Luyện kim cuồng triều

Chương 631: Tập kích bất ngờ (1+2)


Giữa Hải Na công chúa và bọn Hề Nhị kì thực vẫn còn một chút khoảng cách, từng xảy ra một số chuyện không vui, nguyên nhân cũng là vì có người trong nhóm Hải Na công chúa có ý đánh bọn Hề Nhi.

Đây là điều hết sức bình thường, giữa các quý tộc vẫn xảy ra những chuyện như vậy, không có gì kì lạ, họ cũng không kết thành thù hận với nhau, có điều, quan hệ khẳng định không tốt.

Hải Na công chúa đến đây, khẳng định không phải muốn xin lỗi hay muốn dung nhập vào nhóm của họ, cho nên, nàng khẳng định là vì chuyện khác.

- Ta đến tìm hắn...

Hải Na công chúa chỉ vào Diệp Lãng, nói. Những lời này khiến người ta có chút không hiểu, không rõ Hải Na công chúa có quan hệ gì với Diệp Lãng.

- Tìm ta? Ta quen nàng sao?

Diệp Lãng nhìn Hải Na công chúa, quan sát tỉ mỉ, thực sự nghĩ không ra mình đã gặp Hải Na công chúa ở đâu.

- Cha ta là Hoàng đế!

Hải Na công chúa lạnh lùng nhìn Diệp Lãng nói, những lời này kì thực là đang nhắc nhở hắn, nàng đã từng nói với hắn như vậy.

- Ta biết, họ đều nói nàng là công chúa... Nhưng, câu này sao nghe quen quá nhỉ?

Diệp Lãng có chút mê hoặc nói.

- Cha ta là Hoàng Quang...

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên quý tộc, nói với Diệp Lãng, hắn hình như đi theo Hải Na công chúa.

Mọi người đều nhận ra thiếu niên quý tộc này, hắn là con trai của đế quốc đại thần Hoàng Quang, rất thân với Hải Na công chúa, nhưng giống như Hải Na công chúa, thanh danh không được tốt cho lắm.

Thiếu niên quý tộc nhìn Diệp Lãng, nghiến răng, bộ dạng như muốn ăn tươi Diệp Lãng!!

- Cha các ngươi đâu có phải Lý Cương, huênh hoang cái gì... Đợi chút, thì ra là các ngươi...

Diệp Lãng ban đầu còn đãng trí, về sau hắn mới nhớ ra, hắn từng gặp qua Hải Na công chúa và cái tên cha ta là Hoàng Quang gì đó, hơn nữa họ cũng từng nói với hắn những lời này.

- Ngươi nhớ ra rồi chứ? Ở đó chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng ở đây thì không giống vậy, đây là địa bàn của ta, ngươi làm nhục bọn ta, ta muốn trả cho ngươi gấp mười lần!!

Hải Na công chúa nghiến răng nói.

Rốt cục là chuyện gì, sao lại có làm nhục ở đây, tiểu tử áo vải trước mắt sao có thể làm nhục công chúa?

Những lời Hải Na công chúa nói thôi thúc trí tưởng tượng của rất nhiều người, nguyên bản nào cũng có, đương nhiên, tất cả chỉ là tạm thời, bởi vì ngay bây giờ thôi họ sẽ được nghe đáp án.

- Làm nhục gì chứ, lúc đó, là các ngươi tự chen ngang, bị người ta đuổi ra khỏi Thánh Thành, liên quan gì đến ta.

Diệp Lãng có chút không hiểu nói, một vẻ ta vô tội.

- Im miệng!

Hai người Hải Na công chúa lập tức hét lên, trong khoảng thời gian này, điều họ không muốn nghe nhất là những gì liên quan đến việc họ bị đuổi khỏi Thánh Thành.

Chuyện này, mang đến cho họ ảnh hưởng rất nghiêm trọng, khiến họ cảm thấy là một sự sỉ nhục.

Đuổi khỏi Thánh Thành? Thì ra là nói chuyện này, chẳng trách bọn Hải Na công chúa lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng lại không dám nói là chuyện gì, thì ra là đang nói chuyện này.

Ban đầu, sau khi bọn Hải Na công chúa bị đuổi khỏi Thánh Thành, rất nhiều người đều xem thường họ, công chúa của Ngải La đế quốc mà lại bị đuổi khỏi Thánh Thành, sự tình phải nghiêm trọng đến thế nào chứ.

Vì thế, Ngải La đế quốc Hoàng đế đã mắng cho Hải Na công chúa một trận.

