Luyện kim cuồng triều

Chương 614: Độc cô cửu kiếm (3)


Hai chính là ngộ tính, cái này thì hơi khó nói, chính là để người ta ngộ ra kiếm kiếm ý, ngộ ra chiêu thức mạnh nhất.

Vô chiêu thắng hữu chiêu, không phải chiêu thức gì cũng không có, mà là khiến người ta lĩnh ngộ hết toàn bộ chiêu thức, trở thành một loại bản năng, tự động phát ra chiêu thức mạnh nhất.

Cũng chính bởi vậy, Diệp Lãng mới sa vào ngộ kiếm một khoảng thời gian, khoảng thời đó chính là lúc hắn ngồi xe ngựa, cũng có thể coi là một cách tránh lãng phí thời gian.

Sau hôm đó, Diệp Lãng đưa một số tiền cho ông chủ lữ quán, bảo họ chăm sóc Diệp Thắng, cũng như lo hậu sự, còn hắn sẽ cho người canh chừng, nếu như có nửa phần qua loa, cẩn thận Diệp Lãng đến lỡ lữ quán họ.

Kì thực, Diệp Lang đe doạ cũng là thừa, ông chủ nhất định sẽ làm theo những gì hắn nói, bởi vì Diệp Lãng đưa hộ quá nhiều tiền, khiến họ sau khi lo xong chuyện vẫn còn một khoản kha khá, coi như một lần phát tài.

Những chuyện thế này, họ đương nhiên phải làm thật tốt, chứ chưa đến mức tham lam toàn bộ, Diệp Lãng một lúc đưa ra nhiều tiền như vậy, nhất là người có bối cảnh, họ là những kẻ làm kinh doanh, không muốn chuốc lấy rắc rối.

...

Bảy ngày sau, một chiếc xe ngựa cũ kĩ xuất hiện bên ngoài thành môn Ngải La đế quốc, cỗ xe này khiến người thủ thành chẳng buồn thu phí nhập thành của họ.

Đây chính là cỗ xe ngựa của Diệp Lãng, đã hoá trang thành một người nghèo mặc áo vải thô thì xe ngựa đương nhiên cũng phải cũ kĩ một chút.

Đương nhiên, phí xe hắn đưa không ít, dù sao ông chủ rồi cũng sẽ quay về rất nhanh, không ai biết hắn đã trả bao nhiêu.

Diệp Lãng không để xe đi vào trong thành mà xuống từ ngay ở cửa thành, rồi cho xe ngựa về luôn, ngoài mặt thì không ngừng cảm ơn người đánh xe, cảm ơn đã đưa hắn đến đây, cốt cho mọi người biết hắn là một người nghèo, là dùng phương thức này đến.

Người khác sẽ hoài nghi, hắn đang bị lừa, cỗ xe ngựa này ngay từ đầu đã phải đến đây, chỉ là thuận đường đưa hắn đi cùng mà thôi!

Hình tượng lúc này của Diệp Lãng là, mặc một vộ y phục bằng vải thô, mặc dù không rách rưới nhưng cũng chứng tỏ hắn là người nghèo, trên người hắn còn có một thanh kiếm cũ, treo bên hông, đây có lẽ là thứ đáng giá nhất của hắn.

Thật sự là một kẻ bần hàn!!

Thời điểm này, bất cứ ai nhìn thấy Diệp Lãng đều sẽ nghĩ vậy, họ cảm thấy người thiếu niên bần hàn này đến đây là để kiếm cơm ăn, mỗi năm đều có một tốp người như vậy đến hoàng thành này.

- Vị quân gia này...

Diệp Lãng chẳng buồn quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, chuẩn bị vào thành, muốn vào thành đương nhiên phải đi qua một số thành vệ quân trước mắt.

- Đi đi! Đừng nói nhiều, nộp mười đồng tệ, vào!

Sĩ binh có chút khó chịu nói, nhưng cũng không làm khó Diệp Lãng, có thể bởi vì không có chất béo, cũng có thể là vì sợ Diệp Lãng lằng nhằng, cho nên mới tính cho hắn phí nhập thành rẻ nhất.

Ở đây, có rất nhiều người thiếu tiền muốn vào thành, sĩ binh nghe họ khẩn cầu nhiều cũng chán, cho nên không muốn nghe thêm nữa, thấy Diệp Lãng như vậy, đều sẽ dùng tiêu chuẩn thấp nhất.

Mười đồng tệ, tin rằng bất cứ ai cũng có thể trả, trừ phi là loại ăn mày không có một xu!!

- Mười đồng tệ?

Diệp Lãng lấy túi tiền, đếm đúng mười đồng tệ, đưa cho sĩ binh.

Vốn dĩ Diệp Lãng không bao giờ mang theo túi tiền, nhưng bây giờ hắn không thể sử dụng nhẫn không gian, nếu dùng, để người khác biết hắn không phải người thường thì rắc rối.

