Ma thiên ký

Chương 1424: Hư Ương Cảnh

Dịch giả: Duocsybinh

Bên trong cột sáng màu tím vang lên một tiếng giống như tiếng thở dài tiếc nuối, cột sáng lại tiếp tục dời đi, rọi vào người Hoàng Phủ Kiếm Cốc.

Trên mặt Hoàng Phủ Kiếm cốc hiện lên nét vui mừng khi thấy cột sáng tím đi tới gần mình, hắn vội vàng nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí.

Nhìn quang cảnh trên bình đài ánh mắt Liễu Minh có chút hờ hững, thở dài một tiếng.

Theo tình hình vừa rồi, thì Triệu Thiên Dĩnh hình như chỉ thiếu chút ít nữa là đã được chọn rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ôm mối tiếc hận mà thôi.

Ngay lúc này, sắc mặt hắn chợt trở nên kinh hoảng, vì cả người bất ngờ nóng lên, từ trong người xuất hiện một cỗ lực lượng kì lạ, giống như nước lũ tràn vào trong kinh mạch, nhanh chóng truyền đi khắp người hắn.

Cỗ lực lượng này không giống như Pháp Lực, mà có cảm giác giống như lúc dung nhập Chân Ma Tinh Huyết vào trong người vậy.

“Có chuyện gì vậy ta?” Sắc mặt Liễu Minh đại biến nghĩ thầm, sau đó hắn càng hoảng sợ hơn bởi cả người không thể di động chút nào, cả ngón tay cũng không thể.

Cỗ khí tức kì lạ kia như dòng nước ấm lan truyền khắp người hắn, và lúc này đã giành quyền khống chế thân thể hắn.

"Đây hình như là lực lượng của Huyết Mạch, chẳng lẽ Ma Thiên đã làm!’’ Thân thể tuy không thể cử động nhưng tinh thần hoàn toàn minh mẫn, nên hắn lo lắng suy đoán.

"Liễu gia chủ làm sao vậy?’’ Triệu Chân ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Liễu Minh liên tục biến hóa nên quay sang hỏi.

Cũng ngay lúc này dị biến lại tái sinh!

Cột sáng màu tím vừa rọi tới người Hoàng Phủ Kiếm Cốc thì lại bất ngờ lóe lên, biến mất.

Hoàng Phủ Kiếm Cốc cũng nhận ra điều đó, nên vội mở mắt ra, thần sắc hoảng hốt.

Cột sáng tím vừa trùm tới người hắn chưa có chuyển biến gì kỳ lạ thì đã biến mất, sao lại có chuyện như vậy?

Trong đám mây trên tế đàn, hai cột sáng tím như đôi mắt vĩ đại bất ngờ xoay chuyển hướng nhìn, hình như cảm ứng được điều gì đó, sau đó cột sáng bất ngờ đưa xuống dưới khán đài, chiếu thẳng vào người Liễu Minh.

Sau một khắc, trong con mắt khổng lồ đó ánh sáng tím lại lóe sáng lên, quang trụ lại chiếu tới Liễu Minh, lần này đem cả người Liễu Minh bao trùm vào trong đó.

Trên tế đàn, không chỉ Hoàng Phủ Ung biến sắc, mà cả Hoàng Phủ Ngọc Phách và Triệu Thiên Dĩnh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt khi thấy cột sáng tím đang vây kín Liễu Minh.

Dị biến lớn như vậy, tự nhiên đã khiến tất cả những người ở đó dồn ánh mắt tới Liễu Minh.

Còn Liễu Minh, lúc này hắn cảm giác như cả người đang bị một ngọn cự sơn đè lên, không thể nào nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn cột sáng tím chiếu rọi vào người mình.

Vào lúc này, một cỗ khí tức ôn hòa từ cột sáng tím tràn ra, giống như dòng nước mát thẩm thấu vào trong người hắn, nó với cỗ lực lượng kì lạ trong người hắn quấn lấy nhau.