Dù sao liên quan đến Thánh Thành, cho dù là Ngải La đế quốc, cũng không dám va chạm, có ảnh hưởng xấu!

- Diệp Lãng, rốt cục là chuyện gì? Sao ngươi lại ở Thánh Thành, đã xảy ra xung đột gì với họ?

Hề Nhị hiểu được ý tứ của Tam công chúa, liền hỏi.

Vấn đề này, nàng không tiện hỏi Tam công chúa, chí ít là không tiện hỏi trước mặt Hải Na công chúa, như vậy sẽ khiến Hải Na công chúa không xuống nổi đài.

Câu hỏi này, kì thực rất nhiều người muốn biết, mọi người đều biết chuyện Hải Na công chúa bị đuổi khỏi Thánh Thành, nhưng cụ thể tại sao bị đuổi thì không ai biết.

Cho dù là Ngải La đế quốc hoàng đế, cũng chỉ biết một điểm, đó là bọn Hải Na công chúa vì xung đột với một nhân vật quan trọng nên mới bị đuổi.

Hải Na công chúa vẫn nói là họ không sai, sai là nhân sĩ quan trọng Diệp Lãng, những Ngải La Hoàng đế chẳng buồn quan tâm, đối với họ mà nói, bất luận là đúng hay sai, đắc tội với nhân sĩ quan trọng của Thánh Thành là một sai lầm.

Cũng chính vì nguyên nhân này, mọi người càng thêm hiếu kì...

- Cũng chẳng có gì, lúc xếp hàng vào Thánh Thành, hắn nói cha hắn là Hoàng Quang, nàng ấy nói cha nàng là Hoàng đế, kết quả, Quang Minh kị sĩ mặc kệ cha họ là ai, vẫn đá họ ra khỏi Thánh Thành.

Diệp Lãng thuận miệng nói, mặc dù đã lược bỏ rất nhiều, nhưng người thông minh đều hiểu được những gì Diệp Lãng nói.

Những người có mặt ở đây, tin rằng chẳng mấy ai ngốc, họ đều hiểu đã xảy ra chuyện gì!!

Sự tình rất đơn giản, là bọn Hải Na công chúa chen ngang, còn lấy thân phận ép người, kết quả bị người của Thánh Thành trục xuất xuất cảnh.

Cũng chẳng có gì khó tưởng tượng, Thánh giáo phụng hành là nguyên tắc công bằng công chính cộng nghĩa, sao họ có thể để người khác làm việc không công bằng ngay trước Thánh Thành mình, lại còn bày ra thân phận, đúng là mất mặt.

-...

Tam công chúa trầm mặc một lúc, nàng tựa hồ cảm thấy mình không nên hỏi câu hỏi này, thực tại đã đủ mất mặt rồi.

- Ngươi còn dám nói, không phải ngươi gọi Quang minh kị sĩ đến, làm chúng ta bị đuổi ra sao?

Hải Na công chúa hai má nóng bừng, nhưng vẫn kiến quyết là mình không sai, đòi khảo vấn Diệp Lãng đến cùng.

Lúc này, Tam công chúa vốn đã định ngăn lại, nhưng lại thôi, bởi vì không cần nữa...

- Ý, bắt đầu rồi!

Diệp lãng nhìn thấy một thứ tựa hồ như tấm bản đồ, là dùng Luyện kim thuật thành tượng, một kiểu vận dụng tương đối phổ biến của Luyện kim thuật.

Sau khi nhìn thấy nó, Diệp Lãng rất dứt khoát chạy lên xem bản đồ, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của bọn Hải Na, vốn dĩ, hắn đã không để tâm đến họ.

Tình huống này, khiến bọn Đại Tỷ không khỏi phì cười, còn Hải Na công chúa thì giận đến khiến răng ken két.

Diệp Lãng chăm chú xem bản đồ, ghi nhớ từng phần của nó, không phải hắn muốn nhớ vị trí của tất cả các cô dâu mà chỉ là muốn dựng nên một tấm bản đồ lập thể trong não mình, để lát nữa không sợ bị lạc đường, đến Đại Tỷ cũng không tìm được.

- Ngươi nhớ chưa, đừng để bị người khác loại bỏ đấy, chí ít phải gặp bổn tiểu thư trước.

Đại Tỷ xem xong, liền nói với Diệp Lãng.

- Yêm tâm, cướp cô dâu là việc đơn giản. Hay là để ta cướp hết các nàng.

