Ly thiên đại thánh

Quyển 2 - Chương 7: Tuần sông


Chuyện phát sinh sau đó ở Miên Nguyệt Lâu, Tôn Hằng cũng không biết, còn về chuyện khó nói của Thạch Ngọc Thiền, hắn cũng không muốn tìm hiểu.

Tóm lại, mình đã gặp muội muội của Lục Thiếu Du, coi như cũng vơi đi một phần trách nhiệm.

Kế tiếp, là việc mình cần làm ở Tam Hà Bang.

Nhưng Tôn Hằng không ngờ tới, chuyện của mình lại nhanh có kết quả như vậy.

Chỉ có điều, cái kế quả này không giống như Tôn Hằng muốn.

Ngày thứ hai.

Tại nhà trọ của tửu lâu nơi mà Tôn Hằng đang ở tạm.

"Tôn công tử."

Vị nha hoàn mặc váy xanh này được Ngọc Châu phái tới, nàng rất vội vàng, khiến cho bộ ngực nhỏ liên tục phập phồng, hô hấp dồn dập: "Ngọc Châu tỷ tỷ sai ta báo cho ngài biết, việc của ngài đã được định xong."

"A!"

Tôn Hằng đứng dậy, rót cho đối phương một chén trà, nhẹ nhàng đưa tới: "Ngươi từ từ nói, là việc gì?"

"Cảm ơn công tử."

Tiểu nha hoàn này nhận chén trà, nhanh chóng uống cạn, sau đó thở hổn hển, mới bất đắc dĩ mở miệng: "Ngọc Châu tỷ tỷ nói, có người nhằm vào ngươi, muốn sắp xếp ngươi vào đường sông."

"Có người nhằm vào ta?"

Tôn Hằng sững sờ: "Ở chỗ này, hình như ta còn chưa đắc tội ai mà?"

Hắn vừa mới tới quận thành được mấy ngày, cho dù muốn đắc tội người khác, sợ cũng không có cơ hội.

"Chuyện này, Ngọc Châu tỷ tỷ cũng không nói rõ."

Tiểu nha hoàn lắc đầu liên tục, sau đó mở miệng nói: "Chỉ là, Ngọc Châu tỷ tỷ sẽ suy nghĩ biện pháp giúp ngươi, đem ngươi an bài dưới trướng của Tô Dương tiền bối."

"Ừ, Ngọc Châu tỷ tỷ nói, Tô Dương tiền bối là người của nhị phu nhân, nên nói Tôn đại ca không cần phải lo lắng."

"Nhị phu nhân?"

Tôn Hằng nhăn mày lại.

Ngọc Châu liên tục nhắc tới nhị phu nhân, vậy người nhằm vào chính mình chắc hẳn là kẻ thù của nhị phu nhân.

Mà theo lời của Ngọc Châu, hai vị phu nhân của Dư bang chủ không hợp nhau, mà bởi vị chuyện Kim Linh Trúc kia, nên chắc hẳn mình đã bị người của đại phu nhân nhắm vào.

Đương nhiên, mình chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, e là có người muốn lấy lòng của đại phu nhân, nên mới tiện tay nhắm vào mình.

Phiền toái!

Im lặng lắc đầu, nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Tiễn tiểu nha hoàn kia đi, Tôn Hằng liền đi tới địa điểm an bài công việc của Tam Hà Bang.

Quả nhiên, việc mình cần làm đã được định sẵn.

Tuần tra mười dặm kênh mương đường sông!

Thấy được công việc này, Tôn Hằng nhẹ nhàng thở ra.

Ít ra, cũng không phải là quá kém.

  ...

Ba nhánh sông chảy qua Trần quận, hợp thành một kênh mương gọi là Đại Vận Hà, mà ba nhánh sông này chảy khắp Đông Dương Phủ, thậm chí chảy qua toàn bộ Lư châu.

Vận chuyển đường sông rất hưng thịnh, nhưng việc cần làm thì cũng không ít.

Ví dụ như, mặc dù Tam Hà Bang được xưng là bang phái giang hồ, nhưng cũng có quan hệ thân mật với quan phủ.

Mà bang chủ Dư Tĩnh Thạch của Tam Hà Bang, cũng dựa vào nhánh sông này mà kiếm được chức quan.

