Ma thiên ký

Chương 1070: Bóng người thần bí

Dịch giả: tieukinh, nila32

Cự hán áo lam nghe thấy tiếng động bèn vội vàng quay lại, nhìn thấy Liễu Minh đã nhảy ra xa hơn mười trượng, cảnh giác nhìn hắn. Liễu Minh nhàn nhạt đứng nhìn y, cũng chưa vội tấn công. Tình hình có chút quỷ dị, lúc chưa nắm rõ hắn sẽ không khinh cử vọng động.

“Ngươi là thủ hạ của Lãnh Mông, y phái ngươi truy sát ta phải không?” Cự hán áo lam do dự một chút rồi dò hỏi

Lúc này y mới nhìn rõ mặt Liễu Minh, cũng nhớ ra kẻ một mực bám đuôi mình chính là tu sĩ Giả Đan duy nhất bên cạnh Lãnh Mông. Hiên tại nhìn không ra tu vi của họ Liễu, xem ra là đối phương đã sử dụng một loại ẩn nặc bí thuật nào đó. Sau một lúc kinh ngạc y liền ngầm thi triển bí thuật kích phát tiềm lực, hao tổn gần trăm năm thọ nguyên khôi phục được một chút pháp lực, từ đó cảm thấy tự tin hơn một chút. Liễu Minh không để ý tới lời đối phương, chỉ lặng yên quan sát chung quanh thạch thất. Chỉ thấy ba vách tường và trên trần như bị một tầng cấm chế màu xám xịt che phủ. Mà con đường ở phía sau đã bị một màn sáng màu xám bao phủ, trên đó còn có một loại phù văn màu xanh không biết tên đang lưu chuyển. Bên ngoài dường như có ánh sáng chiếu vào, xem ra đó là cửa ra vào.

Hai người có thể dễ dàng vào đây không bị cản trở nhưng không có nghĩa lúc ra cũng dễ dàng như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thần thức của hắn vừa chạm vào màn sáng liền bị bắn ngược lại. Hắn lại dùng thần thức thăm dò những chỗ khác trong thạch thất nhưng kết quả cũng y như vậy. Nhưng ở trong cùng của thạch thất, hắn phát hiện có một cái đài đá màu đen hình chữ nhật, trên đó còn có một chiếc cổ đăng bằng đồng xanh phủ một lớp bụi dày, xem ra đã có từ lâu. Tuy trên đó không có ba động pháp lực nhưng lại khiến hắn có một cảm giác âm ám đáng sợ. Ngoài cổ đăng ra thì không còn vật gì nữa.

Cự hán áo lam thấy Liễu Minh không thèm để ý tới y thì nổi giận định ra tay. Nhưng lúc này bỗng có dị biến. Một tiếng “Phanh” nhẹ truyền đến từ trong thạch thất. Tuy âm thanh này nhẹ gần như không thể nghe thấy nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy thì không khác gì tiếng sấm lọt vào tai hai người. Hai người kinh hãi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cổ đăng kia đột nhiên có một ngọn lửa sáng lên. Ngọn lửa kia chỉ nhỏ như hạt đậu tương, dường như chỉ thổi một cái là tắt. Tiếp theo có một luồng khói xanh từ trong cổ đăng bốc lên, rồi cả thạch thất chấn động, một luồng khí tức hung sát tỏa ra.

Liễu Minh và cự hán áo lam sắc mặt đại biến. Họ Liễu đột nhiên xoay người bắt kiếm quyết, Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm lóe lên hôi quang, kiếm khí đại thịnh hóa thành một luồng kiếm quang dài hơn hai mươi trượng chém mạnh lên màn sáng ở cửa vào. Bóng người lóe lên, cự hán áo lam cũng không còn quan tâm tới chuyện đối đầu với Liễu Minh. Trong tay y không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái cốt hoàn, tay y rung lên liền có chi chít hoàn ảnh đánh lên màn sáng. Nhưng bất kể kiếm quang hay hoàn ảnh đều chỉ có thể tạo nên mấy gợn sóng lăn tăn trên màn sáng, rất nhanh màn sáng liền khôi phục lại. Hai người thấy vậy đều biến sắc.

