Luyện kim cuồng triều

Chương 552: Ta mệt mỏi (2)


-Ta phải cứu phụ thân của Hổ Nữ.

-Cái gì? Phụ thân của Hổ Nữ? Hổ Nữ, chính là ngươi nữ nô Thái Nhã của ngươi, vậy chẳng phải bây giờ ngươi phải đi bộ lạc Hổ tộc sao?

Lý Nguyệt cũng biết rõ Hổ Nữ, đây chính là danh nhân, cả Tường Không này không ai không biết Hổ Nữ, Lý Nguyệt cũng không ngoại lệ.

-Vâng.

Diệp Lãng gật đầu.

-Hắn bị gì thế, có hay nguy hiểm hay không?

Lý Nguyệt hỏi, đây chỉ lời hỏi thăm xuất phát từ thói quen hỏi thăm ân cần, phụ thân của Hổ Nữ không có quan hệ với nàng, nàng cũng không phải là loại thành nhân, ai cũng quan tâm.

-Không có gì nguy hiểm, ta đã dùng Băng Phách đóng băng hắn lại, chỉ cần trong tháng mười hắn sẽ không có vấn đề gì.

Diệp Lãng nói ra.

-Ah, vậy là tốt rồi! Nếu ngươi vì cứu người, ta sẽ cho ngươi mượn Thiên Cơ Giáp, nếu ngươi nói với ta từ sớm, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Lý Nguyệt nói.

Nếu hắn không náo loạn, vậy thì mình và hắn sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy sao? Mà chuyện này, mình sẽ không đành lòng cho mượn sao?

Lý Nguyệt không dám khẳng định, nàng không dám đối mặt với những vấn đề này, bởi vì nàng nghĩ đến vấn đề này, trong nội tâm lại xuất hiện nổi sợ hãi, giống như sợ bị mất một cái gì đó.

Có lẽ, nàng không muốn mất đi đoạn trí nhớ này...

-Sớm biết ngươi dễ nói chuyện như vậy, ta cũng không cần lén lút đi bắt cóc ngươi.

Diệp Lãng có chút hối hận, hối hận vì mình làm chuyện như vậy, giống như tất cả đều uổng phí.

-Không phải ta dễ nói chuyện, ngươi cảm thấy ta rất ở chung như vậy sao?

Lý Nguyệt cười hỏi, trong nụ cười của nàng giống như che dấu thứ đồ vật nào đó rất đáng sợ, nếu như Diệp Lãng trả lời làm cho nàng không hài lòng, như vậy, thứ đồ vật đáng sợ này sẽ xuất hiện.

-Ân, trước kia ngươi rất khó ở chung, ta còn nhớ rõ khi ngươi nhìn thấy ta liền đồi đánh đòi giết.

-Ách!

Lý Nguyệt bị Diệp Lãng nói làm ngẩn ngơ, có cảm giác muốn khóc, vấn đề này có thể trách mình sao?

-Nếu không phải trước kia ngươi không gây huyên náo, không nên nói ta là lão bà của ngươi, nói ta là một nửa khác của ngươi, ta lại không thể giải thích, đành phải đánh ngươi...

Lý Nguyệt có chút ngượng ngùng nói:

-Sớm biết có một ngày như vậy, lúc trước ta đối với ngươi...

-Thế nào, có phải tốt hơn một chút đúng không!

Diệp Lãng tò mò hỏi.

-Không, là kiên quyết hơn, ta muốn đánh cho ngươi sợ, làm như vậy thì hiện tại ngươi sẽ không dám lừa gạt ta.

Lý Nguyệt nói ra.

...

Diệp Lãng không nói lời nào, nói thế nào thì chuyện này là hắn sai, hiện giờ hắn trầm mặc là lựa chọn thông minh nhất.

-Tại sao không nói chuyện? Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?

Lý Nguyệt nằm trên đống cỏ, nàng nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, ánh trăng màu bạc và đồng tử chiếu rọi lẫn nhau, nếu lúc này Diệp Lãng nhìn vào ánh mắt của nàng, nhất định sẽ bị hấp dẫn.

Chỉ là, Diệp Lãng không có xem, hắn chỉ là rất không hiểu phong tình nói:

-Vừa rồi ta đã nói, ngươi đưa Thiên Cơ Giáp cho ta, sau đó ngươi có thể trở về!

...

Lý Nguyệt xoay người, không để ý tới Diệp Lãng.

-Này, Lý Nguyệt, ngươi có ý gì! Nói chuyện đi chứ.

Diệp Lãng nhìn thấy bộ dạng của Lý Nguyệt hiện giờ, giống như không rõ tình huống, cho nên muốn xác định ý của nàng.

-Ta mệt mỏi! Ngày mai nói sau nhé.

Lý Nguyệt nói ra.

-Mệt mỏi? Ngươi là heo à, mới vừa tình ngủ, bây giờ ăn xong liền đòi ngủ...

Diệp Lãng có chút nghi ngờ nói.

...

-Không nói lời nào, ta cũng không nói, ta không để ý tới ngươi nữa!

-Ngủ ngon!

