Ma thiên ký

Chương 1009: U Linh Quỷ Tích

Dịch giả: Ngô Tà

Biên: nila32

“Liễu sư đệ không nghỉ ngơi một chút sao?” Nam tử họ Mẫn đang đứng liếc nhìn Liễu Minh rồi thản nhiên nói.

“Tại hạ còn chưa quá mệt, vẫn đảm đương được nhiệm vụ.” Liễu Minh cười nhạt, hờ hững đáp.

Hắn có tinh thần lực mạnh mẽ hơn xa tu sĩ cùng cấp, thêm nữa là còn có Hóa Thức Trùng hỗ trợ nên tự nhiên không cảm thấy quá vất vả. Liễu Minh giờ lại lật tay lấy ra một tấm thẻ ngọc đoạn dùng đưa thần thức thâm nhập vào trong. Đây là một bản đồ mà hắn đã bỏ giá cao ra mua được ở một cửa hàng tại thành Kim Quang, trong đó chứa nhiều tin tức mà các tông môn, thế lực khác đã thu thập được, so với bản đồ mà tông môn đưa cho hắn thì tất nhiên là tường tận hơn rất nhiều. Dựa theo cách phân chia của ba tiểu đội lúc trước nên bọn họ đã thăm dò một phần ba, đoán rằng hai tiểu đội khác hẳn cũng như vậy, nhưng đến bây giờ cả ba tiểu đội đều chưa có bất cứ phát hiện nào cả. Ngay vào lúc Liễu Minh đang trầm tư thì từ trong túi dưỡng hồn bỗng có âm thanh gấp gáp của Hạt Nhi truyền ra:

“Chủ nhân, có một quỷ vật ẩn nấp dưới mặt đất, ngay gần chỗ chúng ta.”

"Cẩn thận dưới mặt đất!"

Liễu Minh kinh hoảng, nhoáng cái đã đưa mắt nhìn khắp khoảng đất xung quanh đó mấy trượng rồi lớn tiếng nhắc nhở. Lời còn chưa dứt thì một tiếng nổ kinh thiên động địa đã vang lên. Phía trước, ở chỗ cách hắn hơn mười trượng, mặt đất bỗng nhiên sụp mạnh xuống tạo ra một cái hố lớn rồi một bóng đen lao ra nhanh như chớp, trông rõ ràng là một con tích dịch* to lớn màu xám.

*Tích Dịch hay Tích: Thằn lằn, rắn mối. Mình tra google thì ra hình thằn lằn là nhiều nên sẽ dịch là thằn lằn.

Con âm thú này có phần đầu bự như cái cối xay, cái miệng đang há to như chậu máu cắn thẳng về phía đại hán mang cây cung màu đỏ đang nhắm mắt nhập định*.

*nhập định: Cái có nhiều nghĩa, tùy người. Với người thường thì là ngồi yên thôi. Với tu sĩ có thể hiểu là ngồi thiền, để dễ hiểu hơn mình sẽ để là tĩnh tọa (ngồi yên).

Bốn người đang tĩnh tọa được Liễu Minh nhắc nhở nên trong nháy mắt đã nhanh chóng bừng tỉnh. Đại hán mang cung đỏ nhìn cái miệng lớn như chậu máu đang không ngừng lớn thêm, mặt lập tức biến sắc. Nhưng mà y cũng là kẻ có kinh nghiệm chiến đầu cực kỳ phong phú, chỉ thấy một tay y bấm niệm pháp quyết xong trên mình liền có một vầng hào quang màu đỏ bừng sáng rồi nhanh chóng tụ lại thành một cái lồng ánh sáng nhỏ.

Răng rắc!