Lúc này trên đài đá đã tràn ngập khói xanh, một bóng người mờ mờ chầm chậm hiện ra. Trên khuôn mặt người kia xuất hiện hai điểm sáng đỏ, chiếu tới trên người Liễu Minh khiến hắn chỉ thấy thân thể phát lạnh, lập tức xoay người về phía đài đá, há miệng phun ra một viên cầu màu vàng. Sơn Hà Châu chỉ xoay tít một vòng liền tỏa ra vụ khí màu vàng đất bao phủ toàn thân Liễu Minh, tử quang lóe lên, Khổ Luân kiếm cũng xoay quanh người hắn phát ra đạo đạo lôi điện màu tím. Tuy không biết kẻ kia là ai, nhưng khí tức hung sát mà y tỏa ra rất đáng sợ, từ sau khi hắn tiến giai Hóa Tinh loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với tu sĩ Thiên Tượng mà thôi. Cự hán áo lam liếc nhìn Sơn Hà Châu và Khổ Luân Kiếm một cái rồi há miệng phun ra một tiểu thuẫn hao thành một màn sáng màu xám bao phủ toàn thân rồi cầm cốt hoàn giơ ngang ngực.

“Ồ, tu sĩ Nhân tộc…”

Người trong khói xanh kia ngạc nhiên hô nhẹ một tiếng rồi cặp mắt màu đỏ lại nhìn về cự hán áo lam.

“Hừ, U tộc! “

Y nói đầy vẻ oán độc rồi vung tay, từ màn sáng màu xám trên trần thạch thất, chi chít phù văn màu xanh bay tới hội tụ thành một đám mây màu xanh lớn mấy trượng. Tiếp theo đám mây tỏa ra từng tia sáng xanh chói mắt. Bọn Liễu Minh đều kinh ngạc. Họ Liễu không cần nghĩ ngợi liền giẫm chân xuống đất vọt sang một bên. Bóng đen thần bí kia đã có địch ý với cự hán áo lam như vậy, hắn vẫn nên tránh đi một bước thì tốt hơn. Đại hán họ Lam thấy vậy liền giật mình hiểu ra bèn quát khẽ rồi vội vã bỏ chạy về hướng ngược lại nhưng tất cả đều đã muộn. Chỉ thấy trên đỉnh thạch thất đột ngột xuất hiện từng đạo thanh quang hòa lẫn vào nhau. Tiếp đó, mặt ngoài đám mây liền hiện ra mảng lớn điện mang xanh biếc kéo theo từng tiếng rít gào trầm thấp. Một tiếng sét đánh mang theo bảy tám tia chớp khổng lồ lập tức lao vọt về phía cự hán áo lam khiến gã không còn cách nào khác đành giơ cao tay, phóng ra cốt hoàn mang theo vô số ảo ảnh bạch sắc nghênh đón tia chớp xanh biếc.

Từng tràng “Oanh” “Oanh” rền vang truyền đến!

Những hoàn ảnh trắng toát kia vừa chạm đến tia chớp thanh sắc kia liền bị chấn nát thành bột mịn. Ngay sau đó, một tiếng sấm nổ đì đùng vang lên!

Bảy tám tia chớp kia lại bất ngờ hòa quyện giữa không trung sau đó nhanh chóng tạo ra một khối lôi cầu khổng lồ mang theo điện quang phô thiên cái địa chụp xuống trước người cự hán áo lam đang được bao bọc bên trong tiểu thuẫn màu xám. Lam Húc thấy vậy không khỏi giật mình kinh hãi, âm thanh gào thét của gã rất nhanh đã bị tiếng nổ đinh tai nhức óc che lấp, tiểu thuẫn quanh người cũng theo đó bị lưới điện chia năm xẻ bảy. Ngay sau đó, thân thể của gã cũng bị điện quang xanh biếc bao phủ hoàn toàn. Vẻn vẹn một nhịp thở qua đi, điện quang lơ lửng giữa không trung cũng dần dần tiêu tán, lộ ra tình cảnh bên trong. Chỉ thấy nửa thân trên của đại hán họ Lam đã bị lôi quang thổi bay mất dạng, còn lại một phần thân thể cũng bị đốt đến cháy đen, rơi xuống mặt đất mang theo khói đen mịt mù.

Sau một khắc, điện mang trên nóc thạch thất cũng dần dần tán đi, lần nữa biến thành đám mây xanh lơ lững lờ trôi nổi, chỉ có điều hào quang do nó tỏa ra đã trở nên mờ nhạt hơn trước rất nhiều. Nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến Liễu Minh đứng cạnh quan sát cảm thấy kinh hãi không thôi!

Nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục tinh thần, ánh mắt cảnh giác quan sát bóng người lẩn sau làn khói xanh rì, đồng thời âm thầm ngưng tụ pháp lực trong cơ thể!

Nếu bóng người thần bí kia nảy sinh ý định động thủ, hắn đành bất chấp tất cả vận dụng một tia Cửu Thiên Thần Lôi cuối cùng trong cơ thể cùng với Hư Không kiếm hoàn đang được phong ấn. Chỉ có hai bảo vật khủng bố như vậy mới có thể giúp hắn nắm lấy hy vọng sống sót khi đối diện với kẻ địch khủng bố kia. Sau khi hoàn thành tất thảy, bóng người thần bí kia mới nhẹ nhàng thở ra một hơi giống như đã trút được không ít bực dọc. Khói xanh lượn lờ quanh người cũng theo đó từ từ tiêu tán, để lộ ra nhân ảnh bên trong. Xuất hiện trước mắt Liễu Minh là một người đàn ông trung niên sắc mặt xám trắng, thoạt nhìn có chút tương đồng với Nhân tộc bình thường thế nhưng thần sắc của y còn mang theo chút ít mỏi mệt giống như vừa phải đánh đổi không ít pháp lực để huy động công kích vừa rồi. Liễu Minh không khỏi đánh giá người đàn ông áo xanh trước mặt vài lần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Người này tuy mang trong mình khí tức của cường giả Thiên Tượng thế nhưng sức mạnh của y lại có vẻ yếu ớt không ổn định hơn nữa thân thể thoạt nhìn lại có chút mông lung tương tự các loại u hồn bên trong Ác Quỷ Đạo. Trong khi họ Liễu dò xét cẩn thận người đàn ông trước mặt, đối phương cũng không ngừng đăm chiêu dò xét thân thế của hắn.

“Tiểu tử Nhân tộc kia, ngươi đang tu luyện công pháp quỷ đạo… Ồ? Không ngờ còn có vết tích của bí thuật luyện thể đến từ U tộc, không đúng, trong cơ thể của ngươi làm sao lại có khí tức Yêu tộc…” Trung niên thanh bào ánh mắt lập lòe, thần sắc lộ ra một tia cổ quái, trong miệng thì thào nói ra.

Những lời này rơi vào tai Liễu Minh khiến hắn không khỏi giật mình ngạc nhiên. Bởi lẽ bí mật của hắn tựa hồ hoàn toàn phơi bày trước mắt đối phương. Điều này khiến cho họ Liễu càng thêm tò mò đối với lai lịch của người đàn ông thần bí trước mặt, phải biết cả khi đối diện với trưởng lão Thiên Tượng tọa trấn Ác Quỷ Đạo, bọn họ cũng không thể nhìn ra nửa điểm dị trạng mà hắn che giấu.

“Tiền bối thoạt nhìn không phải tộc nhân U tộc, chẳng hay…?” Liễu Minh cũng không vội vàng giải đáp nghi vấn của đối phương mà bình tĩnh hít sâu một hơi sau đó cẩn thận dò hỏi.

Hắn không cách nào cảm nhận một tia sinh cơ trên người đại hán trước mặt, nếu có chỉ toàn âm sát quỷ khí nồng đậm thế nhưng lại không hoàn toàn giống với những loại hồn phách mà hắn đã gặp. Hơn nữa sau khi xuất thủ kích sát cự hán áo lam, khí tức trên người nhân vật thần bí trước mặt cũng bắt đầu rơi vào tình trạng suy yếu. Mà lúc này, không biết vì nguyên nhân gì, cửa vào thạch thất tỏa ra hào quang đã yếu hơn vài phần so với trước. Từ đó, Liễu Minh tự nghĩ nếu tháo gỡ Hư Không kiếm hoàn đang bị phong ấn thì có thể nắm chắc một nửa cơ hội phá vỡ vòng vây vì vậy hắn liền cảm thấy an tâm thêm một chút.

“Là người hay quỷ… Ha ha, ta hiện tại có thể nói là người chẳng giống người, quỷ không ra quỷ… Ha ha ha!” Người đàn ông áo xanh nghe vậy bèn mở miệng cười giễu một tiếng. Thanh âm càng lúc càng lớn, giống như không thể kiềm chế tâm tình phát sinh trong lòng hơn nữa còn mang theo ý vị điên cuồng không thể diễn tả.

Liễu Minh nhìn thấy nam tử thanh bào làm ra biểu hiện kỳ lạ bèn không khỏi rùng mình lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status