Cả hai như đang giao hòa với nhau không chút trở ngại, giống như cả hai thứ đó là một vậy. Dòng khí ở trong cơ thể Liễu Minh nhanh chóng lưu chuyển một vòng chu thiên.

"Ông!"

Trên trán Liễu Minh lại thình lình hiện ra một cái ấn ký màu đen, trên người xuất hiện những đạo ma văn màu tím, từ mặt tới tay chỗ nào cũng có, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.

Cột sáng màu tím thình lình hiện lên ánh hào quang chói lóa, từ đó hiện ra vô số phù văn màu tím, đem cả người Liễu Minh biến thành một cái pháp trận màu tím.

Liễu Minh chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể trầm xuống, nhao nhao tràn lên đầu hắn, sau đó trước mắt hắn trở nên tối đen, cả người chìm vào giấc ngủ sâu.

Cả người hắn lúc này cũng ẩn hiện theo từng cái chớp lóe của pháp trận, một khắc sau, cả người hắn lóe sáng rồi biến mất không thấy đâu.

Chuyện này nói thì lâu nhưng thực chất chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Ngọc Phách, rồi cả đám hậu duệ cùa Hoàng Phủ gia trên tế đàn đều trợn mắt há mồm khi thân hình Liễu Minh biến mất, rồi cả những người tới dự lễ và các trưởng lão của Hoàng Phủ gia cũng không ngậm được miệng lại.

Đám mây màu tím trên không trung rung lắc lên mấy cái rồi ầm ầm tiêu tán, cặp mắt màu tím vĩ đại trong đó cũng biến mất không thấy bóng dáng.

...

Liễu Minh cảm thấy cả người như đang ngâm trong bể nước nóng, cơ thể có chút thoải mái.

Không biết qua bao lâu, lúc này hắn đã tĩnh dậy.

“Có thể cử động!” Theo bản năng hắn đưa hai tay lên, phát hiện cơ thể đã khôi phục quyền khống chế của mình, lúc này Liễu Minh vui mừng khôn xiết.

Nhưng chỉ sau một khắc, giống như bừng tỉnh, hắn vội vàng đảo mắt nhìn ra chung quanh.

Lúc này, trước mắt hắn là một mảnh không gian mờ mịt, với nhãn lực kinh người của hắn mà cũng chỉ nhìn được khoảng cách chừng vài trượng.

Cả người hắn lúc này đang chìm trong một hồ nước màu đen, trong nước lại truyền đến một mùi thơm của dược liệu, dòng nước có chút ấm áp, cả người ngâm trong đó phảng phất cảm giác thích thú.

Tuy mặt nước đen ngòm còn chung quanh thì mù mịt, nhưng tựa hồ không ẩn chứa chút nguy hiểm nào, kiểm tra qua một lượt hắn mới nhẹ thở ra một hơi.

Lúc này hắn bắt đầu nhớ lại tình cảnh trước lúc hôn mê. Là cột sáng tím của cuộc tuyển chọn Hoàng Trữ đã rọi vào người hắn, sau đó thì hắn lại bị hôn mê rồi không biết như thế nào lại bị truyền tống đến chỗ này.

"Ma Thiên tiền bối!"

Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tin chắc mọi chuyện là do Ma Thiên giở trò, trong nội tâm lúc này bực bội quát lớn một tiếng gọi Ma Thiên.

Sau một hồi lớn tiếng, đáp lại hắn là khoảng không gian tĩnh mịch không một bóng người.

“Chết tiệt!”

Trong lòng Liễu Minh mắng thầm một tiếng, sau đó lắc mình bay khỏi hồ nước, trên bờ hồ cũng là một mảnh không gian đen kịt, ánh mắt hắn lóe lên sắc tím, bắt đầu đảo nhìn chung quanh xem xét lần nữa.

Tự dưng bị đưa đến một chỗ xa lạ thì chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là phải xác định vị trí của mình rồi.

Một lúc sau, hắn mới biết là hiện hắn đang bị khốn trong một không gian hình tròn, đường kính chừng hai chục trượng

Còn cái hồ nước lúc trước hắn rơi vào đã chiếm hơn mười trượng rồi. Bên trong hồ ngoài việc tràn ngập một dòng nước đen ngòm thơm nức mùi dược liệu thì cũng không còn cái gì khác.

