Mai nở dưới sao

Chương 123: Gần ngay trước mặt, xa tận chân trời


- o-

Hai ngày sau, sức khỏe của Thủy Cơ ít nhiều đã chuyển biến. Nàng được điều trị dưới bàn tay của vị quân y giỏi nhất Khau Pạ, hơn nữa lúc trúng độc cũng được xử lí kịp thời, thế nên cơ thể bình phục khá nhanh chóng.

Vĩnh Nghiêm không thể để nàng ở lại nhà ngục được nữa, khu nhà dành cho quan quản ngục đã bị họ chiếm dụng quá lâu, Vĩnh Nghiêm cũng rất ái ngại về việc này nên lập tức cho người thu dọn đồ dùng cần thiết và đưa nàng về phủ thần sông.

Về tội lỗi của Thủy Cơ, tuy mọi chuyện là do Thị Hoa xếp đặt và Thủy Cơ cũng chỉ là bị hại nhưng việc nàng đã gây ra thì không thể xóa bỏ được, thực tế là nàng đã ra tay giết hại thần sông.

Khi nàng lên kế hoạch để giết chết ông, nàng không hề có chút lưu luyến và niệm tình nào. Nàng đã lợi dụng sự tín nhiệm mà ông dành cho mình để giết chết ông một cách đau đớn. Đã vậy, nàng còn cố gắng chiếm lấy sự tin tưởng của Sao để rồi kéo Mai Lang Vương vào kế hoạch, khiến Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm nảy sinh hiềm khích. Sau cùng, nàng còn lan truyền thông tin sai sự thật đến những người trong gia tộc khiến họ kích động và nói ra những lời bất kính với Mai Lang Vương, mỗi tội, mỗi tội của nàng đều vô cùng nghiêm trọng.

Vì thế, Thủy Cơ đã bị tước đi thân phận quý tộc và giáng xuống làm thường dân. Khi nàng đến phủ của Vĩnh Nghiêm, nàng cũng sẽ không còn là tiểu thư Thủy Cơ nữa mà là một tì nữ thấp hèn.

Người trong gia tộc sau khi biết được những chuyện mà nàng đã làm thì vô cùng uất hận. Các con của thần sông thậm chí còn dọa giết nàng và làm phủ náo loạn cả lên, Vĩnh Nghiêm phải mất rất nhiều thời gian để trấn áp.

Hôn ước giữa Thủy Cơ và Vĩnh Nghiêm cũng bị hủy bỏ. Mối quan hệ giữa hai nhà rạn nứt từ đây. Cha mẹ Thủy Cơ không còn mặt mũi nào để đến gặp Vĩnh Nghiêm và những người trong phủ thần sông nữa, họ cũng không còn nhìn mặt nàng. Chỉ trong hai ngày chuyển về phủ mà Thủy Cơ đã đối mặt với cơ số chuyện như vậy, nàng cảm thấy rất suy sụp, nàng suýt đã cắt tay tự tử nhưng may là được phát hiện kịp thời.

Vĩnh Nghiêm thấy nàng đau đớn, chàng cũng chỉ câm lặng chăm sóc nàng mà không can thiệp vào điều gì cả.

Ngay cả chàng cũng không thể tha thứ cho nàng.

Vĩnh Nghiêm giữ nàng lại nhà trái để nàng trở thành tì nữ phục vụ cho mình, tuy vậy, chàng mãi mãi chỉ dừng mối quan hệ giữa hai người ở mức chủ tớ mà thôi. Dù trong lòng chàng, nàng là sự tồn tại vô cùng đặc biệt, Vĩnh Nghiêm muốn ở bên cạnh nàng vĩnh viễn, thế nhưng lại không có can đảm nắm lấy tay nàng.

Thủy Cơ biết rõ điều đó nên càng đau đớn hơn.

Dù mỗi ngày họ ở bên nhau nhưng lại không thể yêu nhau. Dù gần trong gang tấc nhưng lại xa xôi diệu vợi.

Lỗi lầm và nỗi đau mất mát đã chia cách họ mãi mãi.



Hôm nay trời lại mưa, Mai Lang Vương và Sao từ cổng phủ đi vào, trên tay Sao ôm một chủ thỏ nhồi bông to tròn mềm mại còn trên tay Mai Lang Vương thì mang một túi đồ to tướng cùng một chiếc ô lá.

Hai người vừa đi chơi về, suốt hai ngày qua họ đã đi chơi mải miết. Sau lần đưa em đi du ngoạn đường phố Vàm Thuật, Mai Lang Vương đâm ra nghiện việc đi chơi cùng em, công việc ở Vàm Thuật giờ đều do Vĩnh Nghiêm đảm nhiệm nên chàng rất rảnh rỗi, vì thế chàng liền nhân cơ hội đó đưa em đi tham quan la cà suốt.

