Ma thiên ký

Chương 1095: Tụ hợp

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, Khói

Biên: nila32

Bất quá Hư Linh có thể coi là Hư Quỷ Tộc trưởng, cho dù đây chỉ là một cỗ phân thân cũng sẽ không giống với Quỷ tộc tầm thường, hắn hét lớn một tiếng, trong cơ thể phun ra một mảnh hắc khí, nhưng hắc khí cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản kim quang trong chớp mắt, thân hình hắn nhoáng lên bay ra ngoài, thoát ly khỏi kim quang.

Phốc!

Phân thân Hư Linh liền xuất hiện ở bên ngoài cách đó hơn mười trượng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, song khi quay đầu về sau, gã lại phát hiện cột sáng màu vàng đã biến mất.

"Không tốt!"

Không đợi Hư Linh kịp thời phản ứng, vô số tia điện mang màu vàng từ bốn phương tám hướng đã bắn tới với tốc độ cực nhanh, điện mang lóe lên liền xuyên thủng ngực, bụng cùng những chỗ yếu hại khác trên người gã. Thân thể Hư Linh vặn vẹo một hồi, một chút pháp lực vừa miễn cưỡng tụ hợp trong cơ thể lại lần nữa bị điện mang màu vàng đánh tan. Bóng người lóe lên, Liễu Minh đã xuất hiện ở trước mặt phân thân Hư Linh, bàn tay xòe ra, mấy tia điện mang màu vàng từ bàn tay hắn bắn ra tạo thành một cái lồng giam lôi điện đã bao phủ phân thân Hư Linh lại.

"Đây... Đây là thần thông lôi điện gì? Ngươi rốt cuộc là ai?" Phân thân Hư Linh vô cùng hoảng sợ, thân thể hắn tả xung hữu đột trong lồng giam lôi điện nhưng đều vô ích, từng đạo lôi điện màu vàng bắn ra khiến gã sợ hãi bắn ngược lại.

Khuôn mặt Liễu Minh không cảm xúc, chẳng để ý đến câu hỏi của Hư Linh, hắn bấm niệm pháp quyết, trước ngực liền xuất hiện một cái Ấn phù màu vàng cổ xưa, đây chính là Thiên Lôi Thuật Ấn phù bị phong ấn trong cơ thể hắn bấy lâu nay. Từ khi trải qua Cửu Thiên Thần Lôi cải tạo thân thể, lực lượng lôi điện phát ra từ Thiên Lôi Thuật liền biến thành kim quang chói mắt. Uy lực đại tăng, mơ hồ phát ra vài phần uy thế của Cửu Thiên Thần Lôi. Ngay sau đó, một dòng điện mang màu vàng to như một cái cánh tay từ trong lòng bàn tay Liễu Minh bắn ra, oanh kích lên phân thân Hư Linh. Bên trong lồng giam lôi điện truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, dưới sự công kích của điện mang màu vàng, phân thân Hư Linh liền tan biến thành một làn khói xanh, triệt để tử vong.

Ở trung tâm mật thất sâu trong lòng đất, Hư Linh đang ngồi khoanh chân, trong miệng lẩm bẩm, một đạo lại một đạo pháp quyết từ trong tay hắn truyền ra chui vào bên trong Khôi Lỗi màu xám trắng cách gã không xa. Hai mắt khôi Lỗi màu xám trắng thanh quang ngày càng thịnh, trên người nó cũng dần dần hiện ra một đám phù văn giống như con giun, có thể mơ hồ cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố sắp thức tỉnh. Ngay lúc này, thân thể Hư Linh chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Vậy mà nhanh như thế một cái phân thân đã bị chết, vẫn là tên U tộc Chân Đan sơ kỳ yếu nhất kia giết chết... lôi điện màu vàng? Pháp thuật của hắn có vẻ quỷ dị... Hừ, tới lúc ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"