Ánh mắt hắn dời lên vách tường, thần niệm thả ra chui vào vách tường.

Thần niệm vừa chạm tới vách tường muốn kiểm tra thì đã bị một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy ngược ra, hiển nhiên trên vách tường đã có cấm chế bảo vệ.

Sắc mặt hắn trầm xuống, một tay đưa lên, đưa một đầu ngón tay ra, trên đầu ngón tay thình lình xuất hiện một đạo kim sắc kiếm khí dài hơn một thước, lóe lên đâm vào vách tường.

Xuy xuy!

Kiếm khí vừa đâm vào tường được hơn một tấc thì trên tường đã hiện ra một tầng hắc quang, ngăn chặn hoàn toàn kiếm khí.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cánh tay lại dùng sức hung hăng đâm tiếp vào hắc quang.

“Ba” một tiếng vang lên, kiếm khí đã gãy vụn, còn hắc quang thì có chút lay động rồi lại chui vào trong vách tường.

"Hừ!"

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, theo như thăm dò vừa rồi thì trên tường này đã được bố trí một cấm chế cực kỳ lợi hại, nhưng với thực lực của hắn muốn phá nó thì cũng không mất bao nhiêu sức lực.

Ngón tay hắn cong lại rồi búng ra một cái, một ánh sáng xanh lóe lên bay ra, chính là Ma Tủy Thanh Ma Nhận.

Nhưng ngay lúc này bên tai Liễu Minh lại vang lên giọng nói của Ma Thiên.

“Dừng tay, đây là một chỗ tu luyện khó mà có được, ngươi mà ra khỏi đây thì không cách nào quay lại được đâu.”

Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng hành động cũng đã dừng lại.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi, nói đi rốt cuộc là ngươi giở trò quỷ gì vậy hả?” Sắc mặt Liễu Minh có chút âm trầm, lạnh giọng hỏi Ma Thiên.

“Ha ha, lần này không nói trước cho ngươi là ta không đúng. Nhưng vì hoàn cảnh có chút đặc thù cũng như trước đó ngươi ở trong Hoàng thành, nên ta không thể để lộ khí tức của mình, bằng không sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết.” Ma Thiên cười ha hả trả lời Liễu Minh.

“Còn chuyện ta làm gì, chắc ngươi cũng đoán được một chút rồi” Ma Thiên ngừng một chút rồi nói thêm.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nét giận dữ đã hơi thu lại, sau một lúc thì cất giọng hỏi:

“Vậy chắc ngươi biết chỗ này là chỗ nào rồi?”

“Đây là không gian bên trong Hư Ma Đỉnh, Mỗi vị Ma Hoàng được Hư Ma Đỉnh chọn đều được truyền tống tới đây. Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện, giờ chuyện chính là ngươi hãy mau xuống dưới hồ, đây được gọi là Dược Hồ. Ở dưới này tu luyện đối với thân thể có rất nhiều chỗ tốt, thôi thời gian có hạn, ngươi nhanh xuống dưới đi.” Ma Thiên nhanh chóng giải thích một chút rồi lại hối thúc Liễu Minh.

Liễu Minh nghe vậy thì bán tín bán nghi, đưa mắt nhìn xuống cái hồ đen ngòm kia, cúi người thu ấy một ít nước đen trong hồ đưa lên mũi ngửi ngửi.

Trong đầu hắn vô số ý niệm chạy qua, bất quá sau một khắc do dự hắn cũng tung người nhảy vào trong hồ nước, ngồi xuống.

Cánh tay liên tục thúc giục pháp quyết, trên người nổi lên một tầng hắc quang nhàn nhạt, hắn bắt đầu vận khởi Minh Cốt Quyết.

Sau khi thi triển một vòng công pháp, hắn đã cảm ứng được cỗ chất lỏng màu đen quanh người hắn giống như bị một cỗ năng lượng trong người hắn hấp thụ, nhao nhao sáp nhập vào trong người hắn.

