Lương nhân

Chương 35



Hiếm khi Kỳ Duật cảm thấy tiếc nuối như vậy. Vốn anh cũng không quá để ý đến địa điểm du lịch lần này, nhưng khi nghe Lục Trác Niên nói thế, anh lại thật sự rất muốn đi xem thế nào. Chỉ là… những lời mà hắn nói, anh chỉ khắc ghi trong lòng chứ không coi là thật. Anh không hề quên chính anh là người đã thuyết phục Lục Trác Niên đồng ý hôn sự này. Thậm chí bây giờ anh còn bắt đầu hoài nghi, phải chăng việc mình làm hồi ấy là quá ích kỷ.

Kỳ Duật chợt nói: “Đến nhà họ Kỳ đi.” Lục Trác Niên nghe vậy thì nghi hoặc nhìn anh, anh cũng nhìn lại hắn. “Rất cảm ơn anh, nhưng có những chuyện không thể nào trốn tránh mãi được. Tôi muốn đến nhà họ Kỳ.”

“Tại sao? Em nghi là do bên đó làm à?” Lục Trác Niên hỏi.

Xét theo logic thì đây là điều vô lý, bởi Kỳ gia đã cố gắng che giấu chuyện xấu này rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị lộ ra. Với phong cách của dòng họ Kỳ, Lục Trác Niên không hề cho rằng chuyện này do họ làm.

“Tôi không biết, nhưng những chuyện này… chỉ có người nhà họ Kỳ biết thôi.” Kỳ Duật do dự rồi lại nói với Lục Trác Niên: “Tôi xin lỗi.”

Lục Trác Niên hiểu lý do anh nói câu đó là gì, chỉ đáp: “Không sao, vẫn còn cơ hội mà.” Hắn gọi Đường Tân Duy tới, dặn dò đôi câu rồi ngồi vào ghế lái, gọi điện thoại cho người của mình để đảm bảo được cập nhật tin tức mới nhất bất cứ lúc nào.

“Tôi…”

Kỳ Duật định nói gì đó nhưng Lục Trác Niên không hề nghe mà ngắt lời luôn: “Tôi đi cùng em.”

Kỳ Duật đành nói: “Tôi định bảo là để anh Đường một mình ở sân bay có vẻ không ổn lắm.”

Lục Trác Niên nhướn mày: “Chẳng nhẽ cậu ta không biết đường tự gọi xe?”

Đường Tân Duy đã quá quen với tác phong làm việc của Lục Trác Niên, nhưng đây là lần đầu nghe thấy có người nói như vậy nên có chút xúc động, còn chưa kịp cảm ơn thì xe đã phóng mất hút.

Do đang dịp Tết nên nhà họ Kỳ có rất nhiều họ hàng tới để nhân lúc giao thừa chúc Tết ông cụ luôn. Dù là họ hàng xa đến mấy cũng đều ngồi lại ăn với nhau bữa cơm vào ngày Tết đoàn viên, như vậy mới đúng là người một nhà.

Ông cụ họ Kỳ ngày càng lớn tuổi, ngày nhường lại vị trí cũng chẳng còn bao xa, cho nên không ít người dần chuyển sự chú ý sang Kỳ Trấn.

Vậy mà ngay từ sáng sớm, chẳng ai thấy Kỳ Trấn đâu cả.

Đều là thân thích ngồi với nhau nên thăm hỏi trò chuyện là điều đương nhiên. Tin tức trên mạng cũng vì thế mà một truyền mười, mười truyền trăm. Mới đầu còn có người dựa vào quan hệ thân thiết để hỏi thăm cháu lớn của ông cụ, đến giờ thì chẳng ai dám hỏi nữa, ai cũng giả bộ như không biết gì, không muốn đụng vào quả bom nổ chậm.

Chỉ có Tả Kiều là lộ rõ vẻ lo âu, không có lòng dạ đâu để tiếp đãi đám họ hàng này. Bà chỉ chăm chăm tìm cô em chồng để cầu cứu.

Là con gái của ông cụ, cũng là người con duy nhất còn sống của ông, Kỳ Vân hoàn toàn chẳng cần phải vồn vã như người khác. Bà cùng chồng mình thong thả tới dù đã trễ giờ, Tả Kiều mỏi cổ chờ mãi cũng thấy, người ta còn chưa bước vào nhà đã kéo ngay đi.

