên những con Zombie đuổi theo kia đều thích công kích cô.

Tông Hạo Hiên bởi vì đám Zombie này mà lái xe cũng lái được bảy vặn tám vẹo. Tân Vũ Hoa sợ hãi mấy con Zombie này làm Nam Ca bị thương.

Mà để cho bọn họ cảm giác được bất khả tư nghị là, Nam Ca lần này thế nhưng chưa có rút đao ra. Những con Zombie đều thi nhau rớt vào trong biển cái rầm!

Đây là có chuyện gì?

Chỉ có Nam Ca biết rõ là vì cô lười phải động thủ cho nên vận dụng chút tinh thần lực. Bây giờ mấy con này theo ý cô thì đều quá yếu, cô tùy tiện cũng có thể khống chế chúng.

Bởi vì tác dụng tinh thần lực, thời điểm liên tục chuẩn bị đến bên ngoài Bắc Hải. Bọn họ cũng không có đụng phải Zombie tấn công với quy mô lớn. Chỉ là khi chuẩn bị vào ngoại thành lại đụng phải Zombie ở thị trấn phụ cận lao ra.

Giờ phút này bọn họ khoảng cách chìm đắm Bắc Hải cũng không phải là rất xa, Nam Ca xuống xe sau, sau lưng liền là mộtmảng lớn màu lam biển cả làm bối cảnh.

Tông Hạo Hiên bọn họ cũng không muốn để Nam Ca đến làm mối mãi cho nên lần này không đợi đám Zombie này xông lên,anh ta cùng Tân Vũ Hoa đã xông lên trước.

Người của Thẩm Cầm Nhã cũng không yếu thế, vài chục người đồng loạt ra tay. Tình cảnh đặc biệt đồ sộ, các loại màu sắc của dị năng hội tụ cùng nhau, trông giống như là cầu vồng.

Nam Ca lần đầu thanh thản rảnh rỗi liền ngửa đầu xem mặt biển rộng lớn. trên bầu trời tối om om bay tới một đám chim biển, Nam Ca chỉ nhìn một cái liền thu hồi lại ánh mắt.

Chiến đấu đã gần kết thúc, Nam Ca nghĩ đi bổ sung vài đao. Ai biết những con chim biển kia thế nhưng hướng tới đám người cúi đầu vọt xuống!

Đúng vậy, không riêng gì đối cô mà còn đối với người khác!

Nam Ca là người đầu tiên phát giác được điểm này, chém chết hai con chim biển xong liền hô to: "Cẩn thận mấy con chim này!"

Thẩm Cầm Nhã bọn họ hướng ra khá xa cho nên trước tiên liền cảnh giác nhìn, mà Tông Hạo Hiên không biết rõ sao lại biến thành cách mình gần nhất. Ở thời điểm tự mình chém chết chim biển, quần áo anh ta bị một con chim biển phá hỏng. Mặc dùanh ta lập tức khởi động dị năng hệ sấm sét nhưng cánh tay vẫn bị chim biển cào bị thương.

"Tông Hạo Hiên!" Nam Ca sốt ruột hô một tiếng, bởi vì tinh thần có chút không tập trung. Có chim biển lại xông qua, cô dĩ nhiên là dùng tay đi ngăn cản, không ngoài sở liệu bàn tay cô cũng bị thương.

Nam Ca mãnh liệt co chặt đồng tử lại bởi vì cô còn nhớ máu tươi của mình là màu đen!

Tông Hạo Hiên cũng chú ý tới chuyện này, lập tức xông qua ôm lấy Nam Ca. Ngăn trở ánh mắt của người khác, dị năng củaanh ta cũng đã công kích những con chim biển kia.

không bao lâu, trừ những con cao bay tránh thoát một kiếp, chim biển khác đều chết trên tay mấy người này.

Sắc mặt Thẩm Cầm Nhã ngưng trọng dị thường, kiểm tra một chút chim biển này quả nhiên phát hiện trên người chúng có tình huống biến dị!

Lẽ nào động vật khác cũng giống nhân loại, khó thoát khỏi loại vận rủi này sao?