Cả người hắn, cơ bắp, kinh mạch xương cốt cả người nhanh chóng hấp thu những dòng năng lượng do chất lỏng đen hóa thành sau khi chui vào người hắn. Thân thể hắn cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn một chút.

Sắc mặt Liễu Minh không giấu được nét vui mừng, bởi từ khi hắn tiến vào Thiên Tượng Cảnh thì cường độ mạnh mẽ của cơ thể hắn chưa từng được đề thăng.

Chuyện này cũng không trách được, bởi thân thể hắn vốn đã mạnh mẽ, bây giờ nếu không có cơ duyên xảo hợp mà muốn trong thời gian ngắn cơ thể trở nên cường mãnh hơn thì thật là khó khăn.

Có điều, cái Dược Hồ của Hoàng Phủ gia e rằng đã dùng tài liệu cả nghìn cả vạn năm trân quý, rồi được Hư Ma Đỉnh chế tạo ra, có thể nói nơi này là hồ tắm thế gian khó gặp, bây giờ lại giúp cho Liễu Minh nâng thêm độ mạnh mẽ của thân thể thêm mấy phần.

Thời gian từng khắc trôi qua, nước trong hồ dần chuyển sang màu xám.

Sau nửa canh giờ thì bồn nước gần như đã trở nên trong suốt.

Ở dưới đáy ao, toàn thân Liễu Minh đang được bao bọc bởi một tầng hắc quang, bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm va đập của xương cốt.

Đúng lúc này, bên trong gian phòng từ mặt đất đến vách tường đều nổi lên một tầng hắc quang, chỗ Liễu Minh đang ngồi thình lình hiện ra một pháp trận màu đen, nhoáng một cái cả người hắn đã biến mất trong pháp trận.

Cả người Liễu Minh trở nên nhẹ tênh, hai mắt mở ra, tỉnh táo trở lại. Lúc này trước mắt hắn lại hiện ra khung cảnh xa lạ, hiện hắn đang đứng trước lối vào của một thông đạo, thông đạo được dùng một thạch bích nào đó tạo ra.

Từ trong thông đạo tản ra hắc quang nhàn nhạt, xem ra đây là một ngõ cụt. Phía trong thông đạo thấp thoáng có khúc quanh, không biết thông tới nơi nào nữa.

Liễu Minh chậm rãi đứng dậy, đưa mắt kiểm tra xung quanh.

“Không cần xem, Dược Hồ có thời gian ngâm mình nhất định, nên hết thời gian nó sẽ tự truyền tống ngươi đến đây.” Giọng nói của Ma Thiên lại vang lên trong lòng hắn.

Liễu Minh cũng không nói gì, lúc này mới thử hoạt động chân tay, phát hiện ra thân thể hắn không ngờ đã cứng rắn hơn trước ít nhất phải ba phần.

Thân thể hắn vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, có thể so với pháp bảo bình thường. hiện tại lại tăng thêm ba phần, hắn thầm nghĩ nếu có một pháp bảo sắc bén như Hư Không Kiếm chém xuống người thì hắn cũng có thể dùng tay không mà đón đỡ.

Nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt hắn cũng không ngừng đánh giá chung quanh thông đạo, lắc một cái thân hình giống như thuấn di, đã xuất hiện ở một vách tường gần đó, năm ngón tay đưa ra, “Phốc” một tiếng viên thạch bích trên tường đã bị hắn gỡ xuống.

Trên tường đá cũng có cấm chế màu đen kia, nhưng cánh tay Liễu Minh trảo qua một cái không chút khó khăn đã lấy ra được một tảng đá.

“Chậc chậc, vách tường ở đây dùng Thanh Lang Ngọc tạo ra, độ cứng rắn có thể so sánh với Pháp Bảo, không ngờ dưới bàn tay của ngươi nó không khác gì bùn đất. Ta đã gặp không ít thể tu, nhưng người có thân thể mạnh mẽ như ngươi cũng không quá ba người." Ma Thiên có chút tán thưởng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status