Hư Linh hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục tập trung vào việc tế luyện Khôi Lỗi. Một nơi nào đó ở Mặc Tinh Lâm, sau khi Liễu Minh đánh chết phân thân Hư Linh liền thu hồi Minh Ngục cùng Cốt Hạt, hắn trầm ngâm một chút sau đó bay lên không ý định ly khai nơi đây. Mặc Tinh Lâm này quấy nhiễu thần thức rất lớn, vừa rồi phân thân Hư Linh mai phục bên cạnh mà hắn cũng không thể phát hiện, khu vực Mặc Tinh Lâm này diện tích lớn kinh người, nếu cứ mù quáng mà tìm kiếm chỉ sợ cũng chẳng thu hoạch được gì. Mà hắn lại mơ hồ cảm thấy, Hư Linh dẫn bọn họ tới Mặc Tinh Lâm, chỉ sợ mục đích không phải đơn giản chỉ là mượn nơi này để thoát thân, hắn mặc dù có chút tự tin với thực lực của mình bất quá vẫn là tụ hợp với đám người Bích Viêm thì tốt hơn. Nghĩ như vậy, Liễu Minh bay đến giữa không trung, nhìn khắp nơi xung quanh một lần rồi bay vùn vụt về một hướng.

Một nơi khác ở Mặc Tinh Lâm, giữa không trung là hai đạo hào quang một tro một lam đang không ngừng va chạm kịch liệt, pháp lực vô hình chấn động thành từng vòng từng vòng truyền khắp xung quanh. Kịch chiến ở đây chính là thanh niên đeo kiếm cùng một phân thân Hư Linh khác. Thanh niên đeo kiếm tuy rằng lúc trước bị trọng thương, bất quá không biết gã đã sử dụng bí thuật gì hay là ăn vào đan dược chữa thương tuyệt phẩm nào đó, giờ phút này hắn có vẻ đã khôi phục Nguyên khí, hai thanh phi kiếm màu tím trong tay hắn tung hoành bay múa, kiếm khí tràn đầy bốn phía, hóa thành một mảnh tử sắc võng kiếm* đang gắt gao chế trụ phân thân Hư Linh, vây kín lấy nó không hề có một kẽ hở nào.

*tử sắc võng kiếm: Lưới đan bằng kiếm màu tím

Còn phân thân Hư Linh đang cầm trong tay một thanh trường thương màu đen tro khí lượn lờ xung quanh, nó hóa thành một con Du Long màu đen bảo vệ toàn thân Hư Linh, miễn cưỡng mới có thể ngăn cản thế công lăng lệ ác liệt của thanh niên đeo kiếm, tuy rằng Hư Linh đang ở thế hạ phong bất quá trong lúc nhất thời cũng chưa bị đánh bại. Nhưng vào lúc này, từ miệng thanh niên đeo kiếm truyền ra từng câu chú ngữ, vừa bấm kiếm quyết, hai thanh phi kiếm màu tím nhanh như thiểm điện hợp lại làm một đã biến thành một thanh khảm đao khổng lồ, một tia lưu quang màu tím hiện lên, khảm đao ngang trời bổ xuống. Phân thân Hư Linh cảm thấy không nên cưỡng ép bản thân ngăn cản chiêu thức này, thân hình nhoáng lên như muốn tránh né. Bất qua ngay tại lúc này, đột nhiên một mặt cổ kính chẳng biết từ lúc nào đã hiển hiện trên đỉnh đầu gã, một cột sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống bao phủ thân hình phân thân Hư Linh vào trong. Thân hình phân thân Hư Linh liền bị kiềm hãm ngay lập tức lưu quang màu tím mạnh mẽ bổ xuống, chém phân thân Hư Linh thành hai mảnh. Phân thân Hư Linh bị chém thành hai mảnh vậy mà vẫn chưa chết, hai nửa thân thể bành một tiếng biến thành một đoàn tro khí bay thục mạng về một mảnh dày đặc cột đá thủy tinh nâu ở phía xa xa. Ngay lúc này ánh lửa lóe lên, một đầu Hỏa cầm đỏ thẫm lớn hơn một trượng từ giữa hai cây cột đá màu xám trắng lóe lên bắn ra đã ngăn cản ở trước mặt tro khí, nó há miệng phun ra một cột hỏa diễm đỏ thẫm. Giống như sao băng đâm vào tro khí, tro khí ầm ầm phân tán, phân thân Hư Linh lảo đảo từ trong đó bay ra, trong miệng phát ra một tiếng hét thảm. Hai cánh Hỏa cầm đỏ thẫm mở ra, mảng lớn hỏa diễm từ trong đôi cánh hừng hực khuếch tán ra khắp bốn phía, hơn mười trượng xung quanh lập tức biến thành một mảnh biển lửa bao phủ phân thân Hư Linh vào bên trong.

