Ma đao lệ ảnh

Chương 53: Hồ Bơi (1)


Tiểu Ngưu ôm lấy thân thể mềm mại của Điềm Nữu, hít một hơi, cười xấu xa nói: "Điềm Nữu, chúng ta làm chút kích thích đi nha, đừng lãng phí thời gian" Điềm Nưu cực kỳ xấu hổ nhẹ nhàng đẩy Tiểu Ngưu ra, nói: "Ban ngày mà, ko thể làm như thế đc, nhỡ ai bắt gặp thì mắc cỡ chết." Vừa nói nàng vừa cúi đầu vân vê chéo áo.

Tiểu Ngưu cười rộ lên, nói "Được rồi, như vậy ban ngày chúng ta cũng ko làm gì cả, chờ buổi tối thì lại làm chuyện tốt đi nha."

Điềm Nữu sẵng giọng "Buổi tối cũng không được, chúng ta đã thành thân với nhau đâu."

Tiểu Ngưu thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng, không đành lòng đùa nàng nữa. Nghĩ tới vài ngày nữa phải rời nhà về núi, không biết khi nào mới trở về. Trong lòng hắn có điểm chua xót, cảm thấy từ khi mình biết Điềm Nữu tới nay, mình cũng không có bỏ thời gian bồi tiếp nàng, thật sự là xin lỗi nàng.

Vì thế, Tiểu Ngưu nói "Điềm Nữu, hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta ra ngoài giải sầu đi. Ngươi đi thu thập một lần đi sao." Điềm Nữu nhìn ra ngoài cửa xem thời tiết, quả nhiên là tốt, trời xanh không mây, ánh mặt trời như kim, là thời gian tốt để du ngoạn. Điềm Nữu hỏi "Chúng ta đi du ngoạn ở đâu?"

Tiểu Ngưu cười hồi đáp "Đi Tây hồ đi, ta rất thích địa phương đó." Điềm Nữu đáp ứng một tiếng sau, đi về phòng mình.

Đợi trong chốc lát, Điềm Nữu đã tới đây. Lại thấy Điềm Nữu, đã thay đổi một bộ quần áo, quần áo màu lam, không chút phấn son, giản dị nhưng động lòng người. Trên trán mồ hôi chảy lấm tấm nhìn xinh đẹp đậm lòng người

Tiểu Ngưu cười với nàng, nói "Điềm Nữu, muội càng ngày càng đẹp, ta thấy trong lòng ngứa thật ngứa ngáy."

Điềm Nữu nhẹ giọng cười, nói "Tiểu Ngưu ca, huynh càng ngày càng giống nam nhân háo sắc."

Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói " Ngụy Tiểu Ngưu ta không phải giống nam nhân háo sắc, ta vốn là một kẻ háo sắc không hơn không kém. Điểm này ta cũng không nói dối."

Điềm Nữu ôn nhu nói "Huynh cũng thật thẳng thắn nha, chẳng qua muội rất thích điểm này của huynh."

Tiểu Ngưu truy vấn nói "Thích ta thẳng thắn hay là háo sắc?"

Điềm Nữu cười mà không đáp. Tiểu Ngưu tự mình trả lời: " Tự nhiên là thích ta háo sắc. Nam nhân không sắc, nữ nhân không yêu."Nghe được câu này Điềm Nữu khẽ che miệng cười duyên.

Thấy cách ăn mặc của Điềm Nữu, vì xứng đôi, Tiểu Ngưu cũng thay đổi một bộ thanh sam mới tinh, tay cầm một cây quạt, rất giống một công tử ca. Nói mọt cách nghiêm túc thì giống như một công tử ca có nội hàm. Nhưng khi hắn cười, chính là một đứa bé bướng bỉnh.

Điềm Nữu nhìn hắn nhiều hơn vài lần, càng nhìn càng yêu thích. Tiểu Ngưu soi soi gương, tự tâng bốc mình "Thế nào? Không sai a. Tiểu Ngưu ta vừa ra phố, đại cô nương, tiểu tức phụ tranh nhau đến xem ta."

Điềm Nữu khẽ cười nói "Các nàng nhất định là thanh lâu nữ tử."

Tiểu Ngưu không phục nói "Muội ko phải cũng nhìn rồi sao, đến lúc đó nàng sẽ hiểu uy lực của cái nàng biết."

Sau đó, hai người cùng xuất môn. Sau khi bọn hắn đi trên đường, quả nhiên có không ít người nhìn hai người, vừa thấy nam thì tiêu sái, nữ thì xinh đẹp, thật sự là một đôi giai ngẫu.