Con thằn lằn khổng lồ màu xám đột nhiên khép cái miệng bự lại, tức thì trên lồng ánh sáng thấy xuất hiện vết rạn, gần như muốn sụp đổ ngay lập tức. Có điều là chính khoảnh khắc trì hoãn này đã quyết định số phận của con thằn lằn khổng lồ. “Vèo” một tiếng, một đạo kiếm quang chói mắt màu xám từ trên cao lóe lên rồi thình lình hóa thành một cột sáng khổng lồ màu xám xuyên từ trên đỉnh đầu con thằn lằn to lớn xuống dưới. Con thằn lằn dưới sự kinh hãi phải vất vả lắm mới nghiêng cái cổ ra tránh thoát được. Nhưng cùng lúc đó bỗng có một tiếng hổ gầm vang lên rồi một đoàn quyền ảnh hình đầu hổ màu đen sì từ một phía khác ầm ầm đánh tới.

Một tiếng xương đứt cốt đoạn rợn người vang lên!

Thân thể bự chảng của con thằn lằn bị đánh mạnh, văng ra ngoài, đồng thời kiếm quang màu xám xoay tròn vẽ một đường nơi cổ nó, tức thì đầu thân nó thình lình phân đôi rồi nặng nề rơi xuống một chỗ cách đó mấy trượng. Toàn bộ phần đầu con thằn lằn đã méo mó vỡ vụn còn tứ chi trên thân mình của nó chỉ kịp giãy giãy hai cái xong liền không thấy động đậy gì nữa. Nam tử họ Mẫn vung một tay lên, tức khắc đạo kiếm quang màu xám liền bay vèo một tiếng trở về rồi hòa vào trong cơ thể y. Ở bên kia, khói đen trên người Liễu Minh cũng đang chậm rãi tiêu tán biến mất* quyền đã đánh ra.

*Đoạn này nguyên bản là thu hồi nhưng xét văn cảnh mình dịch là làm biến mất bởi quyền của LM là làm từ đám khói đen.

Bốn người bọn đại hán mang cung đỏ bây giờ mới vất vả bay lên không trung, kinh hãi nhìn con thằn lằn bự chảng đã chết ở phía dưới.

“U Linh Quỷ Tích!” Bụng dưới lão giả lưng còng phát ra phúc ngữ ông ông, trong tiếng nói tràn ngập sự hồi tưởng hãi hùng.

*phúc ngữ: tiếng bụng, hay phát ra âm thanh bằng bụng, thường thấy ở các nghệ sĩ biểu diễn hai giọng với một con rối.

Điều này cũng khó trách bởi U Linh Quỷ Tích ở trong số rất nhiều âm thú quỷ vật tại Ác Quỷ Đạo thì có hẳn danh xưng riêng là Tiềm Phục Ám Sát Giả*.

*Tiềm Phục Ám Sát Giả: Kẻ phục kích rồi ám sát.

Nguyên do là bởi loại âm thú này có tu vi không kém lại còn có sở trường ẩn nấp tập kích, chỉ cần nó trốn dưới mặt đất thì đến cả tu sĩ Chân Đan cảnh cũng chẳng có cách nào dùng thần thức để cảm ứng được, thế nên trong bốn thế lực lớn đã có không ít tu sĩ Hóa Tinh, thậm chí là Chân Đan từng bỏ mạng trong miệng loại U Linh Quỷ Tích này.

“Đa tạ ân cứu mạng của Mẫn huynh và Liễu đạo hữu.” Đại hán mang cung đỏ trịnh trọng thi lễ với Liễu Minh và nam tử họ Mẫn.

Đám người thiếu phụ vận hồng sam cũng nhìn về phía Liễu Minh, nét mặt đều mang vẻ hơi cảm kích.

“Sư đệ sao phải khách khí thế, việc này thuộc về bổn phận thôi mà, lần này cũng may là có Liễu sư đệ đó.” Nam tử họ Mẫn chẳng buồn để tâm, khoát tay rồi tùy tiện đưa ánh mắt quét lên thân U Linh Quỷ Tích trước mặt rồi lại nhìn sang Liễu Minh ở bên kia.