Kỳ Vân vốn chẳng ưa gì bà chị dâu này, lý do đương nhiên là bởi không bằng lòng khi Tả Kiều giữ vị trí bà cả trong nhà nhưng lúc nào cũng như oán phụ, cứ như thể Kỳ gia bắt nạt bà ấy vậy. Ở cạnh Tả Kiều chỉ khiến mình thấy thêm tiêu cực, người bình thường cũng sẽ bị giày vò cho thành không bình thường. Kỳ Vân tự coi mình là người phụ nữ thời đại mới trong một gia đình truyền thống, cho nên chắc chắn chẳng vui vẻ gì khi phải ở cùng Tả Kiều. Nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ của Kỳ Trấn, nên Kỳ Vân cũng không thể tỏ rõ vẻ bất mãn này được.

“Sao thế chị?” Kỳ Vân hỏi. Bà ôm một con cún cưng, con cún cứ ngọ nguậy mãi không yên nên bà mải vuốt ve nó chứ không để ý tới Tả Kiều đang kéo xệch quần áo của mình, trong lòng có chút buồn bực.

Tả Kiều lôi em chồng ra một chỗ không bóng người rồi mới vội vã nói: “Mới sáng sớm ông cụ đã nổi đóa, đuổi Kỳ Trấn ra ngoài rồi.”

Kỳ Vân lúc này mới giật mình, vừa vuốt lông cho con cún trong lòng vừa nghiêm túc hỏi: “Tại sao vậy?”

“Thì vì cái tin trên mạng chứ sao.” Thấy cô em chồng vẫn chưa biết gì, Tả Kiều bèn thuật lại sơ qua rồi lại bực bội nói: “Cái thằng Kỳ Duật đúng là phiền phức, không khác gì mẹ…”

Kỳ Vân chán chẳng muốn nghe, ngắt lời luôn: “Thôi thôi.”

Tả Kiều đã quen được người ta cung phụng, giờ lại bị Kỳ Vân chặn họng thì có hơi bực mình, nhưng giờ đang phải nhờ người ta nên bèn nói: “Rồi rồi, cô đi thăm dò bên ông cụ rồi xin xỏ xem sao. Năm hết Tết đến, bao nhiêu người đang chờ ở ngoài mà chủ nhà lại không ra mặt thế này, người ta cười cho chết! Kỳ Duật đã là con nhà người khác rồi, theo lệ thì cũng phải đổi sang họ Lục, chỉ cần không làm phiền đến nhà mình…”

Kỳ Vân đưa mắt liếc nhìn Tả Kiều, chỉ thấy bà ta chẳng hề nhận ra người đang đứng trước mặt mình cũng đã là “con nhà người khác”. Bà cũng chẳng còn hy vọng gì với EQ của người chị dâu này, chỉ đưa con cún đang ôm cho bà ta rồi dặn trông nom cho cẩn thận, không được để nó chạy linh tinh, nếu không ổn thì bế nó qua chỗ chồng mình. Nói xong, bà cúi xuống vuốt ve nó để trấn an, sau đó chỉnh lại quần áo, nói: “Em qua chỗ bố nói chuyện xem sao.”

Tả Kiều ôm con cún, vội vàng đáp: “Ừ, mau đi đi.” Chờ Kỳ Vân đi rồi, bà ta mới cúi đầu nhìn con cún trong lòng, tỏ vẻ khinh bỉ rồi tự lẩm bẩm: “Không sinh được con nên mới nuôi con chó rồi đội nó lên đầu, chả hiểu để làm gì. Cô ta chết trước hay mày chết trước, rồi ai tiễn ai đi đây?” Một tay bà nắm lấy chân con cún, vẫy vẫy một lúc rồi ôm nó đi ra ngoài. Chẳng ngờ đang đi thì thấy Kỳ Duật ở phía xa vừa đi qua cổng, bà vội vã đưa con cún cho người giúp việc đứng bên cạnh rồi bước vội về phía đó.

Kỳ Vân vừa mới ngồi xuống cạnh ông cụ thì nghe thấy bên ngoài có vẻ ồn ào kỳ lạ. Tất cả mọi người tự động nhường đường, để hai người thanh niên đi đến trước mặt ông cụ. Kỳ Vân ngước lên nhìn thì thấy Kỳ Duật, lập tức đứng dậy cười nói: “Hai đứa đến đấy à?” Lại quay sang nhìn Lục Trác Niên. “Bố mẹ cậu có khỏe không, sao lại bảo hai đứa tới đây thế này? Ở đây nhiều người lắm, không cần hai đứa đến hỏi thăm gì đâu. Thật là… Nào, qua chúc Tết cho ông đi, coi như là tận hiếu.”