Bây giờ Diệp Lãng là một người bình thường từ đầu đến chân, một người không có tiền!

Đối với chuyện này, Diệp Lãng hình như có chút hưng phấn, cảm thấy thế này rất thú vị, để xem mình sẽ dùng bao nhiêu bạc tệ để sống cuộc sống này.

Sống trên địa cầu này, có những người đặc biệt dùng mấy bạc tệ để đi chơi, chơi trong một ngày, không được rút tiền, không được nhờ người khác giúp đỡ, chỉ được dựa vào bản thân mình, kiểu chơi đó rất hấp dẫn, hơn nữa còn có mùi vị đặc biệt.

Diệp Lãng bây giờ chính là muốn thử cảm giác đó, hắn quyết định dùng năm bạc tệ sống qua mấy ngày này!!

Năm bạc tệ...

Nếu như để người khác nghe thấy, nhất định họ sẽ người Diệp Lãng, bởi vì năm bạc tệ cũng không phải là một món tiền nhỏ, muốn sống qua mấy ngày là chuyện rất đơn giản, hoàn toàn không có bất cứ khó khăn nào.

Phá gia chi tử chính là phá gia chi tử, căn bản không biết giá trị đồng tiền!!

- Vào đi vào đi!

Sĩ binh mất kiên nhẫn lắc tay với Diệp Lãng, tỏ ý hắn mau vào thành đừng đứng đó làm phiền họ nữa.

- Ngải La chi thành, xem ra không được phồn hoa bằng Tường Không, nhưng, ở đây cũng không tệ, nhất là phong cách kiến trúc, khác với Tường Không và Chu Tước, đúng là một chuyến đi không tệ!

Diệp Lãng sau khi vào thành, lập tức phát ra một tiếng cảm khái.

Sau đó, giống như một kẻ nhà quê lên tỉnh, Diệp Lãng không ngừng nhìn ngắm chỗ nọ chỗ kia, bộ dạng này khiến người ta không chút hoài nghi thân phận của hắn, họ đều cảm thấy Diệp Lãng rất xứng với bộ y phục vải thô trên người.

Hôm đó, Diệp Lãng không có ý định đến luôn Cáp Đức gia mà tuỳ ý đi dạo loanh quanh, mua một ít đồ ăn rẻ tiền, hắn chuẩn bị cứ như vậy cho đến tối.

Đêm đó, hắn dự định tìm một góc nào đó để ngồi, bớt chút tiền phòng!

Không ngờ, đường đường phá gia chi tử như hắn cũng có những giờ phút này, để tiết kiệm tiền đến lữ quán cũng không đi, nếu nói ra ngoài, sẽ chẳng ai tin.

- Người kia quê quá!

Diệp Lãng không biết mình đang đi đến đâu, hình như là khu vực tương đối đắt đỏ, những người ra vào đều là con cháu phú gia hoặc là quý tộc, những người giống như Diệp Lãng rất ít khi đến đây, trừ phi là công nhân bên trong.

Chậc, đương nhiên là nói bộ dạng hiện tại của Diệp Lãng, bộ dạng bình dân!

Thông thường bình dân đều không đến khu vực này, đến đây chỉ có bị quý tộc phú hào trêu chọc, hơn nữa, họ cũng cảm thấy đây không phải nơi họ nên đến.

Diệp Lãng không giống vậy, hắn đến đây chỉ là cảm thấy phòng ốc ở đây tương đối tốt, bản thân hắn cũng chỉ ra vào những nơi tốt như thế này nên sao có thể cảm thấy là mình không nên đến đây?

Từ giây phút Diệp Lãng xuất hiện, rất nhiều người đều nhìn về phía hắn, hơn nữa còn phát ra biểu tình kì lạ, khinh bỉ hoặc coi thường, nhưng không có ai đến tiếp xúc với Diệp Lãng, vì họ cảm thấy, tìm một người như Diệp Lãng là sỉ nhục thân phận họ.

Lúc này, ở một nơi tương đối náo nhiệt trong tửu lầu, mấy thiếu nữ đã đùa giỡn vui vẻ, họ đứng trên sân thượng, đáng cảm thấy không có gì để làm thì phát hiện ra bình dân Diệp Lãng mơ mơ hồ hồ.

Thế là, họ nghĩ ngay là trò để chơi!

- Các tỷ muội, có nhìn thấy tên bình dân tiểu tử đần độn kia không?

Một thiếu nữ nói khẽ, đám thiếu nữ vốn không có tinh lực gì vẫn tiếp tục thiếu tinh lực, không bởi vì một câu nói mà trở nên có tinh thần hơn.

Đối với họ mà nói, cho dù là quý tộc công tử anh tuấn thì họ cũng không quan tâm, huống hồ còn là một tên bình dân tiểu tử đần độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status