Mãng hoang kỷ

Chương 394: Những người hầu năm xưa


"Mất tích?" Lòng Kỷ Ninh run lên, liền lo lắng hỏi.


"Hắn có đạo lữ từ lúc nào, đạo lữ là ai? Mà sao hai mươi năm truớc lại mất tích, chẳng lẽ không điều tra được một chút tin tức nào sao? Đã mời Thiên Bảo Sơn hỗ trợ chưa?"


Điện Tài tiên nhân thấy Kỷ Ninh rất lo lắng, liền nói ngay: "Năm đó sau khi ngươi đoạt hạng nhất đại hội Tiên Duyên, mọi người trong Hắc Bạch học cung liền trở về, Mộc Tử Sóc cũng đã về tới thành An Thiền, bình thường thì dốc lòng nghiên cứu Khôi Lỗi Chi Thuật, thi thoảng cùng tụ tập với Bắc Sơn Bách Vi và những người trẻ tuổi khác của thành An Thiền, trong một lần tụ hội hắn quen biết một nữ đệ tử của Thiên Xuyên tông là Du Hạ chân nhân, hai người gặp gỡ chưa bao lâu mà cảm tình vô cùng tốt, liền kết thành đạo lữ."


"Đôi đạo lữ này, tình cảm sâu đậm, khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi trong thành An Thiền hâm mộ không thôi, cũng làm nên một đoạn giai thoại."


"Thế nhưng bỗng một ngày, Mộc Tử Sóc cùng đạo lữ của hắn đột nhiên mất tích. Bình thường đệ tử Hắc Bạch học cung đi ra ngoài lưu lạc rèn luyện, sẽ thông báo một tiếng với cung, hoặc để lại ít lời nhắn. Mà Mộc Tử Sóc cùng Du Hạ chân nhân đều không để lại lời nhắn gì, cứ như vậy biến mất."


"Hắc Bạch học cung ta cũng đã điều tra việc này, mời cả An Thiên Bắc Sơn tộc cũng như Thiên Bảo Sơn hỗ trợ, nhưng không tra ra được một chút tung tích nào."


"Bọn hắn cứ như tự biến mất khỏi thế giới này vậy!" Nghe sư phó nói, trong lòng Kỷ Ninh càng thêm lo lắng, liền nói: "Chẳng lẽ hơn hai mươi năm, không có lấy một chút tung tích nào?"


"Không có." Điện Tài tiên nhân lắc đầu.


Kỷ Ninh hoảng hốt.


Không đúng.


Việc này quá bất thường, sư đệ Mộc Tử Sóc không phải người lỗ mãng như vậy, quan hệ với người khác thì không nói, nhưng với mình chính là huynh đệ sinh tử! Nếu như Sóc sư đệ thật sự có chuyện quan trọng phải đi ra ngoài lâu dài, sẽ phải lưu lại lời nhắn cho mình mới đúng.


"Hơn hai mươi năm, mặc dù được xưng là tổ chức tình báo đệ nhất như Thiên Bảo Sơn cũng không phát hiện được một chút tung tích nào của bọn hắn." Điện Tài tiên nhân nói, "Cha mẹ Mộc Tử Sóc chết sớm, không còn gánh nặng. Nhưng mà Du Hạ chân nhân kia đằng sau còn có bộ tộc,có các bậc trưởng bối, phụ thân nàng cũng còn sống. Nhưng cũng chẳng có chút tin tức nào."


"Nhưng ngươi cũng đừng hoảng hốt quá." Điện Tài tiên nhân nói.


"Mệnh giản của hắn thế nào?" Kỷ Ninh hỏi.


Mất tích lâu như vậy rất có thể đã chết.


"Mệnh giản của Mộc Tử Sóc không sao, nhưng mà mệnh giản đạo lữ của hắn lại vỡ rồi." Điện Tài tiên nhân nói, "Hai người họ trước khi mất tích không để lại bất cứ lời nhắn nào, hẳn là đột nhiên gặp phải tính huống đặc biệt nào đó. Có điều hơn hai mươi năm đã qua, Mộc Tử Sóc cũng chưa chết, chắc hẳn cũng không dễ dàng chết đi." Kỷ Ninh lo lắng.