Tiểu Ngưu thấy có không ít nữ tính nhìn mình, đắc ý nói với Điềm Nữu "Thế nào? Ta không hề bịa đặt chứ, không phải rất nhiều nữ nhân ngắm nhìn ta sao?" Điềm Nữu nhìn bên cạnh vài lần, nói "Đúng nha, muội còn thấy một bà cố nội cũng nhìn huynh đấy." Tiểu Ngưu cười nói "Không cần phải nói, bà ấy nhất định là nghĩ muốn ta làm cháu rể đó. Nhưng ta có muội, ta không nghĩ sẽ cưới cháu của bà ấy."

Điềm Nữu cười hì hì, nói "Nếu Tiểu Tụ biết điều này, nàng nhất định sẽ nói, có lẽ là bà cố nội mình phải lập gia đình đấy." Tiểu Ngưu nghe xong liền cười ha ha, hắn biết, Điềm Nữu nói đúng vậy. Nếu là lời của Tiểu Tụ, lời của nàng có lẽ so còn khó nghe hơn.

Hai người cười nói đi tới Tây. Tây hồ giống như một mỹ nữ phong tình vạn chủng, hấp dẫn du khách khắp nơi trong thiên hạ. Tuy rằng nơi này cố hương của Tiểu Ngưu, hắn vẫn thường tới, nhưng hắn vẫn đang nhiệt tình quyến luyến chỗ này. Vô luận hắn tới nào địa nào cũng không quên được Hàng Châu, không quên được Tây hồ.

Hai người lẫn trong đám người ngoạn hồ, bởi vì thời tiết tốt, trời trong nắng ấm, du khách so với bình thường đều nhiều hơn. Dạng người gì cũng có, có vương tôn công tử, nhà thơ mặc khách, cũng có người buôn bán nhỏ, xin cơm ăn mày. Trên hồ cũng ko phải im lặng, có con thuyền nhẹ lướt trên mặt hồ, trong thuyền phát ra những tiếng ca ngọt ngào, du dương say lòng người. Mà trên hồ hoa sen đua nhau nở rộ, mùi hương từng đợt thoang thoảng, như hoa dệt trên gấm. Tiểu Ngưu nhìn quanh hỏi : "Điềm Nữu, chỗ này đẹp không?"

Điềm Nữu cùng Tiểu Ngưu đứng ở bên hồ, hồi đáp "Thật đẹp nha, khó trách các cô nương của Hàng Châu đẹp như vậy, thực giống Tây hồ." Tiểu Ngưu nịnh hót nói "Muội cũng không kém nha, so với Tây hồ còn mê người hơn."

Điềm Nữu nở nụ cười hàm hậu, nói "Muội tính là cái gì chứ, diện mạo thường thường, so với sư tỷ của huynh, ngay cả một cọng tóc của nàng một cây tóc cũng không bằng."

Nhắc tới Nguyệt Ảnh, trong lòng Tiểu Ngưu lại hồi hộp, giống như hòn đá ném vào mặt hồ yên lặng. Người này ảnh hưởng rất lớn đối với hắn từ trc tới nay. Nếu Nguyệt Ảnh gặp nạn, cho dù không cứu được nàng, hắn cũng sẽ liều lĩnh chạy đi, cho dù cùng chết với nàng cũng tốt.

Tiểu Ngưu ổn định cảm xúc, an ủi nói "Muội không cần so với sư tỷ của ta. Nàng là cô nương không dễ dàng đụng tới. Hơn nữa, nàng có ưu thế của nàng, muội cũng có sở trường mà. Muội có điểm, nàng cũng phải kém."

Điềm Nữu nghe xong cười, nói "Tiểu Ngưu chàng thật sự làm người ta yêu thích a!"

Tiểu Ngưu nói "Muội cười là tốt rồi, đừng có phụng phịu. Người hay phụng phịu, là rất dễ bị già đấy." Điềm Nữu nghe xong vui mừng, nói "Muội biết rồi, Tiểu Ngưu ca, muội nhất định nghe lời của huynh."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói "Muôi nếu nghe lời ta thì tốt rồi, ta đã sớm đắc thủ."

Điềm Nữu nghe xong trên mặt nóng lên, nói "Tiểu Ngưu ca, huynh lại chiếm tiện nghi của muội, muội không thèm để ý đến huynh nữa." Vừa nói, Điềm Nữu vừa bước về phía trước. Tiểu Ngưu biết là nàng đang đùa, cũng theo sau đó. Hai người giống như chơi đuổi bắt, từng bước chạy khiến cho 2 người cảm thấy tâm tình thật đặc biệt

Khi hai người chạy đã mệt, đi tới quán trà bên Tây Hồ uống trà. Đó là trà bình thường, nhưng có dung một chút nước trên Tây Hồ, có hương vị rất thơm, lệnh nhân về chốn cũ.