Quyền lực của hắn, chỉ đứng sau vị đại nhân trong phủ quận trưởng kia.

Chủ yếu là quản lý ba đường sông về mặt lưu lượng, hậu cần, phòng ngừa lũ lụt, tu kiến bờ đê,….

Mười dặm kênh mương đường sông, nằm ở đường sông cách thành đông không xa, nơi này có bến tàu, đa số vật tư, nguyên liệu mà muốn vào cửa đông đều phải đi qua đây.

"Hự….Hà…"

"Thêm chút sức a!"

"Hự….Hà…"

"Dùng thêm lực đi!"

Còn chưa tới mười dặm kênh mương đường sông, đã nghe những âm thanh quát tháo truyền tới.

Tôn Hằng đứng trên xe ngựa, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy hai đoàn người cởi trần đang kéo một sợi dây thừng dài, cơ thể của bọn họ nghiêng về phía trước, cố gắng hoạt động bước chân.

Mỗi một bước chân hạ xuống, là có một người lớn tiếng hô quát, làm việc rất có trình tự, cùng với đó là những tấm lưng bóng loáng mồ hôi.

Thứ bọn họ kéo là một cái thuyền hoa, một cái thuyền có ba lầu, trên ngoài được tô vẽ rất đẹp, bên trong thì còn có tiếng ca hát truyền đến, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh của những người đang kéo thuyền bên ngoài này.

"Công tử."

Xe ngựa chạy thêm một chút nữa, thì xa phu liền dừng lại, cúi đầu hành lễ: "Chúng ta đến nơi rồi, chỗ này chính là mười dặm kênh mương."

"Ừ."

Tôn Hằng nhảy xuống xe ngựa, móc từ trong ngực ra mười đồng tiền, đưa tới: "Làm phiền ngươi rồi."

Xa phu nhận được tiền, trên khuôn mặt ngăm đầy vết nhăn giãn ra: "Công tử khách khí rồi."

Nghe thấy tiếng bánh xe lăn tròn rồi xa dần, Tôn Hằng siết chặt côn sắt sau lưng, bước về phía bến tàu.

Bến tàu cũng không lớn như Tôn Hằng tưởng tượng, hơn nữa còn cực kỳ đơn sơ, chỉ có dăm ba đội thuyền gỗ, một đám người chèo thuyền đang ngồi tụm ba tụm năm tán chuyện, ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành một khung cảnh chán ngắt.

Mà trong một góc của bến tàu, có một cái sân lớn, trên tường vẽ ba đường cong uốn lượn, xung quanh ba đường cong này còn có hoa văn hình sóng nước.

Đây là biểu tượng của Tam Hà Bang!

Mở cửa lớn ra, Tôn Hằng nhìn thấy một đám người chèo thuyền đang xếp thành một hàng dài, nhận tiền công từ trong tay của một vị trung niên văn sĩ.

Mà ở bên cạnh vị văn sĩ này, có một người trẻ tuổi đang nhìn sách đọc to.

"Tiền Cửu, tiền công hôm qua, bốn mươi bảy đồng!"

"Triệu Dũng, tiền công hôm qua, ba mươi bảy đồng!"

"Triệu Vũ, tiền công hôm qua, ba mươi bảy đồng!"

Tôn Hằng đứng trước cửa lớn, từ nơi này có thể thấy được, mức độ sinh hoạt của những người ở quận thành này, vượt xa Thanh Dương Trấn nhiều.

Một ngày ba đến bốn mươi đồng tiền công, mức lương này ở Thanh Dương Trấn đã thuộc loại rất tốt rồi.

Mà nơi này, đây chỉ là mức lương của tầng lớp lao động dưới chót.

Trong chớp mắt, Tôn Hằng đột nhiên thắc mắc, vì sao người ở trấn không đi đến quận thành sinh sống?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ.

Cho dù là kiếp trước, giao thông đi lại cực kỳ thuận tiện như vậy, thành phố phồn hoa hưng thịnh hơn nông thôn gấp mấy lần, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều muốn lên thành phố sống.

Cái này còn chưa kể đến những khó khăn khi sinh sống ở đây.

"Bốn huynh đệ Ngô gia, tiền công hôm qua, mỗi người hai mươi đồng!"