Đạo lữ của Sóc sư đệ đã chết! Rõ ràng là trước khi bọn hắn mất tích đã gặp phải nguy hiểm đáng sợ!


"Hắn còn sống, ta đoán chắc là bị rơi vào một địa phương đặc thù nào đó, tạm thời không thoát ra được." Điện Tài tiên nhân nói.


"Vâng" Kỷ Ninh gật đầu.


Bất kể thế nào, mình cũng phải nghĩ biện pháp điều tra ra.


"Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về bế quan." Điện Tài tiên nhân nói, "Ngươi đưa ta ba quyển kiếm thuật này, ta rất xúc động.


Nếu không có việc gì thì không cần quấy rầy ta, ta đoán lần bế quan này sẽ mất khoảng mấy ngày.


Sau khi bế quan xong, chỉ sợ cũng là lúc ta sẽ bắt đầu độ kiếp."


"Sao lại vội như vậy?" Kỷ Ninh không nghĩ ra mình đưa ra ba quyển điển tịch kiếm thuật, sư phó lại vội vã như thế.


"Ta xem qua ba quyển điển tịch kiếm thuật này, có thể giúp kiếm thuậtcủa ta trong thời gian ngắn tăng lên một tầng nữa. Nhưng đấy là do trong quá khứ ta đã tích lũy nhiều năm cho nên mới có thể tăng lên trong thời gian ngắn. Còn nếu muốn lại tăng thêm nữa, chỉ sợ cũng phải cần tới cả trăm năm, thậm chí còn lâu hơn nữa… Ta có cảm giác, chúng ta không chờ được tới lúc đó!" Điện Tài tiên nhân nói khẽ, "Áp lực uy hiếp từ trong bóng tối kia, đã bức ta không dám kéo dài thêm rồi." Kỷ Ninh trịnh trọng gật đầu.


Sau khi chia tay sư phó, Kỷ Ninh liền trở về ngọn núi của mình bên trong Hắc Bạch học cung, ngọn "Bắc Minh".


Trong điện đã chuẩn bị sẵn một buổi tiệc phong phú.


Lúc trước Kỷ Ninh nói chuyện cùng Điện Tài tiên nhân, đã để cho Bạch thúc và Tiểu Thanh đi về ngọn Bắc Minh này trước.


"Sư huynh." Ba bóng người trong sảnh đều cung kính hành lễ, còn có thêm một thân hình nhỏ bé cũng đang quỳ: "Bái kiến đại lão gia." Kỷ Ninh đưa mắt nhìn qua.


Ba người kia, một là thanh niên khôi ngô Mạnh Nham, trông còn chất phác hơn trước, bên cạnh Mạnh Nham là một thanh niên cao gầy, ánh mắt lộ vẻ thâm thúy, so với năm đó còn trầm ổn hơn, đó là Vân Chu.


Còn bên cạnh nữa là một thiếu phụ mặc áo dài đen, ánh mắt long lanh tràn đầy vẻ mê hoặc vô tận, nàng còn dắt theo một hài tử, thiếu phụ này đúng là nàng Vân Lộ thanh xuân năm nào.


"Hả?" Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vào hài tử.


"Sư huynh Kỷ Ninh, đây là hài tử của ta , Vân Dật." Vân Lộ nói.


"Mấy chục năm không gặp, đã có hài tử rồi." Kỷ Ninh cười gật đầu "Mạnh Nham, xem ra rất có thiên phú tu luyện Thần Ma Luyện Thể, đã tu luyện tới cảnh giới Vạn Tượng rồi, Vân Chu cũng không tệ." Kỷ Ninh nói xong liền ngồi xuống.


"Ngồi xuống cả đi." Kỷ Ninh cười nói.


Lúc này cả đám đều ngồi xuống.


"Năm đó chúng ta nghe nói sư huynh Kỷ Ninh đoạt hạng nhất đại hội Tiên Duyên, mà Nguyên Thần thứ hai lại còn chém giết tán tiên, khiến chúng ta sùng bài kích động không thôi. Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy sư huynh rồi." Vân Chu cười nói.


Kỷ Ninh điềm đạm gật đầu: "Đúng rồi, những năm này các ngươi cũngkhá tốt, còn Vĩ Phương, Vong Vệ, Minh Dương đâu?" Lúc trước hắn thu nhận tất cả sáu người hầu.