Thẩm Cầm Nhã mang bác sĩ đi đến bên cạnh Tông Hạo Hiên, ngưng trọng hỏi: "Hai người vừa mới có phải đều bị cào không?trên móng vuốt mấy con chim biển này khả năng có virus Zombie."

trên mặt Tông Hạo Hiên không có thay đổi, anh ta chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay Nam Ca, kết quả, cảnh tượng chứng kiến khiến anh ta rất kinh ngạc.

Màu sắc máu của Nam Ca thế nhưng không có khác biệt quá lớn so với người thường! Giống như chỉ đậm hơn một chút vậy?không nhìn kỹ cũng nhìn không ra.

Nam Ca cũng ngây người mà. thật sự là quá lâu không có bị thương, cô cũng không phát hiện thân thể của mình biến hóa. Nghe được Thẩm Cầm Nhã hỏi, Nam Ca phất tay: "Tôi không sao, Tông Hạo Hiên cũng..." Mới vừa nói mấy chữ, cô liềnkhông lên tiếng.

Bởi vì miệng vết thương của Tông Hạo Hiên đang lấy tốc độ thật nhanh rữa nát, anh ta đã bị lây bệnh!

Thẩm Cầm Nhã cắn răng, trưng cầu ý kiến Tông Hạo Hiên: "Nhất định phải cắt tay, nếu không virus sẽ rất nhanh lan tràn đến toàn thân."

Chỉ là một vết cào nhỏ, hiện tại cũng đã thối rữa đến không còn hình dáng. Nam Ca thật muốn biết những con chim biển kia đến cùng là như thế nào mới có thể biến dị đến mức này!

Tân Vũ Hoa xông lên, vô thức muốn cự tuyệt. Dù sao đây chính là một cánh tay, sao có thể nói cắt liền cắt đây? Tuy nhiên cậu cũng minh bạch, mạng so với cánh tay còn trọng yếu hơn. Nếu như không cắt tay, anh ta liền sống không được.

Trong lòng Nam Ca cũng rất chua xót, ngẩng đầu nhìn Tông Hạo Hiên. không biết nên khuyên anh ta như thế nào.

Tông Hạo Hiên lại thoải mái cực kỳ: "Vậy thì cắt tay đi, phiền toái thẩm tỷ."

nói xong anh ta định cùng Thẩm Cầm Nhã đi trên xe, vừa mới chuyển đầu. Nam Ca vươn tay lên liền bắt lấy cánh tay anh ta.

Phía trên kia vừa lúc là miệng vết thương anh ta, lông mày Tông Hạo Hiên cũng không có nhăn một cái. Chỉ xoay người hỏi Nam Ca: "Sao thế?"

Nam Ca rất muốn nói, tôi cũng là bác sĩ, cũng sẽ cắt tay nhưng mà một câu nói cũng nói không nên lời.

"Tông Hạo Hiên, thực xin lỗi..." cô cảm giác được rất áy náy, nếu như cô có thể sớm thăm dò đám chim biển kia một chút thìcũng sẽ không tạo thành hậu quả này...

Ánh mắt Tông Hạo Hiên sững sờ, lập tức giống như là hàn băng hòa tan trở nên nhu hòa: "cô nào có sai gì chứ." nói xong,anh ta từ từ tách tay Nam Ca ra, hộ tống Thẩm Cầm Nhã cùng bác sĩ lên xe.

Sau khi lên xe, bác sĩ giúp anh ta làm thao tác siết tay ngăn độc. Hơn nữa còn đang nhanh chóng tiến hành tiêu độc dụng cụ, rất nhanh đã có thể chuẩn bị phẫu thuật cắt tay.

Nam Ca chờ ở ngoài xe, sau lưng là biển rộng. Thứ đó với cô mà nói thì không có lực hấp dẫn gì. cô lần đầu tiên phát hiện, rốt cuộc bản thân mình đã đem đám nhân loại này trở thành đồng bạn. Tông Hạo Hiên, Tân Vũ Hoa, Thẩm Cầm Nhã, còn có những người khác cô đều không hy vọng những người ấy bị thương.

Nước biển sau lưng còn đang không ngừng vỗ vào bờ biển, trong nước có con vật khổng lồ đang hướng tới chỗ này mà lội. Lần này Nam Ca lập tức phát giác được, nói với mọi người: "Trước tiên lái xe đi xa một ít!"