Liễu Minh đang định mở miệng nói gì đó nhưng nét mặt lại chợt khẽ động đoạn phất tay phóng ra một đám khói đen rơi lên trên cái đầu quỷ tích đã vỡ vụn, sau một chốc liền cuốn lấy một hạt hình cầu màu đen to chừng nắm tay bay trở lại.

“Âm hạch của quỷ vật.” Liễu Minh vui vẻ nói.

Đây là lần đầu tiên hắn tự tay đoạt được thứ này từ quỷ vật, mấy người khác thấy thế cũng đều rất bất ngờ.

Nhưng mà Liễu Minh sau khi ngắm nghía vài cái liền giao âm hạch này cho nam tử họ Mẫn.

Căn cứ vào ước định của cả tiểu đội thì vật đoạt được khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều do đội trưởng giữ, sau khi trở về mới họp lại để tiến hành chia đều.

“Liễu sư đệ, con U Linh Quỷ Tích này ẩn nấp dưới mặt đất, ngươi làm sao phát hiện ra được?” Nam tử họ Mẫn nhận âm hạch xong liền cất lời hỏi.

Trong mắt bốn người bọn đại hán mang cung đỏ cũng lộ ra chút tò mò, mới rồi nếu không có chuyện Liễu Minh nhắc trước một tiếng thì rất có thể đại hán mang cung đỏ kia đã lâm thảm cảnh trong miệng U Linh Quỷ Tích rồi.

“Không phải tại hạ phát hiện mà là do ta có nuôi một linh sủng hệ quỷ, nó có chút nhạy bén trong việc cảm ứng âm khí.” Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi quyết định nói rõ nguyên do.

Đám người nam tự họ Mẫn đánh mắt lên túi dưỡng hồn bên hông Liễu Minh xong mới thấy có chút thoải mái. Trải quả việc như vậy, mọi người tự nhiên không có tâm trạng mà tiếp tục nghỉ ngơi nữa, tức khắc đứng dậy rồi bắt đầu tiếp tục đi thăm dò hướng phía trước.

Sau nửa ngày, nhóm sáu người Liễu Minh lúc này đang đứng trong khoảng không trên một vùng đầm lầy màu xám. Bọn họ đã thăm dò toàn bộ khu vực phụ cận một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả. Trước người nam tử họ Mẫn hiện giờ là một cái trận bàn màu trắng đang lơ lửng tỏa ra ánh sáng trắng mờ mờ. Trận bàn đột nhiên tỏa tia sáng chói lóa đồng thời phía trên hiện ra mấy hàng chữ nhỏ.

“Hai tiểu đội khác cũng đã tìm kiếm một lượt khu vực họ phụ trách nhưng cũng không có tìm ra được Tạo Hóa Bát.” Nam tử họ Mẫn thu hồi trận bàn, lắc đầu nói.

“Xem ra cái Tạo Hóa Bát này chẳng hề ở gần đây đâu.” Lão giả lưng còng dùng phúc ngữ nói.

Tình hình thế này, Liễu Minh cũng thấy có chỗ không đúng lắm. Việc tìm kiếm Tạo Hóa Bát này vốn chẳng phải chuyện dễ dàng, hiện tại mới phái ra ba tiểu đội cùng nhau tìm kiếm, huống hồ việc khoanh vùng khu vực tìm kiếm vốn cũng chỉ là trạng thái lý tưởng* mà thôi, thế nên đến giờ vẫn chưa thể tìm được cũng là chuyện bình thường.

*trạng thái lý tưởng: Cái này mình để nguyên văn, có thể hiểu là dự tính mang tính chất bàn giấy thể hiện tình huống tốt nhất trong dự đoán của người lên kế hoạch.

“Nếu như đã xác định được Tạo Hóa Bát kia không có ở thành lũy xung quanh đây, hay là chúng ta mở rộng khu vực tìm kiếm thêm một chút?” Thanh niên công tử ca cầm quạt xếp trong tay vẩy nhẹ một cái, sau một tiếng “Roẹt” liền mở nó ra đoạn phe phẩy vài cái rồi nói.

