Mai trắng trong tuyết

Quyển 1 - Chương 16: Cháy



Tiểu Duệ đang trong mộng đẹp thì đột nhiên nghe thấy “ầm” một tiếng, nàng hoảng hốt vùng dậy, chỉ thấy một bóng áo trắng nhanh như cắt phi thân vào phòng nàng, cúi người nhìn xuống Tiểu Duệ đang trợn mắt há miệng đầy kinh ngạc. Giọng hắn đầy gấp gáp.

– Tiểu Duệ, mau đi thôi, có cháy!

– Cháy?

Nàng càng kinh ngạc hơn, nhưng chẳng đợi nàng kịp suy nghĩ, người kia đã cúi xuống, ẵm nàng lên, rồi cứ thế hoa hoa lệ lệ rời khỏi phòng. Tiểu Duệ trợn mắt, không biết nên phản ứng thế nào. Cái tên này, hắn dám?

Tiểu Duệ còn chưa kịp xử kẻ dám bế nàng kia thì một cuộn khói xộc thẳng vào cái miệng vẫn há lớn khiến nàng ho sù sụ, người kia thấy vậy vội kéo mặt nàng áp vào lồng ngực mình. Lồng ngực hắn ấm áp, nàng còn như nghe thấy tiếng trái tim đập vững vàng, bình ổn sau lần bạch y mỏng manh kia, vô duyên vô cớ hai má Tiểu Duệ nóng bừng lên, nàng nhắm tịt hai mắt, mặc kệ hắn bế đi.

Tiểu Duệ thấy hơi chênh chao một chút, nàng tò mò mở mắt ra nhìn, hóa ra Dương Thiên Vũ đã đi qua hết dãy hành lang và hoa viên, hiện giờ đang thi triển khinh công để bay qua tường. Nàng đoán có lẽ quán trọ cháy từ phía trước nên Dương Thiên Vũ mới lựa chọn đi về phía này. Tường của quán trọ khá cao, cũng may khinh công của Dương Thiên Vũ rất tốt, nếu là người bình thường, làm sao có thể thoát nạn đây?

Đột nhiên, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Tiểu Duệ rùng mình. Hỏa hoạn. Lửa cháy khắp nơi. Những xác người. Một loạt những hình ảnh lộn xộn, mơ hồ trong óc Tiểu Duệ. Hắn nói gia đình nàng bị hỏa hoạn thiêu rụi. Nóng, nàng cảm thấy bỏng rát da thịt. Tiểu Duệ sợ hãi hét lên một tiếng. Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng lay lay nàng, bên tai còn vang lên giọng nói ấm áp.

– Tiểu Duệ! Tiểu Duệ!

Nàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Dương Thiên Vũ, Tiểu Duệ chỉ khẽ lắc đầu.

– Ta không sao, thả ta xuống đi.

Dương Thiên Vũ hơi chần chừ, rồi cũng để Tiểu Duệ đứng xuống. Họ đang đứng trong con ngõ nhỏ phía sau quán trọ. Tiểu Duệ lắc mạnh đầu, xua đi những hình ảnh lộn xộn đầy đáng sợ vừa rồi. Nàng nhìn xung quanh, con ngõ này có lẽ vốn tối thui, bây giờ hắt ánh lửa trở nên lập lòe. Cách đó không xa cũng có vài người chạy thoát ra từ quán trọ, có lẽ khinh công của họ cũng thuộc hạng khá. Chỉ một lát sau Hắc Tôn, Hắc Mã đã tìm đến chỗ Tiểu Duệ và Dương Thiên Vũ đang đứng. Hai người bọn họ mặt đầy mồ hôi, có lẽ đã phải tìm khắp nơi mới thấy Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ.

– Vương gia, vừa rồi chúng tiểu nhân nhìn thấy Lương đại nhân.

– Lương Biên?

– Dạ!

– Hắn ở đâu?

– Lương đại nhân cùng mấy người khác đang ở phía cổng chính.

– Chúng ta qua đó.

Bốn người đi hết con ngõ nhỏ, rẽ phải, đi thêm quãng nữa thì đến cửa quán trọ, lúc này Tiểu Duệ mới quan sát được hết đám cháy, quả thực rất kinh khủng, cánh cửa gỗ kia bị ngọn lửa hung hăng nuốt trọn. Người bên trong làm sao có thể thoát được?

Bên ngoài quán trọ tụ tập rất đông người, có kẻ vội vàng hất những thùng nước lớn vào cánh cửa, nhưng chút nước ấy thật chẳng thấm vào đâu so với con rồng lửa hung dữ kia. Lại có người quần áo, mặt mũi nhếch nhác, ngồi thẫn thờ một góc. Có mấy phụ nữ đang gào khóc, có lẽ thân nhân của họ còn bị mắc kẹt trong đám cháy. Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim Tiểu Duệ run rẩy từng hồi. Một bàn tay lặng lẽ nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt, run rẩy của nàng. Tiểu Duệ nhìn về phía ấy, chỉ thấy Dương Thiên Vũ đang chăm chú quan sát đám cháy cũng như đám người phía ngoài kia, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

– Hai người đi xem Lương đại nhân cần giúp gì không.