Bà đứng tránh sang một bên, nhưng Kỳ Duật lại chẳng phản ứng gì. Lục Trác Niên cười đáp: “Nhiều người thế này nên Kỳ Duật ngại đấy ạ.”

Kỳ Vân đang định nói gì thì ông cụ đã lên tiếng: “Con Vân đi ra tiếp khách đi.”

“Bố…”

Ông cụ đứng lên, thấy Kỳ Vân đi theo thì lườm một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra giúp chị dâu đi, nó có một mình làm không xuể đâu.”

Kỳ Vân bị lườm thì đành đứng yên tại chỗ, không dám đi theo nữa.

Kỳ Duật và Lục Trác Niên đi theo ông cụ vào trong phòng tiếp khách nhỏ. Ông cụ ngồi xuống ghế sôpha, lạnh nhạt nói: “Lâu rồi chưa được uống trà bà nội cậu pha, hồi trước cậu sống với bà, hẳn cũng phải học được mấy phần.” Ý muốn bảo Kỳ Duật đi pha trà cho mình.

Lục Trác Niên biết ngay đây là trò ra oai phủ đầu nên thấy căng thẳng, lập tức nắm lấy tay Kỳ Duật, cười đáp: “Cháu không biết chuyện này đấy ạ, ở nhà cháu em ấy chưa hề làm mấy việc thế này bao giờ.”

Kỳ Duật không ngờ Lục Trác Niên lại có hành động này trước mặt ông nội mình. Cảm nhận được ông nội đang nhìn đôi tay nắm lấy nhau của hai người, anh vô thức trở tay nắm lấy tay của Lục Trác Niên. Ông cụ thấy vậy thì chuyển hướng nhìn sang mặt anh. Anh cười nói: “Ông nhớ nhầm rồi ạ, bà nội trước giờ đâu có pha trà. Trà mà ông uống chỗ bà đều do dì Phàn pha.”

Ông cụ chẳng biến sắc mặt, chỉ chậm rãi nói: “Ờ, tôi già rồi. Bà cậu cũng đi được hai năm rồi, giờ tôi cũng chẳng được uống trà ở chỗ bà ấy nữa.”

Tay Kỳ Duật khẽ run lên, Lục Trác Niên siết chặt lấy tay anh, Kỳ Duật không động đậy nữa.

“Xem ra cậu sống rất ổn ở nhà họ Lục, về đến đây chỉ sợ lại làm cậu ấm ức, anh…” Ông cụ nhìn Lục Trác Niên, “chồng cậu hình như cũng sợ cậu bị bắt nạt hay sao đấy.”

Lục Trác Niên chẳng buồn đôi co với ông mà nói thẳng: “Ấm ức thì cũng phải chịu rồi, ông nói vậy hẳn là ông cũng đã biết. Chúng cháu về đây là vì muốn bàn với ông cách giải quyết. Bên nhà cháu đã bắt đầu điều tra rồi, nhưng cuối cùng nên làm thế nào thì không phải một mình Lục gia tự quyết định được.” Hắn nói lời này ám chỉ rằng rồi sẽ tra được ra người nhà họ Kỳ làm.

“Gặp tôi để tìm cách giải quyết?” Ông cụ mỉm cười. “Lúc tôi nói chuyện điện thoại với bố cậu, ông ấy đâu có nhắc tới điều này. Chẳng nhẽ giờ người có quyền quyết định trong Lục gia không phải ông ấy mà là cậu?”

Kỳ Duật chẳng ngờ người lớn hai nhà đã trao đổi với nhau nên không khỏi thấy chán nản. Chuyện này dù gì cũng liên quan đến danh dự hai bên… Đáng lẽ anh nên nghĩ tới điều này từ sớm mới phải. Nhưng Lục Trác Niên lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà tiếp lời: “Đây là chuyện của cháu với Kỳ Duật. Trước khi kết hôn, cháu không có quyền quyết định, nhưng sau khi kết hôn, trừ cháu với Kỳ Duật ra, không ai có quyền quyết định cả.”

Rốt cuộc ông cụ cũng chịu nghiêm túc mà nhìn Lục Trác Niên: “Anh không hề giống anh trai mình.” Lời này có ý ám chỉ hắn nên tự ngẫm lại mình, nhưng hắn lại nói: “Nói thật là ông cũng không hề giống với phụ huynh nhà cháu.” Lúc nói hắn còn mỉm cười rất đúng mực, trông cực kỳ thoải mái.