Vèo!

Bên trên hỏa hải bay ra một quyển lửa đỏ thẫm nhanh như thiểm điện liền bao trùm lên người phân thân Hư Linh. Đồng thời, cột sáng màu trắng giữa không trung lần nữa chiếu xuống, phân thân Hư Linh lập tức không thể động đậy. Ngay tại lúc này, hai thanh phi kiếm màu tím điên cuồng chém xuống, một mảnh kiếm quang màu tím bao phủ phân thân Hư Linh lại, lập tức từ trong đó truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh liền hóa thành hư vô... Một lát sau, khi biển lửa đã tan đi thì thấy bên cạnh nam tử đeo kiếm xuất hiện thêm hai bóng người, chính là lão giả áo xanh và nam tử mày xếch.

"Thạch huynh, Lệ huynh, đa tạ nhị vị giúp đỡ, nếu không ta muốn giết phân thân Hư Linh này còn phải tốn rất nhiều công sức." Thanh niên đeo kiếm vung tay lên, ngay lập tức, hai thanh Tử sắc phi kiếm liền quay về cắm vào sau lưng y, sau đó y liền quay lại chắp tay nói với hai người lão giả.

"Kiếm huynh đừng khách khí, ba người chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực làm việc cho U Vương đại nhân thì làm gì cần nói lời cảm ơn như thế." Lão giả áo xanh thu hồi cổ kính rồi cười nhạt một tiếng nói.

Ngay sau đó, biển lửa đầy trời liền thu lại, hỏa cầm lóe lên một cái rồi hóa thành một viên châu đỏ thẫm, theo một cái Hồng sắc thủ trạc bay vụt vào lòng bàn tay của người trung niên mày xếch.

"Thạch Khô huynh, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?" Thanh niên đeo kiếm nhìn về lão giả áo xanh hỏi.

Nam tử mày xếch nghe vậy, cũng thu ánh mắt lại rồi quay đầu nhìn lão giả. Trong ba người họ thì tu vi lão giả này cao nhất nên thanh niên đeo kiếm và nam tử mày xếch đều nghe lời lão.

"Ta thấy tình hình bên trong Mặc Tinh Lâm này có chút quỷ dị, theo suy nghĩ nông cạn của Thạch mỗ thì hiện tại chúng ta chưa tìm được dấu vết nào của chân thân Hư Linh nên việc tìm kiếm không mục đích thế này là không thể, nên theo ta, trước hết chúng ta cần tập hợp mọi người lại rồi tính tiếp." Lão giả áo xanh trầm ngâm nói.

Thanh niên đeo kiếm và nam tử mày xếch đều không có ý kiến gì, ba người liền bàn bạc một chút rồi biến thành ba đạo độn quang phóng lên trời, nhìn xung quanh một lúc rồi chạy như bay đến một phương hướng nhất định. Cách ba người lão giả áo xanh khoảng hơn ngàn dặm, trong một góc thạch lâm, vô số sợi tơ mỏng xanh biếc quấn quýt lẫn nhau giống như có hàng trăm hàng ngàn cái mạng nhện chăng khắp nơi biến phạm vi mười trượng quanh nơi này thành một lồng giam xanh biếc.