Lúc hai người đi vào, có rất nhiều người. Chỉ có một cái bàn là chỉ có một người ngồi. Người nọ nửa ngày mới uống một ngụm, hơn nữa mặt so với mùa đông còn lạnh hơn, giống như có tâm sự trầm trọng.

Tiểu nhị đem Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu đến trước bàn kia, cùng người nọ nói "Khách quan, thật sự xin lỗi, người có thể ngồi dồn vào cho 2 vị khách quan này ngồi với được không."

Người nọ không hé răng, tiếp tục uống trà. Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với nàng. Tiểu Ngưu đánh giá người nọ, thì ra là một vị **. Nàng ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân áo lam, bên hông mang kiếm. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, phi thường mê người. Vẻ mặt của nàng có vài phần lạnh lùng, nhưng càng nhiều là bi phẫn, hiển nhiên là có rất nhiều chuyện không vui.

Lúc tiểu nhị bưng trà tới, nàng mới đột nhiên giống như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn đối diện một cái. Lúc thấy Điềm Nữu, nàng không có biến hóa, khi ánh mắt của nàng hướng tới trên mặt Tiểu Ngưu, lập tức trên mặt tràn ngập chán ghét. Mà bị nhìn, Tiểu Ngưu lại cảm thấy ánh mắt của nàng thật sáng, quá đẹp. Người này tư sắc tuy rằng kém Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm, nhưng tuyệt đối theo kịp Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu.

Tiểu Ngưu vừa thấy người ta nhìn hắn, lập tức mặt lộ mỉm cười, hướng đối phương hữu hảo gật đầu một cái. Nào biết đối phương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu uống trà như có tâm sự gì đó. Như vậy, rõ ràng Tiểu Ngưu là một con cóc. Việc này ngoài dự đoán của Tiểu Ngưu, nhưng hắn cũng không tức giận. Đừng nhìn Tiểu Ngưu tuổi không lớn, về kinh nghiệm với nữ nhân thì cũng là tay già đời. Bằng trực giác cho biết, nữ nhân này đã chịu đả kích rất lớn, không thể thao lẽ thường mà phán đoán nàng.

Rất nhanh mỹ nữ đứng lên,ném lên bàn vài văn tiền,rồi vội vàng mà đi.nhìn bong dáng nàng rời đi,Tiểu ngưu nói trong lòng" ai,cái mông của nàng thật đẹp,đường cong hoàn hảo,không biết cảm giác thế nào.hắc,xinh đẹp như vậy,vì cái gì mà lại đăm chiêu ủ dột thế chứ?cũng không biết nam nhân nào xui xẻo hội yếu nàng,hắc hắc, nói thật,nếu nàng nói muốn ta làm trượng phu của nàng,ta cũng có khả năng không cự tuyệt nha."

Hai người nhàn nhã uống trà, nói chuyện. Điềm Nữu nhìn phương hướng ** biến mất, nói "Tiểu Ngưu ca, vừa rồi vị tỷ tỷ kia rất đẹp nha, ta nhìn thấy rất nhiều nam nhân đều nhìn nàng."

Tiểu Ngưu ừ, nói "Bộ dạng cũng được, chẳng qua không có chút lễ phép lịch sự nào."

Điềm Nữu cười cười, nói "Tiểu Ngưu ca, nhìn bộ dáng của nàng phong trần mệt mỏi, hình như là người bên ngoài." Tiểu Ngưu hơi hồi hồi tưởng một chút, liền nói "Ừ nha, sắc mặt của nàng hơi tối, có thể thấy là do phong sương bên ngoài tạo thành. Xem ra, nàng từ địa phương rất xa tới đây." Hai người không có nói nữa, chờ uống xong trà, tiếp tục du ngoạn. Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu nói "Điềm Nữu, hôm nay chúng ta tận tình du ngoạnmột hồi nhé, chiều trở về thì cũng không có việc gì, chúng ta đến Hàng Châu tửu lâu ăn cái gì đi. Ta nhất định làm muội thật vui vẻ."

Điềm Nữu tự đáy lòng nói "Được biết Tiểu Ngưu ca, được với huynh cùng một chỗ, chính là chuyện vui vẻ nhất của muội." Tiểu Ngưu cười, nói"Muội yêu ta như vậy, ta có điểm không dám nhận. Ta chỉ là một nam nhân rất bình thường, vừa không phải là quan lớn, cũng không phải anh hùng, ta thực sự điểm không đảm đương nổi khen ngợi của muội." Điềm Nữu lắc đầu nói "Theo muội thấy, huynh là một nam nhân ưu tú. Cho dù hiện tại không phải, tương lai cũng nhất định sẽ phải."