Bữa nay cũng vậy, chàng đưa em đi thăm phố phường và mua cho em hàng loạt quà bánh. Trên đường đi họ còn lướt qua một sạp hàng chuyên bán những món đồ từ bên ngoài, Sao vừa nhìn đã ưng ý chú thỏ nhồi bông này, thế là chàng mua nó cho em ngay.Vẻ mặt của Sao khi nhận lấy thỏ rất là đáng yêu, rất là mãn nguyện. Mai Lang Vương suýt nữa đã mua cả sạp hàng đó cho em trong lúc mất lí trí.

Vốn dĩ hai người sẽ không quay về sớm như vậy, nào ngờ đang vui chơi giữa chừng thì trời lại đổ mưa. Mai Lang Vương biết sức đề kháng của Sao không tốt và em rất dễ bị nhiễm lạnh, vì vậy chàng buộc phải đưa em về.

Trên đường về, họ mua một chiếc ô lá để che mưa. Ô lá trông giống như một chiếc nón quai thao lớn có gắn tay cầm. Mặc dù nó không thể xếp lại như ô giấy thông thường nhưng nó là thứ duy nhất có thể đối phó với những cơn mưa dày và nặng hạt của vùng đất này. Ô giấy dầu rất mỏng mảnh, nó sẽ nhũng ra dưới trận mưa xối xả của Việt Nam ngay, vì thế người ta nghĩ ra những chiếc ô lá thay thế cho ô giấy dầu để đối phó với tiết trời mùa mưa hung hãn.

Khi họ đi ngang qua khu của Vĩnh Nghiêm, họ lại nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên trong. Kể từ sau khi Thủy Cơ được Vĩnh Nghiêm đưa về đây, ngày nào người nhà của thần sông cũng đến để kiếm chuyện với nàng. Sao và Mai Lang Vương thật sự không thích cách cư xử của họ chút nào, họ vừa ồn ào lại vừa thô lỗ.

- Mai Lang. - Sao khẽ siết tay chàng, mong chàng làm gì đó.

Mai Lang Vương nhìn cổng vào hồi lâu. Hai người không đi vào vẫn có thể nghe được những lời chửi rủa đang vọng ra, có vẻ người gây sự lại là gã con rể thần sông lúc trước. Gã đó đúng là một tên thất phu lỗ mãng.

- Được rồi. - Mai Lang Vương gật đầu, dấn bước đi vào khu của Vĩnh Nghiêm.

Sao vui vẻ đi theo chàng, cánh tay đang quàng qua tay chàng âm thầm ôm chặt. Mai Lang Vương nghe lòng đập rộn ràng, chàng lại hướng ô về phía em nhiều hơn, cẩn thận che chắn cho em mặc kệ cả việc vai áo chàng có thể bị mưa tạt ướt.

Khi vào đến bên trong, quả nhiên họ đã nhìn thấy gã con rể đó đang hành hạ Thủy Cơ ở hoa đình. Gã ta chống tay lên hông một cách hống hách và giẫm chân lên người Thủy Cơ, nàng bấy giờ đang mềm oặt nằm dưới gót giày của gã, cả người chằng chịt thương tích.

- Chị! - Sao kêu lên, ngay khi thấy cảnh tượng đó em đã không kìm được mà suýt lao ra màn mưa.

- Này. - Mai Lang Vương vội vã giữ em lại.

- Mai Lang! - Sao sốt ruột giậm chân.

Chàng nhẹ nhàng giữ tay em, căn dặn - Em hãy yên và xem ta làm việc.

Sao ngập ngừng vâng lệnh chàng, em không dám động đậy nữa mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Mai Lang Vương cũng không để em kích động, chàng giữ chặt tay em, khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh nhạt, từng bước tiến đến hoa đình.

- Vương…

Khi thấy chàng, con rể thần sông lập tức khựng lại. Khí thế của gã giảm đi chín phần, co rúm rời chân khỏi người Thủy Cơ, khúm núm nép qua một bên. Thủy Cơ không dám nhìn chàng và Sao, nàng chỉ cúi gằm mặt, nằm yên bất động.

Mai Lang Vương rơi mắt lên cổ tay gầy guộc đầy những vết thương kia. Chàng nghe nói rằng thời gian qua đã có rất nhiều người tìm đến gây sự với nàng. Vĩnh Nghiêm tuy mang nàng về đây nhưng lại không thể can thiệp và bảo vệ nàng. Hắn chỉ biết chờ nàng bị thương rồi chăm sóc chữa trị…

Vĩnh Nghiêm đang mâu thuẫn.

Hắn bị mắc ở giữa, một bên tình, một bên hiếu.