Diệp Lãng thản nhiên nói, ngữ khí rất huênh hoang, giống như việc cướp cô dâu chỉ đơn giản như thò tay vào túi lấy đồ.

- Nếu ngươi có bản lĩnh, cướp được hết chúng ta, đến lúc đó, ta sẽ thưởng cho ngươi.

Tam công chúa cười nói, nàng nghĩ Diệp Lãng đang đùa.

- Thưởng gì? Đừng chỉ mấy cái kia nhá, ta muốn cái gì dùng được cơ.

Diệp Lãng nói.

- Ngươi muốn cái gì?

Tam công chúa tiếp tục hỏi.

- Mời ta ăn một bữa cơm.

Diệp Lãng nói.

Mọi người chết lặng, họ cứ tưởng Diệp Lãng sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, cho dù không phải làm khó thì cũng là tương đối khó, không ngờ chỉ đơn giản là một bữa cơm.

- Ngươi đúng là, một bữa cơm ta cũng có thể mời ngươi, ngươi phải bảo Tam công chúa cho ngươi tiền hay tước vị gì đó mới đúng.

Đại Tỷ lắc lắc đầu, cảm thấy Diệp Lãng thực sự quá kém cỏi.

- Cái đó vô dụng với ta, ta không thiếu tiền, cũng chẳng cần tước vị.

Diệp Lãng lắc lắc đầu, những gì hắn nói đều là sự thật, thật tuyệt đối!

Ai biết Diệp Lãng đều có thể khẳng định điều này, Diệp Lãng không thiếu tiến, hắn chỉ thiếu chỗ tiêu tiền, đồng thời, tước vị đối với Diệp Lãng mà nói cũng không có ý nghĩa, bản thân hắn là một hầu tước, bất luận đi đến đâu, hắn cũng được đãi ngộ tốt nhất, muốn tước vị gì mà không được.

- Ta biết, ngươi có ngạo cốt mà, bỏ đi, nếu ngươi không muốn, vậy thì cứ như vậy.

Đại Tỷ nói, nàng cũng giống như Hề Nhi, đều nghĩ Diệp Lãng không cần những thứ đó vì hắn có ngạo cốt của một người nghèo.

Nếu để họ biết sự thật, không biết sẽ là tràng diện như thế nào, có lẽ sẽ rất thú vị!!

- Tuỳ, các nàng mau đi đi, một tiếng nữa, ta sẽ cứu các nàng khỏi biển khổ.

Diệp Lãng cười cười, sau đó nói.

- Được rồi, bọn ta đợi ngươi!

Bọn Hề Nhi cười nói, sau đó bắt đầu rời đi, họ phải đến những nơi đánh dấu trên bản đồ, họ chỉ cần ở đó, làm công việc nhẹ nhàng nhất.

Đội đỏ và đội xanh thì không giống vậy, họ phải chuẩn bị sách lược, sách lược đối phó với kẻ thù.

Vốn dĩ, Diệp Lãng sẽ bị đối phương kéo vào đội, bảo hắn làm theo suy nghĩ của mọi người, làm những công việc như những chú rể khác.

Nhưng, Diệp Lãng lúc này lại mất tích, người khác không tài nào tìm thấy hắn, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, dù sao một trăm người thiếu một cũng chẳng là gì.

Chính vì Diệp Lãng mất tích nên hai đội xanh đỏ đều không chú ý thiếu một người, bất luận là phương diên nào cũng không tính phần Diệp Lãng.

Hoạt động năm nay cứ thế bắt đầu với biến cố điều tiên...

Đội đỏ rời đi, đến một nơi cách quảng trường không xa, bên trong đội đỏ có người dừng lại, những người này là một nhóm thanh niên có địa vị rất cao, không phải hoàng tử thì là con trai quyền thần, họ tụ lại với nhau nên quyền chỉ huy chỉ tất cả nằm trong tay họ.

Trong đó, thậm chí còn có một hoàng tử thanh danh rất cao, hắn trên cơ bản chính là ngươi sẽ là Hoàng đế tương lại của đế quốc, trừ việc chưa có nghi thức sắc lập thái tử ra, hắn chính là thái tử.

Lần này, hắn được phân đến đội đỏ, không phải có tình sắp xếp mà là tuỳ cơ, những ngươi bên cạnh hắn cũng là tuỳ cơ, nếu hắn có làm tiểu xảo gì, người bên cạnh hắn sẽ còn nhiều hơn nữa.

