Mãi mãi là bao xa

Chương 46


Đi qua hành lang uốn cong, họ bước lên đài ngắm cảnh ở tầng trên.

Trên hàng rào chắn cao cao khóa đầy chiếc khóa sắt màu vàng kim hình hai trái tim lồng vào nhau, nghe nói như vậy có thể khóa trái tim người mình yêu, suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau. Rất nhiều cặp tình nhân sau khi đóng khóa, tựa vào hàng rào ôm hôn nhau, đắm say quấn quýt, không chia không lìa.

Trời chiều dần buông, những ngọn đèn vàng trên mặt đất chớp sáng dần, hệt như một vòm trời sao lấp lánh dưới chân.

Lăng Lăng có chút hâm mộ. “Hay là chúng ta cũng khóa một cặp khóa trái tim đi.”

“Lăng Lăng, nếu không muốn chia cắt, anh có cách này rất hay…”

Dương Lam Hàng từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp gấm bọc nhung đỏ, mở tra trước mặt cô.

Ánh sáng kim cương đâm vào mắt cô đau đớn. Đột nhiên, cô nhớ đến bóng dáng của ba khi để lại đơn ly hôn rồi quay lưng bỏ đi và tiếng khóc của mẹ. Cô cúi mặt, lảng tránh ánh mắt mong chờ của anh.

“Em hiểu tình cảm anh dành cho em, nhưng người nhà của anh thì sao? Mẹ anh có thể chấp nhận một cô gái như em không? Ba anh có thể đồng ý cho anh qua lại với chính sinh viên của mình ư?”

Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như nhìn một cuốn sách giáo khoa đã thuộc làu làu. “Nếu ba mẹ có thể tác động đến suy nghĩ của anh, anh nào có thể đến ba mươi tuổi mà vẫn không có bạn gái.”

“Không thể tác động, cũng không có nghĩa vui vẻ chấp nhận…” Cô lặng lẽ nói. “Ba mẹ em ly dị khi em còn rất nhỏ, em cùng mẹ và ông ngoại sống với nhau, mẹ em làm việc tại một nhà máy dệt, ông ngoại ốm đau nằm liệt giường, hàng năm đều cần có người chăm sóc… Còn anh thì dung mạo, năng lực, gia thế, nhân phẩm, tất cả đều hoàn hảo. Chúng ta căn bản không tương xứng.”

“Em nghĩ quá nhiều rồi.” Anh trầm giọng nói.

“Còn anh nghĩ quá ít!”

Cô đứng cách ra khỏi anh, nhìn về hướng đại học T đằng xa. Cô biết, Dương Lam Hàng không mất đi ba mình, anh sẽ không hiểu được lời thề của đàn ông hời hợt đến mức nào, sẽ không hiểu được hôn nhân môn không đăng, hộ không đối có bao nhiêu trở ngại không thể né tránh. Nhưng cô từ khi còn trẻ dại đã cảm nhận sâu sắc những điều đó qua những trận cãi vã kịch liệt của ba mẹ.

“Lăng Lăng!” Anh ở phía sau cô, lớn tiếng nói. “Anh không như những người đàn ông khác! Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ từ bỏ những việc mình đã nhận định, cũng không một ai có thể thay đổi suy nghĩ của anh.”

Đúng vậy, nếu Dương Lam Hàng muốn từ bỏ, thì ngay từ lúc cô cho anh vào blacklist, cự tuyệt những lời năn nỉ hạ mình của anh, anh đã buông tay rồi. Hoặc khi cô kéo Uông Đào đi qua trước mặt anh, khi cô mắng anh biến thái, nói “liếc mắt một cái cũng thực có lỗi với chính mình”, anh cũng đã buông xuôi.



Anh ngừng một chút, giọng nói hơi run run: “Lăng Lăng, anh yêu em! Bất kể người khác thấy thế nào, bất kể em đối với anh ra sao, anh luôn tin rằng em là người con gái anh mong muốn nhất! Đời này kiếp này, anh chỉ muốn cưới một mình em!”

“Em tin anh!” Những lời này khiến cô hoàn toàn cảm động sâu sắc, cô xoay người ôm lấy anh, ở trong lòng anh vừa khóc vừa nói: “Em tin anh!”