Vừa nghe câu nói này thì người ở đây bỗng im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía bốn tên đại hán đang cởi trần.

"Tại sao lại như vậy?"

Một vị đại hán trong đó biến sắc, nhìn người trẻ tuổi kia rồi rống to: "Họ Trịnh, ngươi muốn cắt xén tiền công của chúng ta đúng không?"

"Ngô lão đại, ngươi nói cái gì thế?"

Người trẻ tuổi họ Trịnh này cười khinh thường: "Hôm qua mấy người các ngươi chở hàng thế nào, ta sao không nhớ được. Sao nào, ngươi không phục?"

"Phương tiên sinh!"

Ngô lão đại tức giận trừng mắt, mặt đầy oán khí nhìn về phía trung niên văn sĩ: "Phương tiên sinh, ngài phải làm chủ cho chúng ta a! Hôm qua chúng ta làm công, không thiếu người nào cả, chỉ là… chỉ là trước kia chúng ta từng đắc tội hắn, bây giờ hắn trả thù như vậy! Chúng ta không phục!"

"Không phục?"

Một giọng nói lạnh như băng từ sau hành lang truyền đến, một người đang chắp hai tay sau lưng bước tới, sau đó quét mắt nhìn đám người này: "Hẳn là các ngươi quên rồi, sở dĩ các ngươi có thể ở nơi này kiếm ăn, là do ai tạo điều kiện?"

"Tô... Tô thiếu gia!"

Vị Ngô lão đại kia thấy được người đi tới, sắc mặt biến đổi, biến thành ảm đạm, trong đôi mắt thì chỉ còn vẻ kinh hãi: "Tiểu nhân không có ý đó, chỉ là, chỉ là Trịnh huynh đệ làm việc, quá mức, quá mức bất công."

"Bất công?"

Vị Tô thiếu gia kia bĩu môi: "Tiểu Trịnh mới nhậm chức không lâu, ta thấy các ngươi là đang ma cũ muốn ăn hiếp ma mới của Tam Hà Bang chúng ta đúng không"

"Phù phù!"

Thân hình của Bốn huynh đệ Ngô gia mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, mà vị Ngô lão đại càng khóc như điên: "Tô thiếu gia, chúng ta không dám, không dám a!"

"Xì..."

Tô thiếu gia nhún vai, vung tay lên, hạ lệnh: "Vứt bọn hắn ra ngoài, nếu như muốn tiếp tục ở nơi này, thì phải chấp nhận làm nửa tháng không lương."

"Vâng!"

Hai người ở sau lưng hắn khom người nhận lệnh, đồng thời tiến tới, đưa một tay bắt lấy bọn họ, sau đó ném mạnh về hướng cửa.

Hai người này rất khỏe, bốn huynh đệ Ngô gia đều là những tráng hán cao to khỏe mạnh, bọn họ lại có thể giống như ném trẻ con, hất một cái là đã vứt bốn người này bay ra ngoài.

Nhìn hai bóng đen bay tới trước mặt mình, Tôn Hằng nghiêng người né tránh, nhưng trước mặt lại tối sầm, tiếp tục có thêm hai người nữa bị văng tới.

"Bộp!"

Tôn Hằng duỗi hai tay ra, cổ tay run nhẹ, hai người này đã được hắn bắt lại nhẹ nhàng.

"Ồ!"

Thanh âm ngạc nhiên từ trong sân lớn truyền đến, vị Tô thiếu gia kia khẽ nghiêng đầu: "Ngươi là ai? Làm gì ở đây?"

Tôn Hằng ôm hai tay lại hành lễ, nói với đối phương: "Thuộc hạ là Tôn Hằng, là người tuần sông mới được phân tới, bái kiến Tô Chung thiếu gia."

"A! Là ngươi a!"

Tô Chung cũng biết tên Tôn Hằng, nghe vậy gật đầu: "Khí lực cũng không tệ, xem ra võ công của ngươi cũng khá tốt."

Tôn Hằng mở miệng: "Thuộc hạ may mắn được trời sinh thần lực nên khí lực lớn hơn người thường một ít."

"Trời sinh thần lực a!"

Hai mắt của Tô Chung sáng lên: "Được, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo ta lăn lộn. Nếu có người nào ức hiếp ngươi, cứ nói tên ta ra."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status