Theo thứ tự là Mạnh Nham, Vân Lộ, Vân Chu, Vĩ Phương, Vong Vệ, Minh Dương.


"Ta, …." Vân Chu nhìn về phía Mạnh Nham, Vân Lộ.


"Đại ca, ngươi nói đi" Vân Lộ nói.


Mạnh Nham cũng gật đầu.


Vân Chu liền nhìn Kỷ Ninh rồi nói: "Từ lúc sư huynh rời khòi ngọn Bắc Minh tới nay đã hơn bốn mươi năm.


Sau khi sư huynh rời đi, sáu ngườibọn ta vẫn cần cù chăm chỉ.


Mạnh Nham rất có thiên phú với Thần Ma Luyện Thể, nên càng chuyên tâm vào đó, rất ít khi ra ngoài.


Còn Minh Dương, Vong Vệ, Vĩ Phương và ta, đều thường xuyên ra ngoài lưu lạc."


"Trong đó Vong Vệ vốn có đã có thực lực mạnh, nhưng mà tiềm lực hắn có hạn, tiến bộ chậm, khoảng hơn mười năm trước, trong lúc lưu lạc hắn bị một gã tu sĩ Tử Phủ viên mãn giết chết rồi." Vân Chu kể lại.


Kỷ Ninh liền thấy xúc động.


Vong Vệ…Là hộ vệ trung tâm của Bắc Sơn Bách Vi, lúc trước nhìn mộc mạc, Kỷ Ninh có chút chờ mong với hắn.


Nhưng sau khi tiếp xúc với hắn, Kỷ Ninh phát hiện từ khi tiến vào trong Hắc Bạch học cung, Vong Vệ bắt đầu thay đổi, Kỷ Ninh cũng có chút thất vọng về hắn.


Không ngờ bây giờ cũng đã chết rồi.


"Vĩ Phương có thiên tư cực cao, so với chúng ta còn cao hơn." Vân Chu nói, "Có điều hắn cùng một nữ tu của Bách Hoa tiên cảnh kết thành đạo lữ, về sau giữa hai người xuất hiện mâu thuẫn, cuối cùng lại bị sư huynh của nữ tu kia giết chết."


"Cái gì?" Kỷ Ninh kinh ngạc.


Hắn sớm nghe nói có một ít cặp đạo lữ xuất hiện thù hận phản bội, thậm chí chém giết lẫn nhau cũng có.


Thật không ngờ trong số sáu người hầu của mình lại có một người gặp phải!


"Minh Dương thì sao?" Kỷ Ninh hỏi, "Chẳng lẽ cũng đã chết?"


"Minh Dương đã sớm quay trở về quê hương hắn, theo như những gì hắn nói với chúng ta khi rời đi, chỉ sợ là sau này cũng không quay trở lại. Có thể hắn sẽ an cư tại quê hương." Vân Chu nói.


Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu.


"Vân Lộ cùng công tử Đông Hà Thanh Vân của Đông Hà tộc kết thành đạo lữ." Vân Chu lại nói tiếp, lập tức tức giận nghiến răng, "Đông Hà Thanh Vân này cũng là một thiên tài khó gặp, thậm chí cũng bái nhập vào Hắc Bạch học cung ta.


Bởi vì hắn ưa thích sử dụng kiếm, nên được đồn thổi là "Bắc Minh tiên nhân thứ hai".


Nhưng mà hắn so với sư huynh Kỷ Ninh còn xa mới bằng được.


Kỷ Ninh ở đằng kia vừa uống rượu vừa nghe. "Khi trước ta và muội muội đều nhìn lầm, Đông Hà Thanh Vân dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, tuổi trẻ đã tiến vào Hắc Bạch học cung, đặc biệt về sau cùng với một ít quý công tử trong thành An Thiền giao du. Thậm chí còn mua không ít nữ bộc, không những thế còn đánh chửi muội muội ta. Vân Lộ giận dữ, liền rời bỏ hắn, mang Tiểu Dật trở về ngọn Bắc Minh. Đông Hà Thanh Vân còn muốn tìm muội muội ta làm phiền, may mà hắn e ngại sư huynh Kỷ Ninh nên không dám làm càn." Vân Chu nói ra.