Vốn là trong xe cũng chuẩn bị mổ, Nam Ca vừa nói. Các cô chỉ có thể tạm ngừng một chút.

nói cách khác, xe mới lái đi. Nam Ca đã nhìn thấy thứ trên biển hung mãnh giống như là con trăn lớn vậy, nó dũng mãnh từ trong nước biển vọt lên!

Mà miệng nó hứogn tới mấy người trên bờ biển! Nếu như không phải là vừa mới nãy Nam Ca báo động trước. Cái miệng to như chậu máu kia quét tới, bọn họ nhất định sẽ chết thảm!

Tân Vũ Hoa cũng hoảng sợ, thấy giao xà còn quét đuôi lên trên bờ, sắc mặt cậu tái nhợt hỏi: "Đây rốt cuộc là cái gì..."

"Sinh vật nước biến dị." Nam Ca lạnh lùng nói xong, mang theo thanh đao xông lên.

"Nam Ca tỷ! chị làm cái gì thế!"

Còn có thể làm gì, đem đồ quỷ này giết! Chỉ dựa vào vài con chim biển, sao có thể hết giận đây!

Con trăn lớn thấy Nam Ca nhảy qua liền há mồm muốn cắn cô, Nam Ca dùng tinh thần lực mãnh liệt áp chế nó. Con trăn thống khổ bi thương rít một tiếng, thân thể chao đảo. Nam Ca liền nhảy lên trên đầu nó.

Cao cao giơ thanh đao trong tay lên mạnh mẽ đâm xuống cái đầu lâu bên dưới! Nam Ca vừa nghĩ tới Tông Hạo Hiên sắp phải mất đi cánh tay. Đôi mắt đều đỏ lên, hét lớn một tiếng. Đằng sau gáy con trăn lập tức vẩy ra một cột máu!

cô thật sự dùng hết sức lực trong người, trên lưng con trăn này vốn rất trơn. cô còn hung hăng đạp một cước, mượn trọng lực nắm lấy thanh đao ấn xuống.

Con trăn lớn càng cuồng bạo hơn, thiếu chút nữa thì ném Nam Ca xuống. Chờ Nam Ca nhảy lên trên mặt đất, đầu nó đã bị Nam Ca chém một nửa. Rít lên một tiếng liền rơi vào trong nước biển.

Ở trên biển mạnh mẽ quằn quại vài cái, con trăn lớn này liền tắt thở. Lập tức trong nước biển xuất hiện không ít cá lớn cánhỏ, thậm chí còn có Zombie biến dị gặm cắn thi thể con trăn kia. không lâu sau bờ biển liền triệt để bị nhuộm đỏ, còn con trăn thì lại là một cục xương cũng không còn dư lại.

Những người khác mắt thấy toàn bộ quá trình, lại nhìn Nam Ca, ánh mắt cũng không biết là mang theo kính sợ hay là sùng bái.

Chỉ biết là cô ấy thật sự là đã lợi hại đến nghịch thiên rồi!

Trong lòng Nam Ca vẫn buồn bực nhưng vẫn nhấc theo đao đi đến bên cạnh xe tải hỏi tình huống bên trong.

Vốn tưởng rằng Tông Hạo Hiên đang cắt tay, ai biết bác sĩ thế nhưng lao ra kêu: "Miệng vết thương của anh ta... Miệng vết thương..."

"Miệng vết thương như thế nào?" Nam Ca trực tiếp nhảy lên xe, chính mình nhìn vào trong.

Những người khác cũng vây lại đây, nghe bác sĩ kia ngạc nhiên mừng rỡ mà tỏ vẻ: "Miệng vết thương thế nhưng tự mình khép lại! Virus đã tiêu tán!"

"Cái gì?" Toàn bộ mọi người rung động, đây chính là độc của Zombie đấy. không thể cứu được! Bọn họ ở ngoài dã ngoại, sợ nhất chính là bị thương cùng bị nhiễm. hiện tại Tông Hạo Hiên thế nhưng có thể tự mình khép lại? anh ta đến cùng có thể chất gì chứ?

Tông Hạo Hiên vốn cũng cho là mình nhất định phải mất đi một cánh tay, ai biết thế nhưng có biến hóa. anh ta ngồi dậy, nhìn vết máu khô khốc bên cạnh miệng vết thương, suy nghĩ sâu xa.

Đó cũng không phải là máu của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status