Trong đội xanh, có không ít "Thái tử đảng", nhưng chỉ là trò chơi, họ cũng không vì là Tháu tử đảng mà bỏ mặc, muốn chơi phải chơi triệt để, cũng là để chứng minh thực lực của mình.

"Thái tử" cũng hiểu điều này, muốn biết thực lực một số người, nếu như tiến hành theo tình huống trước đây, kết quả ai thắng ai thua vẫn là năm mươi phần trăm!!

Cho nên, lần này, "Thái tử" muốn chiến thắng bất ngờ, làn những việc trước đây chưa có ai làm, đương nhiên, hắn sẽ không phạm quy, tất cả đều ở trong quy tắc.

Hắn muốn thắng đẹp, để không ai còn nói được gì, không chỉ là cho Ngải La Hoàng đế xem, mà còn cho cả chúng nhân Ngải La xem.

- Đại ca, tại sao lại dừng ở đây?

Tam công chúa thấy người phía trước dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn sang phía "Thái tử", cũng chính là Đại ca của nàng, Đại hoàng tử.

Giống như Tam công chúa, bọn Đại Tỷ, và cả Hải Na công chúa để đang nghi hoặc nhìn Đại hoàng tử.

- Các ngươi đi tiếp, đến nơi các nàng sẽ ở, bảo bình dân và võ giả dưới cấp ba bảo vệ các nàng! Những người khác, ở lại đây, ta sẽ sắp xếp kiểu khác.

Đại hoàng tử trầm giọng nói, ngự khí mang một vẻ uy nghiêm hoàng thất, khiến mọi người không thể kháng cự.

- Vậy bọn huynh ở lại làm gì?

Hải Na công chúa lập tức hỏi,

- Bọn huynh không ở lại bảo vệ, không lẽ còn muốn đi làm việc khác?

- Đại ca, không lẽ huynh muốn?

Tam công chúa nhìn Đại hoàng tử, nàng tự hồ nghĩ ra điều gì.

- Hải Na, nghe ta nói, ngoan ngoãn làm cô dâu đi! Tam muội, muội nghĩ không sai, nhưng muội không thể ở lại đây, bởi vì trên quy tắc, muội phải chuẩn bị trong viện tử trước.

Đại hoàng tử có chút tiếc rẻ nhìn Tam công chúa.

Hắn hiểu năng lực của Tam công chúa, Hải Na tuyệt đối không thể so sánh, mặc dù Tam công chúa thích quấy rối, nhưng làm gì cũng giỏi, có thể giúp hắn xử lý rất nhiều công việc.

Chỉ là, theo quy định trò chơi, Tam công chúa không thể đi theo hắn, không thể giúp hắn làm công việc tiếp theo.

- Sớm biết như vậy, muội đã không làm cô dâu, đại ca, sao huynh lại nghĩ ra chiêu ấy?

Tam công chúa có chút hối hận, nàng đã biết Đại hoàng tử muốn làm gì.

- Phải cảm ơn tên tiểu tử nói chuyện với các muội, hắn khiến ta đột nhiên nghĩ ra chiêu này, không có quy tắc nào quy định chúng ta không được chủ động xuất kích!!

Đại hoàng tử bình tĩnh nói.

- Thì ra là hắn, hắn chỉ là vô tình nói vậy thôi, nhưng vừa hay nói trúng một phương diện mà chúng ta chưa từng nghĩ đến.

Tam công chúa ứng lời, nàng không cảm thấy Diệp Lãng nghĩ ra cách này, không cảm thấy Diệp Lãng đang nhắc nhở họ, đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Không sai, chỉ là trùng hợp, Diệp Lãng căn bản không nghĩ ra dùng cách này, đương nhiên, nếu như hắn thành đội đỏ, hắn có thể sẽ làm như vậy.

Bởi vì đây là cách trực tiếp nhất!

- Các người đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?

Đại Tỷ hỏi.

- Cái này để Tam muội giải thích với nàng, Đại Tỷ tiểu thư, hôm nay nàng rất đẹp!

Đại hoàng tử cười nói, lên tiếng tán dương Đại Tỷ.

Câu tán dương này không chỉ là phép lịch sự, Đại hoàng tử cũng tương đối thích Đại Tỷ, sau vài lần tiếp xúc với Đại Tỷ, nếu bảo hắn cưới nàng làm phi, hắn tuyệt đối bằng lòng.

Chí ít Đại Tỷ cũng không hục hoặc với hắn!

Đương nhiên, đó chủ là ý nguyện của hắn, không có nghĩa là hắn muốn vậy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status