Ma thiên ký

Chương 1215: Bộ lạc Lạc Nhật

Dịch giả: aiemk46nhat2

Khi vài con yêu thú còn lại kịp nhận ra tình hình thì vô cùng hoảng sợ, trong khoảnh khắc chúng không buồn vây công ba tên dị tộc nữa mà rối rít tụ tập lại với nhau.

Đúng lúc này, có tiếng xé gió truyền tới từ không trung cách đầu lũ yêu thú chừng hơn mười trượng!

Một bóng người bỗng hiện ra, đích thị là Liễu Minh.

Không biết là do hoang mang hay sợ hãi mà đám yêu thú đồng loạt vung móng vuốt lên trời, những bóng vuốt dài mấy thước lao ra đan xen ngang dọc tạo thành một tấm lưới kín mít bao lấy khắp nơi.

Liễu Minh không hề nao núng vung ống tay áo lên, một luồng sương mù đen như mực tuôn ra khỏi người, mấy hư ảnh long hổ sống động như thật bỗng hiện ra trong sương mù, rồi lập tức nổ tung, hóa thành một vầng sáng đen bao vây lấy cả mấy con yêu thú còn lại cùng với cả tấm lưới vào trong.

Một hồi tiếng va đập nặng nề vang lên không ngừng từ trong vầng sáng đen.

Một lát sau, vầng sáng đen co lại, một luồng sáng vàng hiện lên từ đó rồi lao nhanh vào trong tay áo Liễu Minh.

Mà trên mặt đất, mấy con yêu thú đang nằm xụi lơ như đống bùn nhão, thất khiếu chảy máu, không biết đã tắt thở từ lúc nào.

Từ khi Liễu Minh xuất hiện cho đến khi ra tay đánh chết mười mấy con yêu thú chưa đầy mười mấy lần hô hấp, biến cố này khiến cho thanh niên tuấn tú và hai người bên cạnh đứng một bên mà trợn mắt hốc mồm.

Phải mất một lúc, ba người mới đeo theo cái vẻ mặt đó bay về phía Liễu Minh.

"Tại hạ là Hàn Tín, thiếu chủ của bộ lạc Lạc Nhật, đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ." Giọng nói của thanh niên tuấn tú hết sức ôn hòa.

"Chỉ là tiện tay thôi, không cần phải tạ ơn ta." Liễu Minh bồng bềnh hạ xuống, vừa nghe thấy ba từ bộ, lạc, nhật thì đuôi lông mày khẽ động, hắn thản nhiên nói.

Lúc này hắn rốt cuộc có thể khẳng định ba người là tu sĩ yêu tộc.

Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên ở phía sau Liễu Minh, là Càn Như Bình bay tới rồi đáp xuống bên cạnh Liễu Minh.

Thanh niên tuấn tú vừa nhìn thấy Càn Như Bình thì lại càng tỏ ra kinh ngạc.

"Nàng là vãn bối của ta, các hạ có gì chỉ giáo?" Liễu Minh nhìn không sót bất kỳ sự thay đổi biểu hiện nào trên mặt thanh niên tuấn tú, hỏi với giọng lạnh lùng.

"Không dám. Chẳng qua là tại hạ hơi kinh ngạc rằng không ngờ lại gặp được tu sĩ Nhân tộc ở gần cốc Thiên Liệt mà thôi." Thanh niên tuấn tú vội vàng nói.

Liễu Minh nghe vậy thì ngẩn ra, nghĩ ngợi một lát, nhất thời không nói thêm gì.

Càn Như Bình thấy Liễu Minh như vậy, cũng biết điều không mở miệng nói gì.

Thanh niên tuấn tú thì tỏ ra hết sức bất an, hắn không biết liệu có phải mình đã đắc tội cao nhân trước mắt hay không nữa.

"Tại hạ là Liễu Minh, xin hỏi đây là nơi nào, hai chúng ta tình cờ đến nơi này, tạm thời đang bị mất phương hướng."