Vân Lộ ngồi phía dưới, đôi mắt có chút hoen đỏ, thấp giọng nói: "Lại để cho sư huynh chê cười." Kỷ Ninh cảm khái.


Lúc trước mới vào Hắc Bạch học cung, Vân Lộ đích thực là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế, cả bọn Vĩ Phương, Minh Dương, Vong Vệ dưới trướng mình đều muốn theo đuổi nàng.


Bên trong Hắc Bạch học cung cũng có rất nhiều đệ tự bình thường theo đuổi Vân Lộ.


Nhưng mà ánh mắt Vân Lộ lại rất cao, nàng một mực bỏ qua tất cả.


Ai ngờ cuối cùng chọn trúng một công tử thiên tài của Đông Hà tộc, lại là đệ tức chính thức Hắc Bạch học cung, Đông Hà Thanh Vân.


Đáng tiếc…Kết cục cuối cùng lại như vậy.


"Ngược lại Mạnh Nham huynh lại là người lợi hại nhất trong chúng ta." Vân Chu nói, "Mạnh Nham rất có thiên phú với Thần Ma Luyện Thể, thậm chí được Ngũ Phong tiên nhân nhìn trúng thu làm đệ tử, đã trở thành đệ tử chính thức của Hắc Bạch học cung.


Cũng có một ngọn núi được phân cho riêng hắn, nhưng mà Mạnh Nham huynh vẫn sinh hoạt tại đây chứ không có chuyển qua đó."


"Hả?" Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn Mạnh Nham, cười nói, "Thành đệ tử chính thức rồi hả? ánh mắt Ngũ Phong lão ca vẫn rất độc đáo đấy, hắn nhìn trúng ngươi, xem ra ngươi sau này tiền đồ vô lượng ha."


"Nếu như năm đó không có sư huynh Kỷ Ninh để cho ta tiến vào Hắc Bạch học cung, không biết bây giờ ta sẽ trở thành thứ gì rồi." Mạnh Nham thành thật nói.


Kỷ Ninh gật đầu.


Không một chút kiêu ngạo, xem ra trong sáu người hầu của mình, tương lai cũng chỉ có Mạnh Nham sẽ có chút sáng lạn.


"Năm người đã nói hết, chỉ còn lại ta." Vân Chu cười hắc hắc, "Ta tu luyện nhiều năm mới phát hiện, ta vẫn thích Khôi Lôi Chi Thuật." Kỷ Ninh xúc động.


Sáu người hầu.


Hai người đã chết, một người trở về nhà, Vân Chu ít xuất hiện, Vân Lộ xinh đẹp tuyệt thế giờ một mình nuôi con, chỉ có Mạnh Nham khi trước yếu nhất đã một bước lên trời, trở thành đệ tử chính thức của Hắc Bạch học cung.


Kỷ Ninh trở lại Hắc Bạch học cung, rồi còn tản bộ cùng Điện Tài tiênnhân, đã bị rất nhiều đệ tử Hắc Bạch học cung chứng kiến.


Tin tức truyền ra, đương nhiên Thiên Bảo Sơn biết được rất nhanh.


"Kỷ Ninh hạng nhất đại hội Tiên Duyên, sau khi biến mất hơn ba mươi năm đã trở lại Hắc Bạch học cung rồi."
"Nhanh"


"Mau truyền tin tức đi" Hơn một ngàn tên tu tiên giả phân biệt đi khắp nơi truyền tin.


Trong toàn bộ thế giới Đại Hạ, để ý tới Kỷ Ninh còn có rất nhiều người… Không nói tới Cửu Liên, quận chúa Tích Nguyệt, Thiếu Viêm tộc đều có liên quan với Kỷ Ninh.


Thậm chí còn khá nhiều thế lực tiềm ẩn đã sớm chú ý tới Kỷ Ninh, kẻ đọat hạng nhất đại hội Tiên Duyên rồi biến mất bí ẩn.


Dù sao ai cũng biết đại hội Tiên Duyên lần này thật không phải tầm thường.


Trong đó có đến hai người được Đạo tổ tuyển làm đệ tử thân truyền! Mà Kỷ Ninh đoạt hạng nhất đại hội, thậm chí lại không bái nhập vào một Tiên Ma môn nào trong phe Xích Minh đạo tổ mà lại biến mất không tăm tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status