Cô thật sự tin tưởng: Họ thật lòng yêu nhau, họ cố chấp kiên định, họ sẽ không chia ly, cho đến tận cuối đời…

Trên đài ngắm cảnh cao hai trăm mét, trên “Đỉnh cao tình yêu”, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt bên má. Môi anh trượt xuống, đầu lưỡi để lại từng dấu ấn ẩm ướt mà ngọt ngào trên da thịt cô… Cô nhắm mắt lại, chờ đợi đôi môi mềm mại của anh áp lên, dịu dàng như gió thoảng mưa bụi mà hôn cô…

Nếu nụ hôn không lâu trước đây gọi là “ý loạn tình mê”, thì nụ hôn này, chính là “tương tư sâu thẳm”. Cô vụng về đáp lại anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh lần nữa, cảm giác tê dại dâng cao, khiến cho nỗi đau trong tâm hồn cũng lắng xuống. Nụ hôn quấn quýt si mê, tình yêu cuồng dại say đắm, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, hôm nay gặp nhau, hôm nay ôm hôn, mới hiểu được tình yêu thật sự không thể chịu đựng khoảng cách, một chút khoảng cách cũng không được.



******

Trong nhà hàng xoay của Vân Tháp, họ ngồi đối diện nhau.

Ngọn đèn lờ mờ, càng làm nổi bật ánh sáng rực rỡ huy hoàng của phố xá. Trong cốc thủy tinh màu tím thả nổi một ngọn nến hình trái tim mạ vàng, trong quang ảnh lưu động, thế giới đều đang biến chuyển, chỉ có người trước mặt vĩnh viễn không đổi thay.

Các món ăn bày đầy bàn, ăn vào đều biến thành vị ngọt đơn điệu, cho dù uống rượu vang, cũng thấy ngọt ngào dễ chịu như nước ép nho.

Dương Lam Hàng đặt ly rượu xuống, hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống. “Có việc gì sao?”

“Anh muốn mời em đi xem phim.”

Hẹn hò với cô nha ~

Cô đang định nói “Được”, sực nhớ chuyên gia tình yêu Lâm Lâm có nói, lúc mới quen nhau, con gái tốt nhất nên thể hiện rụt rè đôi chút, nhất quyết không được hẹn hò tùy tiện, khiến cho đàn ông coi nhẹ mình. Vì thế, Lăng Lăng giả vờ rụt rè từ chối: “Ngày mai em có việc, hay là hôm khác đi.”

Dương Lam Hàng gật gật đầu, chuyển đề tài: “Sáng nay họp khoa, quyết định cuối tháng này bảo vệ luận văn thạc sĩ, em chuẩn bị kỹ lưỡng chút nhé. Trong buổi họp tổ tuần sau, hiệu trưởng Châu và thầy Chu muốn cho bọn em trả lời trước một ít.”

“Vâng.”

“Chiều mai năm giờ em đến văn phòng anh, anh sẽ xem lại báo cáo đề tài của em.”

“Á!?” Số cô sao xui vậy!

“Em có thời gian không? Nếu không thì để hôm khác.”

Lăng Lăng ôm một bụng ấm ức gật gật đầu. “Có thời gian! Anh là thầy em, lúc nào anh tìm em thì em rảnh lúc đó.”

Dương Lam Hàng vừa cười vừa nói. “Không cần giả bộ, chắc chắn trong lòng em đang mắng anh biến thái, mắng anh không có nhân tính.”

“Không có mà.” Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh. “Chỉ nói anh xảo trá chút thôi.”

Ý cười của anh càng đậm, ánh mắt toát lên niềm vui sướng ấm áp.

“Em mắng, anh không giận hả?!” Bị cô mắng mà còn cười vui vẻ đến thế, anh có tố chất tâm lý kiểu gì vậy!

“Anh quen rồi!”

“…”

Cô chuyên tâm vùi đầu ăn cơm.

Ăn được một lúc, Dương Lam Hàng nhớ ra điều gì, rút trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn.

Anh coi cô là cái gì chứ, loại con gái lấy việc đem thẻ của đàn ông đi quẹt ở trung tâm mua sắm làm thú vui à?!

“Em không phải loại con gái đó nha!” Cô tận lực kìm nén sự tức giận của mình. “Em sẽ không tiêu một đồng nào của anh hết!”

Nói thật, nếu là người đàn ông khác, cô đã sớm hắt ly nước vào mặt anh ta rồi xoay người bỏ đi.

“Đây là thẻ lương của anh, trong này ngoài tiền lương còn có học bổng anh chưa dùng hết ở Mỹ, đây là toàn bộ tài sản của anh. Về phần căn hộ của anh, phải ba năm nữa mới lấy được giấy chứng nhận nhà đất, chờ khi nào anh lấy về cũng đưa em nốt.”

“Tại sao lại đưa em?” Lăng Lăng khó hiểu.

Dương Lam Hàng giải thích nói: “Thầy Chu nói, đây là truyền thống tốt đẹp của đại học T, toàn bộ tài sản đều giao nộp cho bà xã vô điều kiện. Nếu cần tiêu tiền trước hết phải viết “báo cáo xin phép” nêu rõ mục đích sử dụng, phải qua thẩm tra phê duyệt mới có thể lĩnh “kinh phí”.”