*Thanh niên công tử ca: Cái này mình bó tay, ai hiểu chỉ giùm, thanh niên công tử thì ai cũng hiểu, ca ở đây có thể hiểu là người huynh trưởng như trong từ đại ca, thúc bá ca.

“Hoặc có thể đi giao dịch với Thất Khiếu Quỷ một lần xem có thể thăm dò tin tức có liên quan không.” Đúng lúc này, thiếu phụ vận hồng sam bỗng nhiên cất lời đề nghị.

*Hồng sam: Là quần sam màu đỏ, quần sam là dạng trang phục của con gái thời cổ, giống như trang phục của mấy nữ hiệp ấy.

“Chủ ý này không tồi!” Đại hán đầu tiên hưởng ứng.

“Có điều là Thất Khiếu Quỷ kia cực kỳ giảo hoạt, tốt nhất là chúng ta hãy thương lượng trước xem lần này giao dịch với bọn họ ra sao, tránh chuyện đến lúc đó lại tiền mất tật mang đó.” Lão già lưng còng dù không phản đối nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, tiếp lời.

“Cái đó là tất nhiên, việc trao đổi thông tin từ hai phía cũng không phải chuyện mới làm lần đầu, nếu mà nói như vậy thì có thể đuổi kịp hai tiểu đội khác đã tìm Tạo Hóa Bát trước cũng nên.” Nam tử họ Mẫn gật đầu đáp.

Mấy người còn lại nghe thế đều khẽ gật đầu, thực sự cho là vậy, tiếp đó dưới sự chủ trì của nam tử họ Mẫn, bọn họ liền bắt đầu bàn bạc.

“Có thể Liễu đội trưởng có điểm chưa biết, loại nhiệm vụ tìm kiếm do nhiều tiểu đội cùng thực hiện này thì thường thường trong tông sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho đội đầu tiên tìm được mục tiêu, dùng cái này để kích thích tốc độ tìm kiếm, còn những đội ngũ còn lại thì chung quy lại là tay không trở về, tất nhiên cũng tốn thời giờ làm việc không công rồi.” Công tử ca thấy khuôn mặt Liễu Minh có vẻ hơi nghi hoặc liền bước tới gần bên tai hắn rồi nhỏ giọng giải thích.

“Thất Khiếu Quỷ kia hắn là quỷ vật nào đó của Ác Quỷ Đạo này chăng, chúng ta thường xuyên tiến hành giao dịch với chúng sao?” Liễu Minh nghe lời này xong liền hơi giật mình, sau khi nghĩ lại chuyện tin tức kia mới đáp.

“Đất Ác Quỷ Đạo này sinh ra rất nhiều quỷ vật nhưng mà thực lực, cấp bậc chúng so với quân đoàn ác quỷ có số lượng lớn thì tự nhiên là chênh lệch nhiều rồi. Một ít quỷ vật cấp thấp thường bị đem làm bia đỡ đạn trong chiến trận giữa tu sĩ Nhân tộc và ác quỷ, tổn thất thảm trọng mà thu hoạch thì lại quá nhỏ bé. Dần dần một số lệ quỷ ở nơi đây liền không muốn bị ép buộc tham gia chiến tranh giữa tu sĩ Nhân tộc với quân đoàn ác quỷ, mặt khác dưới sự thúc đẩy của lợi ích nên chúng đồng ý tiến hành một số giao dịch với tu sĩ Nhân tộc. Thông thường thì có thể lấy một ít huyết nhục của linh thú hoặc là một ít pháp khí Quỷ đạo cấp thấp ra trao đổi với bọn chúng, thậm chí có lúc còn có thể dùng âm hạch của quỷ vật và một số tài liệu trân quý khác để trao đổi.” Công tử ca kiên nhẫn giải thích cho Liễu Minh.