Thanh niên tuấn tú và hai gã trung niên bên cạnh nghe vậy tỏ ra kinh ngạc đồng thời nhìn nhau mấy lần.

"Chẳng lẽ tiền bối không biết nơi này là khu vực thuộc cốc Thiên Liệt ở Tây Nam đại lục Man Hoang sao?" Rốt cục thì thanh niên tuấn tú cũng rụt rè trả lời.

Liễu Minh nghe vậy liền giật mình, đồng thời cũng không ngừng cười khổ trong lòng.

Hắn tốn bao công sức hòng tìm cách trở lại đại lục Trung Thiên, vậy mà không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tới đại lục Man Hoang vốn là vùng trời của Yêu tộc này.

"Thì ra là nơi này, đa tạ đã cho biết. Không biết đạo hữu có bản đồ xung quanh đây không? Ta có thể trả giá cao để mua một phần." Liễu Minh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói.

Thanh niên tuấn tú nghe vậy vội vàng tìm kiếm trên người một hồi rồi lấy ra một miếng xương màu trắng dâng bằng hai tay lên cho Liễu Minh.

"Đây là bản đồ xung quanh khu vực cốc Thiên Liệt, ta xin biếu cho tiền bối vậy, ơn cứu mạng của tiền bối ta vẫn còn chưa báo. Nếu tiền bối không chê, xin mời đến bộ lạc Lạc Nhật của chúng ta nghỉ ngơi một lát, để tại hạ có thể bày tỏ lòng biết ơn, bộ lạc Lạc Nhật cũng ở cách nơi này không xa." Thanh niên tuấn tú cung kính nói.

Gã trung niên bên cạnh Hàn Tín nhướn mày, đang định nói gì đó thì bị tên còn lại kéo lại.

Liễu Minh nhận lấy miếng xương, thần thức quét qua, hắn phát hiện đây là thứ cũng không khác là mấy so với ngọc giản, ở trong này có ghi lại một tấm bản đồ hết sức chi tiết.

Hiện giờ mấy người bọn họ đang ở lối vào một sơn cốc khổng lồ, cách đây mấy ngàn dặm quả thực là có dấu hiệu của một bộ lạc.

"Nếu Hàn thiếu nhủ nhiệt tình như vậy, mà tại hạ cũng còn một số việc muốn hỏi, vậy ta sẽ không khách khí. Các vị hãy đi trước dẫn đường đi!" Lần này, Liễu Minh không hề do dự mà lập tức nhận lời.

"Vậy thì tốt quá, xin mời hai vị." Hàn Tín nghe vậy đương nhiên hết sức vui mừng.

Tiếp đó, mấy người thu dọn chiến trường lại một lát, mà Hàn Tín và hai gã trung niên thì nhanh tay thu lấy thi thể yêu thú trên mặt đất rồi bay về phía bộ lạc Lạc Nhật.

Trên đường đi, Hàn Tín tỏ ra có vẻ nhiệt tình, thông qua hắn, Liễu Minh mới biết trên đại lục Man Hoang cũng không phải là hoàn toàn không có Nhân tộc sinh sống, có điều nhân số hết sức ít ỏi, đồng thời giữa Nhân tộc và Yêu tộc cũng không có xung đột gì nên khi bọn họ gặp hai người Liễu Minh mới không có động thái tiêu cực nào hết.

Liễu Minh cũng nhân cơ hội khéo léo thăm dò một vài chuyện, qua đó biết được đám Hàn Tín vốn tới cốc Thiên Liệt để điều tra hướng đi của thú triều, không ngờ lại bị một lượng lớn yêu thú tập kích.

"Thú triều là cái gì?" Liễu Minh đang phi hành bỗng tò mò hỏi.