Thật ra Kỳ Duật không hề muốn để Lục Trác Niên va chạm với Kỳ gia, dù gì hai bên cũng là quan hệ hợp tác làm ăn, nhưng Lục Trác Niên đang bảo vệ anh, anh cũng không tiện phá đám.

Chần chừ một hồi, Kỳ Duật hơi tiến lên trước, che mất một nửa Lục Trác Niên ở phía sau, đang định lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Thưa ông, con là Kỳ Trấn đây ạ.”

Ông cụ đáp: “Vào đi.” Kỳ Trấn mở cửa đi vào, nhìn thấy Kỳ Duật với Lục Trác Niên cũng không hề ngạc nhiên, hẳn đã biết trước hai người đang ở đây.

“Sao rồi?” Ông cụ hỏi.

Kỳ Trấn trả lời: “Tất cả các bài báo liên quan đều đã bị gỡ xuống, cũng đã sắp xếp những tin khác để hướng sự chú ý của mọi người sang phía đó.”

“Có ai ra tay đằng sau không?”

Kỳ Trấn hơi khựng lại.

“Tôi già rồi, chuyện bây giờ với sau này đều là của thanh niên các anh. Tìm tôi để đòi cách giải quyết thì tôi không đưa ra được, mấy anh tự nói chuyện với nhau đi.” Kỳ Trấn không nói gì, ông cụ cũng chẳng hỏi nữa, chỉ gỡ cặp kính của mình xuống, nhìn Lục Trác Niên rồi cúi đầu cẩn thận lau kính. Lau xong, ông cụ đứng lên rồi khoan thai đẩy cửa bước ra ngoài.

Tả Kiều với Kỳ Vân đang đứng chực ở cửa, không đề phòng ông cụ đột ngột bước ra như thế nên giật mình kêu: “Bố.” Cả hai đều lúng túng, trong đó Tả Kiều vừa bối rối lại vừa không giấu nổi sự lo lắng.

Ông cụ “ờ” một tiếng, đột nhiên quay sang hỏi Tả Kiều: “Cô bé nhà họ Từ hôm nay không đến à?”

Nhà Từ là thông gia với nhà Tả, cô vợ chưa cưới Từ Khả Huyên này do chính Tả Kiều tìm hiểu cho Kỳ Trấn, mục đích là gì không nói cũng biết. Vốn Tả Kiều còn lo ông cụ sẽ coi thường nhà họ Từ, ấy vậy mà ông chẳng hề nói gì cả, nên bà cho rằng hôn sự này vậy là đã được định đoạt. Lúc này ông cụ đột nhiên hỏi khiến tim bà đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh đáp: “Chưa… hai đứa nó còn chưa đính hôn, nên cô bé làm sao đến nhà mình vào ngày như hôm nay được ạ.”

Bất ngờ là ông cụ chỉ hỏi vậy rồi chuyển sang chủ đề khác: “Hai chị đều ở đây cả, thế bao nhiêu người bên ngoài kia làm thế nào?”

Kỳ Vân đáp: “Có dì Tất mà bố. Đều là họ hàng cả, người ta cũng quen dì Tất rồi, không sao đâu ạ. Bọn con đang lo… đang lo chuyện ở đây mà?”

“Có gì to tát đâu mà phải lo với chả lắng. Bao nhiêu mưa gió Kỳ gia đã trải qua hết rồi, chưa đến mức mới gặp tí vấn đề này cũng loạn lên.” Ông cụ chậm rãi đi ra ngoài, nhưng mấy thanh niên trong phòng lại chẳng đi ra. Tả Kiều cứ nháy mắt với Kỳ Vân suốt, Kỳ Vân đang định nói thì chợt nghe thấy có người gọi mình.

“Cô ơi, cô ơi! Cún của cô, cún của cô rơi xuống nước rồi ạ!”

Kỳ Vân tái mét mặt, quay sang nhìn Tả Kiều trừng trừng. Tả Kiều hoảng hốt: “Tôi giao cho người làm rồi. Không sao đâu, chó bẩm sinh biết bơi mà.” Vừa nói vừa nghĩ có mỗi con chó thôi mà Kỳ Vân cũng phải lườm mình như vậy, đúng là quá đáng. Vậy là bà cố gắng bình tĩnh lại.

Kỳ Vân còn chẳng thèm nghe bà ta nói, chỉ mải mốt chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status