Nhìn vẻ mặt đầy thành ý của anh, cơn tức giận của Lăng Lăng bốc hơi trong tích tắc. “Em không nhớ nội quy đại học T còn có điều này.”

Dương Lam Hàng nghiêm chỉnh đáp: “Quy tắc ngầm.”

Không hổ là nhân tài công nghệ cao, quy tắc ngầm cũng ẩn chứa tình yêu, ẩn chứa hàm lượng kỹ thuật đến vậy. Lăng Lăng yêu cái truyền thống tốt đẹp hậu hiện đại này muốn chết, thoải mái thu hồi tấm thẻ. Thầy dạy Chính trị có nói: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, quả đúng như thế, đem “toàn bộ tài sản” của Dương Lam Hàng nhét vào ví tiền, Lăng Lăng coi như đem Dương Lam Hàng cất vào trong túi, khỏi nói có cảm giác an toàn biết dường nào.



******

Buổi tối, Lăng Lăng đang hạnh phúc nằm trên giường cười ngây ngô, đột nhiên nhớ tới một câu tục ngữ, “bắt người tay ngắn, cắn cười miệng mềm”. Cô thu thẻ lương của Dương Lam Hàng, chẳng khác nào đồng ý làm bà xã anh!

“Nham hiểm quá! Trên thế giới sao lại có một người đàn ông nham hiểm đến vậy chứ!” Cô rên rỉ đập đầu vào gối.

“Lăng Lăng?”

Tiểu Úc đang ngồi trước máy tính chạy đua với báo cáo, thấy Lăng Lăng vừa trở về phòng liền nằm lăn ra gối cười ngu ngơ là đã không hiểu đâu vào đâu rồi, giờ còn thấy cô “tự hủy hoại mình” như thế, liền nhanh chóng chạy tới, giữ chặt bạn. “Sếp cậu lại tra tấn cậu kiểu gì nữa vậy?”

“Anh ấy…” Nhắc tới Dương Lam Hàng, vui sướng trong lòng Lăng Lăng rốt cuộc không áp chế nổi, vội vàng muốn chia sẻ với người khác, thế là ngồi lui ra sau, bảo Tiểu Úc ngồi cạnh mình. “Tiểu Úc, tớ bật mí cho cậu một bí mật. Anh ấy đã trở về!”

“Ai cơ?”

“Anh bạn khoa học gia của tớ.”

“Cái gì!” Tiểu Úc kinh ngạc nhìn cô: “Các cậu gặp mặt rồi à?”

“Gặp nhau hôm nay, anh ấy dẫn tớ đến “Vân Tháp”, chúng tớ ăn tối ở nhà hàng xoay.”

“Anh ta trông thế nào? Đẹp trai không?” Tiểu Úc vội vàng hỏi.

“Cũng được.” Lăng Lăng tỉ mỉ nhớ lại vẻ mặt tươi cười của Dương Lam Hàng. “Nhưng mà, anh ấy có một đôi mắt cực kỳ quyến rũ, sâu sắc, thâm tình…”

Nhắc tới anh, nỗi nhớ đằm thắm chiếm cứ toàn bộ con người cô, cô thật muốn gặp anh, nghe giọng anh xíu thôi cũng tốt rồi.

“Anh ta đặc biệt trở về để gặp cậu à?”

“Không phải, anh ấy sống ở thành phố A.”

“Vậy các cậu…”

Thấy Tiểu Úc còn vui hơn cả mình, cười đến nỗi đôi mắt to tròn híp cả lại, Lăng Lăng càng thêm hạnh phúc.

“Bọn tớ chấm dứt yêu qua mạng, chính thức quen nhau!”

“Thật tốt quá! Cậu rốt cuộc cũng đợi được đến ngày mây tan mưa tạnh! Khi nào rảnh mời anh ấy đến phòng của chúng ta, cho tớ nhìn mặt với.”

Chuyện này, có hơi khó khăn. “Đợi khi nào có dịp đi.”

“Xem cậu sợ đến mặt mũi trắng bệch kìa!” Tiểu Úc dùng vai hích cô một cái, vừa cười vừa nói: “Tớ không cướp của cậu đâu!”



Tiểu Úc cùng cô tám chuyện một hồi, xong tiếp tục ngồi trước máy tính chiến đấu với báo cáo, Lăng Lăng thì nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn đi nhìn lại dãy số mang tên “Thầy Dương”.

Vừa xa nhau chưa tới một tiếng đã gọi cho anh, có phải mình hấp tấp quá không? Thôi quên đi, dù sao chiều mai cũng gặp thôi mà.