"Khí hậu trong cốc Thiên Liệt ấm áp, thiên địa linh khí lại nồng nặc nên vô cùng thích hợp để yêu thú sinh sống, nhờ có hoàn cảnh thích hợp cùng rất nhiều tài nguyên nên những yêu thú này sinh sôi nảy nở cực kỳ nhanh chóng, thêm vào đó thường cứ cách một khoảng thời gian thì trong đám yêu thú này xuất hiện một số con có linh trí tương đối cao, những con này dẫn dắt đám yêu thú còn lại tập kích mấy bộ lạc ở khu vực phụ cận cốc Thiên Liệt để nhằm cướp lấy tài nguyên và linh mạch tốt hơn." Hàn Tín giải thích.

Liễu Minh gật đầu.

Không bao lâu sau, mấy người đi tới một sơn cốc hình vòng cung rộng bao la.

Cửa vào sơn cốc có những kiến trúc như thành lũy được xây từ một loại đá khối lớn màu đen, cao chừng mấy chục trượng, thoạt nhìn có vẻ hết sức kiên cố.

Trên tường thành dày đặc cung thủ, cứ mỗi trượng lại có một máy bắn tên khổng lồ, đồng thời có các đội tu sĩ yêu tộc mặc áo da thú đang dò xét khắp nơi, khuôn mặt tỏ ra hết sức cảnh giác.

Bầu trời phía trên tường thành là một tầng sương mù màu tím lăn tăn gợn sóng, vừa nhìn là biết một loại cấm chế phòng hộ.

Mà trong đám cờ xí rậm rạp trên tường thành có thể dễ dàng nhận ra hai chữ "Lạc Nhật" được viết theo phong cách cổ xưa hết sức cứng cáp và rõ ràng.

Ánh mắt Liễu Minh hơi sáng lên, lúc hắn nghe Hàn Tín nói là bộ lạc, lại còn tưởng có phần lạc hậu, nhưng những thứ này cho thấy đây phải là một tòa thành trì cỡ trung rồi.

Thấy mấy người bay tới, một đội tu sĩ yêu tộc lập tức ra nghênh đón.

"Thiếu gia chủ, những người cùng đi điều tra đâu hết rồi? Còn hai vị này là ai...?" Một nam tử yêu tộc gầy gò có tu vi Hóa Tinh kỳ hiển nhiên nhận ra Hàn Tín, hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, về hai vị này ta đã báo tin với trưởng lão của bộ lạc, ngươi hãy đi thông báo với những tiểu đội khác là thú triều lần này có nhiều biến động, bảo mọi người tăng cường đề phòng." Hàn Tín vội vàng ra lệnh cho mấy người này, tiếp đó quay sang phía Liễu Minh rồi làm động tác xin mời vào.

Đội tu sĩ dị tộc này thấy thiếu chủ cung kính đến vậy với hai người trước mặt liền không dám nghi ngờ gì thêm mà vội vàng bay đi nơi khác.

Liễu Minh cũng không khách khí, hắn và Càn Như Bình bay một mạch đến cửa thành, ánh mắt hắn dõi thẳng vào trong sơn cốc.

Trong sơn cốc là một quần thể kiến trúc cao lớn, những kiến trúc này đa phần cũng được xây bằng loại đá khối màu đen, thoạt nhìn tương đối thô ráp, có cả hình hộp và hình mái vòm.

Ở trung tâm của sơn cốc có một quảng trường có phần rộng rãi, trên quảng trường có một tòa đại điện bằng đá đen khổng lồ, bên ngoài điện được canh giữ nghiêm ngặt, ngoài ra, có thể thấy ở phía trước đại điện là một tòa thạch đài rất lớn, thạch đài này cao hơn rất nhiều so với các kiến trúc xung quanh, ở trên đó có chạm khắc rất nhiều phù văn màu tím, có vẻ là trận pháp nào đó.

Liễu Minh có thể cảm ứng một cách nhạy bén được rằng, ở phía trên đài cao dường như có một luồng khí lưu xoáy ốc khổng lồ, mà sương mù màu tím trên bầu trời đều phát ra từ thạch đài này.

Càn Như Bình tò mò ngắm nghía khắp nơi, khi nhìn thấy các phù văn phía trên tòa thạch đài này liền có vẻ không rời nổi mắt ra nữa.