“Nếu đối phương đã là quỷ vật cấp thấp thì có lẽ thực lực không được ổn lắm. Tạo Hóa Bát kia đến chúng ta cũng không thể tìm được thì đám Thất Khiếu Quỷ kia lại có thần thông gì có thể phát hiện ra tung tích chứ?” Liễu Minh sờ sờ cằm, vẫn có chút nghi hoặc khó hiểu.

“Tuy nói thực lực đám Thất Khiếu Quỷ này thấp nhưng chúng lại cực kỳ quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa tai mắt chúng có thần thông còn tốt hơn nhiều so với thần thức của con người, thế nên chúng thường xuyên bị quân đoàn ác quỷ dùng với tư cách là trinh sát.” Công tử ca có chút tin tưởng đáp.

“Được rồi, nếu như mọi người đều không có ý kiến gì thì lên đường thôi, bây giờ nhất định phải đuổi kịp hai tiểu đội đã đi trước kia, tìm cho được cái Tạo Hóa Bát kia.” Trong khi Liễu Minh và thanh niên công tử ca đang nói chuyện thì nam tử họ Mẫn và mấy người còn lại cũng đã thương lượng một hồi, với khả năng xuất hiện những tình huống bất ngờ trong khi giao dịch với Thất Khiếu Quỷ đều có sự chuẩn bị ổn thỏa.

“Vừa khéo gần đây ta biết rõ vị trí một bộ lạc Thất Khiếu Quỷ ở gần đây, đi theo ta.” Nữ tử vận hồng sam hờ hững nói một câu xong liền xoay người, hóa thành một vầng sáng màu đỏ, xé gió bay đi.

“Ha ha, Tam nương vội vàng như thế không phải là tranh công với ta chứ?” Đại hán lưng mang cung tiễn cười ha ha một tiếng xong cũng hóa thành một đạo độn quang bám sát theo.

“Xem ra mọi người đều hăng hái nhiệt tình, rất tốt, chúng ta đi thôi.” Nam tử họ Mẫn thoải mái cười lớn, đoạn toàn thân bừng lên ánh sáng màu tro rồi bay vù lên trời.

Liễu Minh thấy thế, tự nhiên không dám có chút biếng nhác, cũng hóa thành một luồng sáng đen bám theo.

Trong lúc nhất thời, từng đạo độn quang màu sắc khác nhau giống như một dải ánh sáng năm màu rực rỡ: Vàng, xanh, đỏ, đen trắng từ dưới đất bằng bay lên, hơn nữa theo một tràng những tiếng xé gió vang liên hồi liền bay như tên bắn về phía đông.

Khi băng qua mấy khu vực đồi núi rộng mấy vạn dặm ở bên ngoài chỉ thấy những dãy núi xám chiều cao không đồng đều, nhấp nhô liên tục.

Nhìn lại một cái thấy trên núi không có một ngọn cỏ, xem ra là một vùng núi trọc còn trên không là tầng tầng lớp lớp những đám mây xám, mây đen trùm lấp bầu trời khiến khung trời vốn tối om lại càng thêm vẻ âm u.

Ở phía sau dãy núi là một hồ nước hình tròn chiếm diện tích hơn mười mẫu, mặt nước có màu xanh đậm, không ngừng tỏa ra khí tức âm lãnh nhè nhẹ.

Ở xung quanh hồ nước là chi chít những gò đất cao không quá một trượng, cái nhỏ nhất cao chỉ có nửa xích, đếm số lượng có đến mấy trăm, mặt ngoài những gò đất này đều để lộ ra hai cái khe hở màu đen một lớn một nhỏ, một trên một dưới, vô số các khe hở này hướng mặt về hồ nước, bao phủ khắp xung quanh hồ nước lại.

Nếu là tu sĩ Nhân tộc thường xuyên lưu lạc tại Ác Quỷ Đạo gặp cảnh này, tự nhiên nhìn cái là có thể nhận ra nơi đây chính là nơi tương đối nổi danh của đám quỷ vật nơi đây, sào huyệt Thất Khiếu Quỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status