Ma Đế truyền kỳ

Chương 297





CHƯƠNG 297: BIẾT QUY TẮC

Bỗng chốc, Cơ Viễn Bác kích động nói: “Đan dược này là do tông chủ Ma tông luyện chế sao?”

Tông chủ Ma Tông, quản sự nói, chính là người thanh niên Thông Thần Cảnh kia.

Điều này sao có thể không khiến Cơ Viễn Bác không kích động cho được.

“Bọn họ không nói là ai luyện chế, chỉ nói, sau khi gia chủ nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ gặp mặt.”

Quản gia vội trả lời.

“Được, mau mời vào!”

Cơ Viễn Bác lập tức nói.

“Không, tôi đích thân đi.”

Cơ Viễn Bác quyết định thể hiện thành ý.

Đối phương nếu đã có thể lấy ra đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm, hơn nữa còn đến bái phỏng vào lúc này, nhất định vì chuyện so tài luyện đan của nhà họ Đan.

“Hiền điệt, không biết cháu có hứng thú gặp mặt ma tông Ma tông?”

Đương nhiên, Cơ Viễn Bác cũng không có vì một khả năng mà vội từ chối Tần Nghị.

Sau đó bèn hỏi.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu như anh ta nguyện ý gặp thì cùng gặp, nếu không muốn bằng lòng, cũng không tránh né.

Tóm lại, tôi không bơ cậu.

Quyền quyết định, ở cậu!

Nơi sâu thẳm trong con mắt của Tần Nghị, là một tia nghi hoặc và kiêng kỵ.

Nhưng sắc mặt lại không có thay đổi, gật đầu nói “Nếu vị tông chủ Ma Tông này lấy ra đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm, con rể cũng rất tò mò, đây là thần thánh phương nào? Đan được là ai luyện chế thành?”

Tự xưng là con rể.

Nhận định thân phận của mình.

Đồng tử của Cơ Viễn Bác hơi co rút, nhưng cũng không có phản bác gì cả.

“Vậy được, vậy thì cùng gặp!”

Cơ Viễn Bác nói.

Sau đó liền đi theo quản gia cùng đi đến đại sảnh đãi khách của nhà họ Cơ.

Khách đến bái phỏng, trước khi chưa chủ nhân, bình thường đều sẽ được sắp xếp ở sảnh đãi khách, từ từ đợi.

Lúc này, Trần Thuận và Lý Huyền Thiên đan trong sảnh đãi khách uống trà!

Không thể không nói, nội tình của nhà họ Cơ cũng rất sâu.

Cho dù đối đãi với khách không rõ lai lịch, thứ dùng cũng là linh trà!

Lý Huyền Thiên, đây vẫn là lần đầu tiên đến thế lực siêu nhiên như nhà họ Cơ, hơn nữa, lấy thân phận của khách.

Không tránh khỏi có hơi kích động.

Mà Trần Thuận, hoàn toàn thản nhiên không giống như một người trẻ tuổi.

Cảm xúc cực kỳ bình tĩnh!

Nhắm mắt dưỡng thần!

Một nơi bình yên!

Lý Huyền Thiên thấy cảnh này, không khỏi thở dài.

Chỉ nhân chính là chủ nhân!

Tự thấy không bằng!

Không bao lâu, Trần Thuận bỗng mở hai mắt.

Mà lúc này, bên ngoài sảnh đãi khách, cũng vang lên tiếng bước chân!

Hai bóng người, xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần Thuận.

“Tiểu hữu này, chính là tông chủ Ma Tông?”

Cơ Viễn Bác đi vào sảnh đãi khách, mỉm cười với Trần Thuận.

“Đúng thế, tại hạ là tông chủ Ma Tông, Trần Thuận!”

“Vị này là trưởng lão Ma Tông của tôi, Lý Huyền Thiên!”

Trần Thuận đứng dậy, tự giới thiệu, đồng thời, cũng nói ra thân phận của Lý Huyền Thiên.

Trong lòng Lý Huyền Thiên vui mừng.

Trước đây, Trần Thuận không nói ông ta rốt cuộc ở Ma Tống đảm nhận chức vị gì.

Ông ta chỉ biết mình nhận Trần Thuận làm chủ nhân.

Trần Thuận không với ông ta có thân phận gì ở Ma Tông, ông ta cũng biết điều không hỏi.