– Dạ.

***

Trong căn phòng tại một quán trọ khác, có năm người đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ.

– Lương đại nhân, chuyện này là sao?

– Bẩm Vương gia, hạ quan phụng chỉ thánh thượng đi cứu nhân dân đang chịu nạn hạn hán ở vùng Tây Nam. Cũng may trận hỏa hoạn kia thiệt hại không lớn lắm.

– Nhân tiện điều tra những quan lại tham ô? – Dương Thiên Vũ nheo nheo mắt nhìn Lương Biên.

– Vương gia sáng suốt. – Lương Biên cung kính cúi đầu, rồi hắn lại thở dài. – Chúng hạ quan vừa ra khỏi kinh thành đã gặp chuyện này, cũng may có Vương gia tương trợ. Hạ quan tạ ơn Vương gia!

– Không cần đa lễ, ngươi đã đa tạ mấy lần rồi. Thật không ngờ bọn chúng lại táo gan vậy, dám đốt cả quán trọ Khâm sai đại nhân ở.

– Có lẽ là lũ chó cuồng dứt dậu.

– Lương đại nhân hôm nay vất vả rồi, ta cũng không làm phiền nữa, ngài nghỉ ngơi đi.

– Dạ, Vương gia!

Lương Biên cùng hai hộ vệ của mình khom người hành lễ với Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ. Ra khỏi căn phòng đó, Tiểu Duệ liếc nhìn Dương Thiên Vũ, thấy thần sắc hắn khá phức tạp. Có lẽ mấy chuyện đại sự quốc gia này nàng không nên hỏi thì hơn. Dương Thiên Vũ cũng không nói gì, hắn chỉ đưa nàng về phòng nghỉ ngơi một chút, trời cũng gần sáng rồi.

Tiểu Duệ ngồi một mình trong phòng, dù rất mỏi mệt nhưng nàng không ngủ được, hay chính xác hơn là không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh hỗn độn về đám cháy hai năm trước lại hiện lên trong óc nàng, như bóng ma ám ảnh, khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Mở cánh cửa sổ trong phòng, Tiểu Duệ nhìn bầu trời tờ mờ sáng phía bên ngoài, trời gần sáng có chút lạnh lẽo. Rốt cuộc hai năm trước đã xảy ra những chuyện gì? Những hình ảnh rời rạc xuất hiện trong đầu nàng kia rốt cuộc là gì?

Đến khi trời sáng hẳn, Dương Thiên Vũ mới khẽ gõ cửa phòng Tiểu Duệ. Nhìn thấy hai mắt nàng thâm quầng, thần sắc mỏi mệt, hắn vội hỏi.

– Tiểu Duệ, nàng không ngủ được chút nào sao?

Tiểu Duệ lắc đầu, mỉm cười; khi nàng cười, khuôn mặt tươi tắn hơn hẳn.

– Ta sợ quá nên không ngủ được.

Đáy mắt Dương Thiên Vũ tràn đầy vẻ đau lòng, hắn khẽ thở dài.

– Xin lỗi, Tiểu Duệ, lại để nàng phải hoảng sợ rồi.

– Đi thôi. – Tiểu Duệ cười tươi rói. – Mau đi ăn sáng nào. Cả một đêm chạy qua chạy lại, ta sắp chết đói đến nơi rồi.

Nói rồi nàng nhảy chân sáo ra khỏi phòng, Dương Thiên Vũ chầm chậm bước theo sau, ánh mắt tràn đầy vẻ âu yếm, xót xa.

Các món lần lượt được bưng lên, tuy rằng không thể sánh với sơn hào hải vị của phủ vương gia nhưng so với những món đơn sơ, nghèo nàn Tiểu Duệ ăn suốt mấy năm qua thì đây quả là mỹ vị. Trong khi Tiểu Duệ hăng say thưởng thức, Dương Thiên Vũ ăn rất ít, hầu như chỉ ngồi nhìn Tiểu Duệ ăn.

– Món ngon như vậy, sao huynh không ăn hả?

Dương Thiên Vũ khẽ lắc đầu.

– Khẩu vị không phù hợp. Nàng nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút.

– Ta ăn no sắp không thở được rồi đây. – Tiểu Duệ xoa xoa cái bụng đã căng tròn, cười thỏa mãn. – À, ăn xong chúng ta lại lên đường đúng không?