Tiểu Ngưu cao hứng nói "Tốt lắm nha. Tiểu Ngưu ta nghe lời muội, sau này làm một nam nhân ưu tú." Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào cảm xúc.

Hai người đang sóng vai đi tới, chợt nghe phía sau một tiếng hét lớn "Lão bà, ta tìm được nàng rồi, nàng làm ta thật khổ nha." Theo thanh âm một trận kình phong bổ vào.

Tiểu Ngưu phi thường cơ trí, lập tức lôi kéo Điềm Nữu, dùng thân thể của mình ngăn trở Điềm Nữu, đồng thời bổ ra một quyền. Một quyền đánh ra, đánh vào một bàn tay, đánh cho người nọ a nha một tiếng, Tiểu Ngưu cũng cảm giác được lực lượng đến từ bàn tay đối phương, chỉ cảm thấy hổ khẩu hơi đau.

Hắn giương mắt nhìn người nọ, thì ra là một hán tử khoảng ba mươi tuổi có vẻ mặt đích kinh ngạc cùng thất vọng, còn có một chút phẫn nộ. Hắn quay đầu xem xét Điềm Nữu, ai một tiếng, hét lớn "Thì ra không là lão bà của ta." Nói chuyện, hắn mở rộng miệng, cơ hồ như khóc.

Tiểu Ngưu thấy vậy, rất không vui, mặt dài ra quát lớn "Ta nói ngươi này, cái gì tật xấu, ai là lão bà của ngươi hả." Tiểu Ngưu căm tức nhìn người nọ. Hán tử kia vóc dáng rất cao, cao lớn vạm vỡ, tướng mạo thì kém chút, trên mặt có chút tàn nhang đỏ lấm tấm, vả lại mũi hình củ tỏi, miệng rộng phỏng chừng mở lớn có thể nhét được quả trứng gà

Hắn mặc một thân quần áo vải thô dính đầy bụi đất, trên lưng đeo đại đao. Nhìn hình dáng kia, chắc là một kẻ vũ phu. Dạng này của hắn, làm Điềm Nữu nhíu mày, nhắm thẳng Tiểu Ngưu đích phía sau trốn đâu. Rất hiển nhiên, nàng có điểm sợ hãi.

Nàng biết, vừa rồi nếu Tiểu Ngưu ko xuất thủ, rất có khả năng người này đã bắt được mình.

Hán tử kia khóc lóc thảm thiết đối với Tiểu Ngưu nói "Tiểu huynh đệ, thật không phải. Ta nhận nhầm người. Vị cô nương này dáng người cùng màu quần áo, quá giống lão bà của ta, ta tưởng là lão bà của ta, ta mới tới kéo cánh tay nàng. Ai, lão bà của ta đi mất, nàng chạy đi đâu đây?" Vừa nói vừa nhìn xung quanh như là tìm người vậy. Tiểu Ngưu giờ mới hiểu được là xảy ra chuyện gì, cũng nguôi giận một chút, lại hỏi "Lão bà ngươi bao nhiêu tuổi, bộ dạng như thế nào?"

Hán tử kia giậm chân, nói "Lão bà của ta năm nay hai mươi lăm tuổi, mang một thanh kiếm, bộ dạng rất xinh đẹp, mặc một thân màu lam, ăn mặc không sai biệt lắm so với vị cô nương này." Nói chuyện, ngón tay chỉ Điềm Nữu bên cạnh Tiểu Ngưu. Điềm Nữu biết hắn là nhận nhầm người, từ phía sau Tiểu Ngưu đi ra.

Tiểu Ngưu lại hỏi "Lão bà ngươi như thế nào lại đi mất chứ?"

Hán tử kia vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, nói "Điều này thì không cần ngươi quản, đây là chuyện của vợ chồng. Ta đã nghĩ hỏi ngươi, ngươi có thấy một người như vậy không" Nói đến đây,thanh âm của hắn đột nhiên biến đổi, thanh âm thô ráp kia như như sư tử rống, làm Tiểu Ngưu rất không thoải mái. Tiểu Ngưu không cần suy nghĩ nói "Không phát hiện, không phát hiện, hay là ngươi tới nơi khác tìm xem sao." Nói xong, khoát tay chặn lại.

Hán tử kia cũng không lập tức rời đi, nói "Tiểu huynh đệ, nếu ngươi thấy một nữ nhân như lời nói, ngươi nói cho nàng, sư phụ chúng ta rất lo lắng cho nàng, bảo nàng nhanh trở về." Nói xong muốn rời đi.

Tiểu Ngưu hô "Ngươi chờ một chút."

Hán tử kia sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, hỏi "Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua lão bà của ta sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status