Mà bên trong lồng giam lúc này đang vây khốn một kẻ, chính là một phân thân khác của Hư Linh. Phân thân này bây giờ đã phải thi triển ra linh dật thân thể, biến thành một đoàn sương mù màu xám, cố gắng chạy thoát khỏi lồng tơ, thế nhưng vô số sợi tơ xanh biếc vẫn như cũ tầng tầng lớp lớp quấn lấy đám sương mù, trói chặt nó lại, không cho chạy thoát. Phía trên lồng giam bằng tơ, Bích Viêm đang đứng lơ lửng trên không, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, lục quang trong mắt chuyển động, hai tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết, đang không ngừng chui vào trong cây quạt nhỏ xanh lá cây.

Phần phật một tiếng!

Màu xanh trên mặt cây quạt sáng rực lên, một đoàn lục sắc hỏa diễm lóe lên, bắn xuống phía dưới, xuyên qua lồng tơ rồi đâm vào phân thân của Hư Linh.

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Phân thân của Hư Linh phát ra một tràng kêu gào thảm thiết, thân hình ngày càng nhỏ lại, nhanh chóng biến thành tro tàn. Bích Viêm thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lúc này cũng trở nên tái nhợt. Bên trong Mặc Tinh Lâm, y liên tục bị nhiễu loạn thần thức làm cho việc thi triển các bí thuật trở nên hao phí pháp lực hơn rất nhiều. Sau khi lấy ra một viên thuốc ăn vào, lúc này sắc mặt y mới hồng lên một chút, liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, vô số sợi tơ xanh biếc biến thành từng điểm lục quang, bay về bên trong cây quạt nhỏ. Chợt Bích Viêm nhướng mày, quay đầu nhìn về phía xa.

Vèo!

Một đạo độn quang màu đen từ đằng xa bay nhanh tới, sau khi dừng lại liền lộ ra một người, người này chính là Liễu Minh.

"Thì ra là Ẩn huynh!"

Thấy người đến, sắc mặt Bích Viêm mới buông lỏng, hắn nở một nụ cười rồi nhẹ gật đầu với Liễu Minh.

"Tại hạ cảm nhận được nơi này có chấn động đấu pháp nên chạy tới xem xét, không nghĩ là Bích Viêm huynh. Xem ra trận đấu pháp này đã xong." Liễu Minh nhìn về đám sương mù đang dần tản đi, gật đầu nói.

"Chỉ là một cỗ phân thân mà thôi, đạo hữu đã tìm được bản thể của Hư Linh chưa?" Bích Viêm cười nhạt một tiếng, mở miệng hỏi.

"Mặc Tinh Lâm này có khả năng quấy nhiễu thần thức quá lớn nên tại hạ vẫn chưa tra xét được gì." Liễu Minh lắc đầu thở dài.

Bích Viêm nghe vậy liền nhướng mày.

"Bích Viêm đạo hữu, theo ta nghĩ, mục đích tên Hư Linh dẫn chúng ta tới Mặc Tinh Lâm này chỉ sợ là không đơn giản. Nếu cứ tiếp tục chia ra sợ rằng không ổn, rất dễ rơi vào bẫy rập của đối phương." Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi chắp tay nói với Bích Viêm.

Bích Viêm nghe vậy thì do dự một lúc lâu rồi gật đầu nói:

"Ẩn huynh nói có lý, mọi người tụ tập lại vẫn tốt hơn."

Nói xong, y liền khoát tay, ngay lập tức, có một cột sáng cực lớn màu đỏ phóng lên trời, sau khi lên đến độ cao hơn ngàn trượng liền hóa thành một vầng hào quang màu đỏ, khuếch tán ra xung quanh, mãi sau khi uống xong một chén trà thì nó mới từ từ tan đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status