Bây giờ, nghe thấy Trần Thuận, vậy mà sẽ chủ động giới thiệu mình, không có hoàn toàn coi mình thành hạ nhân mà chỉ này chỉ nọ, thậm chí còn giới thiệu ông ta là trưởng lão của Ma Tông, điều này khiến nội tâm của Lý Huyền Thiên vô cùng vui mừng.

Ma Tông bây giờ có điều chỉ là một tông môn nhỏ bé, chức trưởng lão, không nói Thần Hải Cảnh, đến tặng cho cường giả Thông Thần Cảnh chắc cũng không có ai thèm.

Nhưng Lý Huyền Thiên biết, danh tiếng của Ma Tông sẽ gây tiếng vang ở Trung Châu, thậm chí nổi danh cả tiên giới, nhất định còn không xa.

Đến lúc đó, cái dang trưởng lão Ma Tông, cũng sẽ vang khắp tiên giới!

“Trúc Nguyên Đan này, là tiểu hữu luyện chế, hay là?”

Trên gương mặt già nua của Cơ Viễn Bác không che giấu được sự mong chờ.

“Chính là chủ của tôi tận tay luyện chế!”

Lúc này, Lý Huyền Thiên lên tiếng.

Nghe thế, trong đồng tử của Cơ Viễn Bác xuất hiện tinh quang: “Hai vị, mời đi bên này!”

“Làm phiền rồi!”

Trần Thuận mỉm cười nói.

Sau đó, trực tiếp cất bước, sóng vai cùng Cơ Viễn Bác mà đi.

Lý Huyền Thiên và quản gia đi theo ở đằng sau.

“Cơ mỗ gần đây vì chuyện so tài luyện đan, rất ít chú ý đến chuyện của ngoại giới, ngược lại có một số điều không hay, không biết tiên giới chúng ta, vậy mà lại xuất hiện một vị đan sư tam phẩm như tiểu hữu, thật sự là chuyện may mắn của giới luyện đan chúng ta, đáng chúc mừng!”

Cơ Viễn Bác cười to chúc mừng.

Trần Thuận sao có thể không biết ý tứ của ông ta chứ.

“Tôi không có ở trong Đan Minh, khảo hạch đan đan sư tam phẩm.”

Trần Thuận nhàn nhạt nói.

“Không có đăng ký khảo hạch trong Đan Minh sao?”

Nụ cười trên mặt Cơ Viễn Bác hơi đanh lại!

Luyện đan sư, một khi đột phá, gần như đều sẽ lập tức đến Đan Minh sửa thông tin, lấy đẳng cấp cao hơn, có được lệnh bài thân phận thuộc về luyện đan sư!

Mà thông tin này, tuyệt đối không thể làm giả.

Đây cũng là chứng chỉ quan trọng chức minh thân phận của bạn có phải là luyện đan sư hay không.

Dù sao, không thể bạn nói bạn là luyện đan sư thì bạn là luyện đan sư được, bạn mấy phẩm thì anh có phẩm đó.

“Không có, vì thế, trừ những người có mặt ở đây, không ai biết tôi là dược sư tam phẩm.”

“Đương nhiên, nếu như không tin, có thể luyện đan tại đây để chứng minh.”

Trần Thuận nhàn nhạt nói.

Đổi lại hắn là Cơ Viễn Bác, hắn cũng không tin.

Nghe thế, ánh mắt của Cơ Viễn Bác lại lóe tinh quang.

Nếu Trần Thuận đã nói như thế, thiết nghĩ, sẽ không có chuyện giả, nếu không, sẽ bị lộ ngay ở đây.

Nếu như Trần Thuận thật sự có thể luyện chế đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm, lại không muốn người đời biết được!

Chỉ cần có thể thay nhà họ Cơ xuất chiến trong cuộc so tài luyện đan, nhất định có thể thắng!

So với 50:50 của Tần Nghị với Thượng Quan Hạo Vũ, càng có phần nắm chắc hơn!

“Tiểu hữu, là đơn thuần đến bái phỏng nhà họ Cơ, hay là vì chuyện so tài luyện đan của nhà họ Cơ tôi mà đến?”

Cơ Viễn Bác nghiêm túc nói.

“Tôi vì Thủy Tinh Chi Hỏa mà đến!”

Trần Thuận nói thật.

Sắc mặt của Cơ Viễn Bác bỗng thay đổi.

Tuy nhiên, vào lúc này, Trần Thuận tiếp tục nói: “Tôi chỉ cần một ngọn trong Thủy Tinh Chi Hỏa, không cần tổn thương căn cơ của Thủy Tinh Chi Hỏa, nếu như nhà họ Cơ nguyện ý, tôi có thể lấy phương thuốc luyện chế, thủ pháp luyện đan ra trao đổi, hoặc, giúp nhà họ Cơ thắng trong lần so tài đan được lần này cũng không phải không thể!”