Mai Lang Vương hướng mắt về phía gã con rể thô lỗ, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói - Ồn ào, điếc cả tai.

Hắn run lên một cái, sóng lưng toát mồ hôi bất chấp cả trời mưa, lập tức quỳ xuống bái lạy chàng, rối rít tạ lỗi - Xin Vương thứ tội! Con… Con không dám làm ồn nữa ạ!

Mai Lang Vương nhìn sang Sao, giọng vẫn chậm rãi như vậy, hờ hững - Tiểu đồng của ta bảo rằng không muốn nhìn thấy tì nữ kia bị bắt nạt nữa.

- Dạ… - Gã con rể run sợ ngập ngừng.

Mai Lang Vương cười nhạt - Sao hửm?

- Dạ… Đã rõ rồi ạ! - Gã con rể không dám do dự nữa, lập tức tuân lệnh chàng. Lời nói của chàng đã thể hiện ẩn ý rõ ràng, chàng sẽ che chở cho Thủy Cơ, nếu bọn họ còn bắt nạt Thủy Cơ nữa thì xem như họ không nể mặt chàng.

Chuyện họ xúc phạm chàng vẫn còn sờ sờ, người trong gia tộc trước đó đều phải đến khu lưu trú để xin lỗi Mai Lang Vương mong chàng bỏ qua. Tất nhiên Mai Lang Vương không chấp nhặt, tuy vậy, họ vẫn không thể cứ thế tha lỗi cho mình.

Người khiến họ rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy chính là Thủy Cơ, vì thế họ mới uất hận mà gây sự với nàng. Nhưng bấy giờ Vương lại đứng ra che chở cho nàng, lần này… Họ hiển nhiên phải nuốt cơn giận của mình vào trong.

Gã con rể cẩn thận đỡ Thủy Cơ lên rồi xin phép Mai Lang Vương và đội mưa rời đi.

Từ nay, sẽ không còn ai dám gây sự với nàng nữa.

- Chị… - Sao chạy đến xem vết thương trên người nàng. Em lấy khăn tay của mình ra lau vết bẩn trên khuôn mặt nhợt nhạt, gỡ lá và rác bám trên mái tóc mềm mại xuống.

Mai Lang Vương gác ô sang một bên, im lặng đứng đó nhìn em. Thủy Cơ bất động khi Sao chạm vào người nàng, mắt vẫn dán chặt xuống đất. Cơ thể nàng bấy giờ đau ê ẩm.

- Anh Vĩnh Nghiêm đâu ạ? Sao lại để những người đó làm thế với chị chứ? - Sao khó hiểu.

- Vĩnh Nghiêm đang ở trụ sở quản lí. - Mai Lang Vương trả lời, chàng không muốn Sao tìm hiểu quá sâu vào câu chuyện giữa Thủy Cơ và Vĩnh Nghiêm, em vẫn còn rất nhỏ và chàng cũng không muốn em bận tâm đến chuyện đó để rồi phiền lòng.

- Ra là vậy. - Sao ái ngại gật gù, em lại quay sang chàng - Mai Lang nên nói cho anh Vĩnh Nghiêm biết chuyện này! Bọn họ hẳn là đã che giấu anh ấy!

Em lại nhìn sang nàng, cẩn thận lau những vết máu đang rịn ra trên tay - Chị cũng vậy! Chị phải nói cho anh ấy biết chứ? Tại sao lại im lặng nhẫn nhịn họ như vậy?!

Thủy Cơ không nói một lời nào, vai nàng run lên mãnh liệt. Nàng chầm chậm đỡ tay Sao ra, lùi về sau hai bước rồi gập người cúi chào em.

- Chị… - Sao ngớ người.

Mai Lang Vương thở dài, đưa mắt ra khoảnh sân đỏ đang chìm trong màn mưa u uẩn.

- Cảm ơn cô, cảm ơn Vương. - Thủy Cơ khàn giọng thốt lên.

Sau câu nói đó thì nàng cũng cắm mặt chạy vụt đi, Sao chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bóng hình yếu ớt như lá liễu ấy băng qua màn mưa rồi. Mưa càng lúc càng dày, tiếng rào rào đổ xâm xấp lên mái hoa đình, bóng hình ấy nhanh chóng bị màn mưa nuốt chửng.

- Chị Thủy Cơ… - Sao ngỡ ngàng nhìn khoảnh sân vắng ngắt hồi lâu, em không hiểu tại sao nàng ấy lại bất chấp cả thương tích trên người mà chạy vào mưa như vậy.

Mai Lang Vương khoác tay qua vai em, Sao ngẩng nhìn chàng.

Em thấy, đôi mắt nâu tuyệt đẹp cũng in bóng cơn mưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status