– Không vội, đêm qua nàng mất ngủ, chúng ta lưu lại đây thêm một ngày, nàng nghỉ ngơi đi cho khỏe.

– Không sao, không sao. – Tiểu Duệ vội xua tay. – Ta khỏe mà. Nhìn xem, tinh thần ta đang rất tốt.

Dương Thiên Vũ đăm chiêu một chút rồi lên tiếng.

– Huống hồ… ta cũng muốn điều tra một chút chuyện đêm qua, xem rốt cuộc kẻ nào mà dám manh động đến vậy, ngay gần kề chân thiên tử mà chúng dám đốt quán trọ hòng mưu hại quan khâm sai đại thần. Đúng là gan to tày trời.

Giọng nói của Dương Thiên Vũ lộ rõ sự giận dữ. Có lẽ hắn không chấp nhận được việc bị thành “chuột” hun như đêm qua. Tiểu Duệ chép miệng, đúng là kẻ phú quý từ trong trứng, không chấp nhận nổi một hành động lăng nhục dù nhỏ nhất.

– Việc này chẳng phải là trách nhiệm của quan địa phương sao? Huynh ôm vào mình làm gì?

Dương Thiên Vũ nhìn xuống chén trà dưới tay, nước trà xanh biếc như ngọc thạch. Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng.

– Việc lần này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Lần này khâm sai đại thần bề ngoài được hoàng thượng cử đi cứu tế dân chúng đang phải chịu hạn hán, nhưng ẩn đằng sau đó còn là chuyện quan lại cấu kết tham ô hại nước hại dân. Chúng đã liên kết với nhau thành một mạng lưới vô cùng phức tạp. Chỉ e mọi chuyện không thể thuận lợi tiến hành.

– Huynh có cần ta giúp gì không?

Dương Thiên Vũ nhìn qua cô gái với đôi mắt to tròn, đen láy đang chăm chú nhìn mình mà bật cười.

– Chỉ cần nàng nghỉ ngơi cho tốt là đã giúp ta rất nhiều rồi.

– Vậy ta đi chơi nhé? Ta vẫn chưa thăm thú đủ.

– Không được. – Hắn lắc đầu. – Tình hình đang hỗn loạn, ta không yên tâm để nàng chạy loạn trên phố.

– Ai chạy loạn chứ hả? – Tiểu Duệ trừng mắt đe dọa.

– Hôm nay cả ta và Hắc Tôn, Hắc Mã e rằng sẽ khá bận rộn, vì chúng ta không có nhiều thời gian. Đêm qua Hắc Tôn, Hắc Mã điều tra hiện trường nhưng cũng không thu thập được gì. Kẻ gây án đã xóa sạch dấu vết. Vì vậy ngày hôm nay nàng chịu khó ở trong khách điếm một hôm. – Nhìn thái độ rất không hài lòng của Tiểu Duệ, Dương Thiên Vũ đành dỗ dành. – Chỉ ngày mai là chúng ta về đến kinh thành rồi. Lúc đó có rất nhiều thời gian, ta sẽ đưa nàng đi chơi thật nhiều nơi.

Tiểu Duệ nhìn nhìn Dương Thiên Vũ đầy nghi hoặc.

– Thật chứ?

– Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?

Một tia sáng lướt qua trong mắt Tiểu Duệ, nhưng rất nhanh, dường như chỉ là ảo giác, mắt nàng lại đen láy, trong sáng, thơ ngây như bình thường, nàng cười tươi rói.

– Vậy được, ngoắc tay.

Hai người cùng đưa tay ra, ngón tay nhỏ nhắn cùng ngón tay dài dài ngoắc vào nhau, hai người cùng mỉm cười.

– Vậy ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, ta cũng đã cử người canh giữ rồi, có chuyện gì cứ gọi họ.

– Người?

– Ừ, đêm huyện lệnh biết tin đã cử người đến trợ giúp. – Nói rồi, hắn bỗng nhíu mày, thoáng do dự. – Thôi, tốt nhất ta sẽ bảo Hắc Tôn bảo vệ nàng. Ta không yên tâm với đám người lạ mặt kia.

– Đúng, đúng. – Tiểu Duệ giơ ngón tay cái lên. – Hắc Tôn vẫn đáng tin hơn, ta cũng không muốn ở gần mấy kẻ lạ mặt. Biết đâu bọn chúng cấu kết với nhau thì sao.

Dương Thiên Vũ gật đầu.

– Vậy để Hắc Tôn và vài gia đinh ở lại bảo vệ nàng đi, người của quan huyện theo ta đi điều tra cũng được.

Vì công việc cấp bách, sau khi đưa Tiểu Duệ về phòng, Dương Thiên Vũ cũng vội vã đưa người đi cùng với người của quan khâm sai và quan địa phương điều tra vụ hỏa hoạn đêm qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status