"Hai vị trưởng lão lần này hộ tống ta đi đường đã vất vả rồi. Bây giờ cũng đã trở về bộ lạc rồi, hai vị hãy mau đi chữa thương và nghỉ ngơi đi." Hàn Tín nói với hai gã trung niên bên cạnh mình.

Hai gã trung niên nghe vậy liền gật đầu rồi ai nấy quay người rời đi.

"Liễu tiền bối, hiện gia phụ đang ở trong đại điện của bộ lạc, chúng ta hãy tới gặp ông ấy một lần đi." Ngón tay Hàn Tín trỏ vào một tòa thạch điện cao lớn trong sơn cốc, hỏi ý kiến của Liễu Minh.

"Nếu đã tới quý bộ, đương nhiên phải gặp trưởng lão của quý tộc một lần, xin đạo hữu hãy dẫn đường đi." Liễu Minh bỗng cười nói.

Vừa rồi thần thức của hắn đã bao trùm khắp cả bộ lạc Lạc Nhật này, cả bộ lạc này có khoảng trên hai nghìn người, trong đó chỉ có hai ba mươi người là có tu vi Hóa Tinh, yêu tu Chân Đan cảnh chỉ có một người, người này hiện đang ở giữa đại điện mà Hàn Tín chỉ, hẳn đây là tộc trưởng của bộ lạc này.

Hàn Tín gật đầu, bay về phía đại điện, Liễu Minh thản nhiên dẫn theo Càn Như Bình đi theo hắn.

Những người của bộ lạc Lạc Nhật gặp phải trên đường đi đều hành lễ với Hàn Tín với vẻ cung kính, xem ra uy vọng của vị thiếu chủ này trong bộ lạc cũng không kém.

Đối với hai kẻ xa lạ là Liễu Minh và Càn Như Bình, đa phần yêu tộc đều thể hiện ánh mắt tò mò, cảnh giác, có điều thấy hai người đi theo Hàn Tín nên cũng không có ai nói gì.

Chẳng mấy chốc ba người đã hạ xuống trước đại điện.

"Thiếu gia chủ, tộc trưởng đại nhân đang thương thảo chuyện quan trọng với mấy vị trưởng lão, để ta vào thông báo một tiếng." Một gã thủ vệ dẫn đầu dường như đã sớm biết hai người Liễu Minh sắp tới nên cũng không có vẻ kinh ngạc, sau khi nói với Hàn Tín một câu liền quay người vào trong thông báo.

Chỉ một lát sau, một nam tử trung niên mặt đỏ vóc người khôi ngô và bốn, năm tên yêu tu mặc da thú đi ra.

"Phụ thân đại nhân." Hàn Tín cung kính gọi một tiếng.

"Tín nhi, con trở về bình an là tốt rồi, ta vừa nhận được thông báo nói thú triều có nhiều biến động, tình hình cụ thể là thế nào?" Thần sắc của nam tử trung niên mặt đỏ khi gặp Hàn Tín có vẻ ngưng trọng, nhưng rồi lại được hắn che giấu rất nhanh chóng.

"Phụ thân đại nhân yên tâm, đám yêu thú này hẳn vẫn còn chưa lập tức tấn công đến, lần này là do chúng ta xui xẻo nên vô tình đụng phải một ổ Ma Ly thú mà thôi." Hàn Tín nói.

Gã trung niên mặt đỏ nghe vậy, mới hơi xuôi xuống, hắn đảo mắt nhìn về phía hai người Liễu Minh đứng phía sau.

"Tu sĩ Nhân tộc." Gã trung niên mặt đỏ cảm nhận được khí tức của hai người Liễu Minh, nói với vẻ ngạc nhiên.

Mấy vị yêu tộc Hóa Tinh kỳ đứng sau hắn nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên.

"Vị này là Liễu Minh tiền bối và Càn cô nương, may nhờ có vị Liễu tiền bối này tương trợ nên ba người chúng ta mới có thể trở về được bộ lạc." Hàn Tín vội vàng giới thiệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status