“Ổ? Tiểu hữu nếu đã biết chuyện so tài luyện đan của nhà họ Cơ và nhà Thượng Quan, thiết nghĩ cũng biết quy tắc rồi”

Cơ Viễn Bác, nhìn sang Trần Thuận.

Dùng thực lực và nhãn lực của ông ta, tự nhiên có thể nhìn ra, Trần Thuận tuyệt đối không đến 30 tuổi.

Cho dù có thể dịch dung, thậm chí có thuật chú nhan, nhưng tuổi thọ của xương, lại không làm giả được.

“Đương nhiên biết, yêu cầu người xuất chiến, bắt buộc phải là người của nhà họ Cơ!”

Trần Thuận lại nhàn nhạt nói.

“Câu bạn nhỏ là định ở rể nhà họ Cơ của tôi, có ý kết hôn với Dao Nhi, dùng tên của nhà họ Cơ nghênh chiến với gia tộc Thượng Quan sao?”

Cơ Viễn Bác vui vẻ hỏi.

Mà khi Cơ Viễn Bác vừa dứt lời, cũng dẫn Trần Thuận đến sảnh tiếp khách.

Trần Thuận còn chưa có kịp trả lời.

Sắc mặt của Tần Nghị có hơi khó coi: “Bác trai, không phải đã bàn xong rồi, cháu và Dao Dao định hôn, thay nhà họ Cơ xuất hiện rồi sao?”

“Đó là đương nhiên, chỉ cần hiền điệt có trình độ luyện đan cao hơn cậu bạn này, tự nhiên sẽ định hôn cho hiền điệt với Dao Nhi, đại diện nhà họ Cơ xuất chiến!”

Cơ Viễn Bác, cười nói.

Ông ta cũng không sợ vào lúc này chọc Tần Nghị không vui.

Tần Nghị ôm dã tâm lang sói, chỉ cần có cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói của ông ta mà quay đầu bỏ đi.

“Trúc Cơ Đan đó là do cậu luyện chế?”

Sắc mặt của Tần Nghị bất thiện nhìn sang Trần Thuận.

Người này, tuổi tác còn kém anh ta mấy tuổi, sao có thể luyện chế ra được đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm Trúc Nguyên Đan chứ!

“Đương nhiên!”

Trần Thuận liếc nhìn anh ta, nhàn nhạt nói.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao? Đan sư tam phẩm đăng ký trong Đan Minh không có cái tên Trần Thuận!”

Tần Nghị cười lạnh nói.

Trần Thuận nhìn Tần Nghị như nhìn một kẻ ngốc: “Ai nói đan sư tam phẩm thì nhất định phải đến Đan Minh đăng ký?”

Tần Nghị sững người.

Đây không phải thường thức sao?

Luyện đan sư nào sau khi đột phá không phải thích đi đăng ký, hận không thể để cả thế giới này đều biết chứ.

Đó là vinh dự chí cao vô thượng, cũng là thân phận địa vị.

Nhưng, Trần Thuận nói cũng rất có đạo lý.

Ai quy định, đan sư tam phẩm thì nhất định phải đến Đan Minh đẳng ký chứ?

Câu nói này, hỏi Tần Nghị, thì á khẩu không nói được lời nào.

Mà Cơ Dao trong sảnh sau khi nghe thấy câu nói này của Trần Thuận, ngước mắt, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó, vụt qua một tia dị sắc.

Ánh mắt nhìn Trần Thuận, rõ ràng có hơi không giống.

“Miệng lưỡi cũng thật là giảo hoạt, vô dụng thôi, thực lực mới là đạo lý!”

Tần Nghị, sắc mặt sau khi chuyển từ xanh sang trắng, bỗng hừ lạnh một tiếng.

“Bác trai, người như thế, cậu ta nói Trúc Nguyên Đan đó là do cậu ta luyện chế thì thật sự là do cậu ta luyện chế sao? Bác trai đừng bị tiểu nhân lừa!”

Tần Nghị không tin Trúc Nguyên Đan đó là do Trần Thuận luyện chế.

Dù là Trần Thuận, thật sự là đan sư tam phẩm, anh ta cũng không tin, Trần Thuận nhỏ hơn anh ta mấy tuổi có thể so được với mấy lão quái vật đó, luyện chế được đan dược phẩm chất cực phẩm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 52 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status