Diệp Lãng cho rằng Lý Nguyệt thực sự mệt mỏi, cho nên dùng luyện kim trận cách ly ở bên cạnh, làm vậy sẽ không thể nhìn thấy bên trong có gì, đồng thời cũng xua đuổi rắn rết, côn trùng, chuột, kiến... Không cho những thứ này quấy rầy, có thể xem đây là một lều vải.

Rất nhanh, Diệp Lãng cũng tiến vào giấc ngủ để đi tìm Hiên Viên Băng nói chuyện phiếm, cả ngày hôm nay làm hắn rất mệt mỏi, ôm Lý Nguyệt chạy gần ngàn dặm, nếu như không phải nội lực của hắn kéo dài, sợ rằng sớm đã chịu không nổi.

Nhưng một đường chạy tới đây hắn cũng thu được một ít chỗ tốt, hắn vẫn có thu hoạch, làm cho nội khí của hắn tinh tiến thêm một chút, loại chạy trốn đường dài này kỳ thật cũng là một phương thức để luyện khí.

Lý Nguyệt đợi Diệp Lãng ngủ mê, hung hăng đạp bãi cỏ một cái, lúc này nàng thật sự muốn đá Diệp Lãng một cước, vừa rồi nàng đã ngủ cả ngày, cho nên sẽ không dễ ngủ như vậy.

Bất quá, cho dù như vậy, nàng vẫn chưa ngủ được, cuối cùng không biết qua bao lâu nàng cũng mơ mơ màng màng.

Cứ như vậy, một đêm không có chuyện gì cũng trôi qua.

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuất hiện, trên thảo nguyên, Diệp Lãng và Lý Nguyệt ngũ chung một chỗ, hai người đang ôm nhau.

...

Đợi một chút? Ôm nhau?

-Aaaaaaaaa....

Lý Nguyệt thét lên một tiếng, dùng sức đẩy Diệp Lãng ở trước mặt nàng một cái, đây là phản ứng mà bất cứ nữ tử nào cũng phải làm!

Thời điểm Lý Nguyệt tỉnh giấc, nàng phát hiện nàng đang ôm một thân thể rất ôn hòa, mà cảm giác ôn hòa này làm cho nàng rất thoải mái.

Nhưng mà, thời điểm nàng phát hiện ra vấn đề, mở to mắt nhìn thấy mình đang ôm Diệp Lãng, gối đầu vào ngực Diệp Lãng, mặt nàng lập tức hồng lên, sau đó mới làm ra phản ứng

Kết quả, Diệp Lãng buông Lý Nguyệt ra, sau đó ôm lấy một đống cỏ vào người, lại đụng vào biên giới luyện kim trận, mà cái luyện kim trận này lại có thêm năng lực phòng ngự nhất định.

-Phanh!

-Aaa...

Diệp Lãng đụng vào phòng ngự của luyện kim trận, liền thét lên một tiếng, đây là tiếng thét thống khổ, hoàn toàn bất đồng với tiếng thét của Lý Nguyệt.

...

Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Diệp Lãng, bộ dạng như vậy, nàng rất muốn cười, nhưng nàng lại không cười, nàng vẫn còn tức giận, tức giận vì Diệp Lãng lúc ngủ còn chiếm tiện nghi của nàng.

Nhưng mà, Lý Nguyệt rất nhanh phát hiện một tình huống, Diệp Lãng vẫn ngủ ở vị trí cũ, mà vị trí nàng ngủ lúc trước lại là nơi khác.

Đây chẳng phải nói... Là ta ôm hắn?

Lý Nguyệt nghĩ vậy, mặt của nàng liền hồng lên.

Kỳ thật chuyện này không thể trách Lý Nguyệt, đây là phản ứng rất tự nhiên, thảo nguyên về đêm cũng hơi lạnh, khi đó đồng lửa vẫn chưa tắt, cho nên trong lúc ngủ mơ, Lý Nguyệt phải hướng về Diệp Lãng nơi phát ra nguồn nhiệt.

Vào lúc đó, Lý Nguyệt trừ thẹn thùng ra, trong nội tâm cũng có chút kỳ quái, nàng cảm thấy nhiệt lượng trên người của Diệp Lãng rất thoải mái, không đơn giản chỉ là nhiệt độ của cơ thể.

Đây cũng là một điểm kỳ quái, nàng suy nghĩ như thế bởi vì nàng có ảo giác, nhiệt độ cơ thể của hắn rất đặc biệt!

-Ồ, trời sáng rồi a, tại sao ta lại lăn đến đây?

Diệp Lãng ngồi xuống, rất là nghi hoặc tự hỏi.

-Lại nói, giống như bị rút gân...

Ân, rút gân của ngươi! Lý Nguyệt nói thầm trong lòng, may mắn Diệp Lãng không phát hiện ra tình huống vừa rồi.

-Rửa mặt, đánh răng!

Diệp Lãng dùng một luyện kim thuật tinh lọc toàn bộ thân thể, sau đó dùng luyện kim thuật ngưng kết một chút nước để rửa mặt và súc miệng, những chuyện này đều cần một chút công phu, nhất là nước, hoàn thành rất đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status