Rảnh rỗi sinh nông nổi, Lăng Lăng mở số của anh ra, đem hai chữ “Thầy Dương” xóa đi, sửa thành “Vĩnh viễn có xa không”, trông hơi kỳ kỳ.

Đổi thành “Đầu hói nhỏ”, lại nhớ tới khí chất khiến thần lẫn người đều ghen tị của Dương Lam Hàng, thôi xóa.

Đổi thành “Hàng”, cô cười trộm trong giây lát, lại sửa thành “Ông xã”. Buồn nôn muốn chết! Cô nhìn cách xưng hô này mà cười khúc khích không thôi…

Sau đó, cô phát hiện bản thân khá là ngu ngốc, để cân bằng trong lòng, thẳng tay đem tên anh đổi thành “Đồ ngốc”. Tưởng tượng vẻ mặt của Dương Lam Hàng khi nhìn thấy “tên gọi yêu” này, không biết sẽ “hạnh phúc” đến mức nào…



Lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, hai chữ “Đồ ngốc” trên màn hình nhấp nháy liên tục, Lăng Lăng vô cùng vui sướng nhận điện thoại.

“Alô, xin chào!” Tiểu Úc nghe thấy âm cuối kéo dài của cô còn muốn nhũn cả người, huống chi chàng trai đầu bên kia điện thoại.

“Em chưa ngủ à?”

“Đang định ngủ đây.”

“Vậy sao.” Không có câu tiếp theo, tiếng hít thở như có như không của anh, nghe ra tuyệt vời hơn rất nhiều so với âm báo QQ.

“Ừm…” Anh ngừng một chút, thanh thanh cổ họng. “Không có gì đâu, chỉ định nhắc em năm giờ chiều mai nhớ đến văn phòng anh.”

Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười. Lăng Lăng dường như thấy được khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng không khỏi ngọt ngào. “Em quên hồi nào chứ…”

“Được rồi, anh không có việc gì nữa. Em ngủ ngon nhé!” Những lời bình thường được thanh âm dịu dàng của anh nói ra, bỗng có một hương vị khác.

“Khoan đã!” Lăng Lăng luyến tiếc không nỡ buông điện thoại, rõ ràng không biết nói gì, nhưng vẫn muốn nghe giọng nói của anh.

“Hử?” Anh kiên nhẫn chờ cô nói chuyện. Điểm khác nhau lớn nhất giữa chat trên điện thoại với chat QQ chính là dễ dàng lâm vào tẻ nhạt.

Cô không thể không tìm ra chủ đề nào đó, xoa dịu một chút không khí ngượng ngập. “Anh đang làm gì đấy?”

“Đang xem tài liệu, nghĩ xem đề tài của em làm thế nào để nghiên cứu chuyên sâu trên lý thuyết, tìm coi có ý tưởng gì mới không.”

“Kết quả hiện tại không phải tốt lắm sao? Còn muốn nghiên cứu chuyên sâu chi vậy?”

“Đề tài tiến sĩ nhất định phải có chiều sâu lý luận.”

“Vâng, anh đừng cố thức khuya quá nhé.”

“Ừ. Bây giờ anh ngủ đây.”

“Anh…” Cô thực sự tìm không ra đề tài nói tiếp. “Ngủ ngon nha!”

“Mai gặp lại.”

Ngài mai? Cúp điện thoại, tâm tư của cô bồng bềnh chìm nổi…

Lăng Lăng không phải lần đầu yêu đương, nhưng là lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu.

Tình yêu là gì?

Là tâm hồn hòa hợp lẫn nhau, không cần bất kỳ ngôn từ nào, hô hấp cũng là một kiểu giao lưu.

Là một ngày gặp mặt vô số lần, nhưng vẫn nhìn không đủ, nhớ không đủ.

******

Yêu đương ngày đầu tiên.

Lăng Lăng sáng sớm đã dậy tắm rửa, thay chiếc váy kiểu Hàn Quốc mua mấy hôm trước trên Taobao, soi gương chải tóc đến mức không một sợi nằm loạn, lại tô hai lớp son môi, một lớp hồng nhạt, còn một lớp trong suốt không màu.

Tiểu Úc mắt nhắm mắt mở nhìn cô. “Đi hẹn hò hở?”

“Không phải, tới phòng thí nghiệm.”

“Con gái đang yêu thật là…”

Trên di dộng xuất hiện tin nhắn, Lăng Lăng mở ra xem.

Là Dương Lam Hàng gửi: “Sáng nay mười giờ có một vị chuyên gia người Nga báo cáo ở hội trường lầu ba, đề tài ông ấy làm rất có giá trị tham khảo đối với em.”

Cô nhắn lại: “Em biết rồi… thầy Dương.”

Sau đó, nhìn hai chữ “thầy Dương”, không nhịn được cười rộ lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status