Mãng hoang kỷ

Chương 453: Ngươi không có tội


"Sư huynh"

Bên trong đại trận hơn vạn dặm, sắc mặt đám Mộc Tử Sóc, Tiểu Thanh, Bạch Thủy Trạch đại biến, nội tâm thống khổ vô cùng vì bọn họ không có cách nào giúp đỡ Kỹ Ninh.

Bọn họ đều đã nhận ra, đó là không gian truyền tống.

"Ta không còn nhận biết được vị trí của chủ nhân nữa" Tiểu Thanh lo lắng nói: "Dù có cố gắng thì cũng không còn chút cảm giác liên hệ nào, e rằng chủ nhân đã không còn ở Đại Hạ nữa mà đã bị truyền tống tới nơi nào đó rất xa".

"Ta cũng không cảm nhận được" Bạch Thủy Trạch cẩn thận cảm ứng rồi nói.

"Đều là do ta, đều là do tên phế vật ta quá sốt ruột báo thù, lẽ ra phải không nên như vậy" Mộc Tử Sóc vô cùng hối hận. Vốn là trước kia, hắn và hồn phách của Du Hạ được Kỷ Ninh cứu thoát ra từ dãy núi Đông Lâm. Sau đó, Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc phục kích đánh lén Kỷ Ninh nhưng lại làm Du Hạ hồn phi phách tán hoàn toàn.

Cho nên dù vô cùng cừu hận Thiếu Viêm tộc, nhưng trong lòng Mộc Tử Sóc vẫn còn có chút khúc mắc với Kỷ Ninh.

Chỉ là Kỷ Ninh với Mộc Tử Sóc là sinh tử chi giao, lại chịu nhiều ân tình của Kỷ Ninh, cho nên hắn chỉ biết chôn giấu khúc mắc này vào tận sâu trong đáy lòng.

Thế nhưng đến giờ phút này…

Lúc nghiệp hỏa phủ xuống, dưới uy lực nghiệp hỏa, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Kỷ Ninh khiến cho Mộc Tử Sóc thống khổ theo. "Nếu như không phải ta một mực muốn báo thù, ắt là sư huynh sẽ không gấp gáp như vậy, mà sẽ đợi cho đến khi thực lực đủ mạnh mẽ rồi mới tru diệt Thiếu Viêm tộc. Tất cả đều là do ta quá nóng lòng."

"Đừng nói nữa" Bạch Thủy Trạch nhẹ giọng quát lên. Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc đang tới, chúng ta đi nhanh. Tiểu Thanh – Đại Na Di".

"Vâng"

Tiểu Thanh nén lại thương tâm, phất tay thu hồi Bạch Thủy Trạch và Mộc Tử Sóc vào, rồi thi triển Đại Na Di rời đi.

"Hô"

Bọn họ hoàn toàn biến mất trên không trung, đã về tới Yên Sơn rồi.

Trên bầu trời, quả nhiên đúng là có bảy tên Thiên Tiên của Thiếu Viêm Tộc vừa xuyên thẳng qua hư không truyền tống đến nơi bọn họ vừa rời đi. Có thể bọn hắn vừa đến thì bọn Tiểu Thanh cũng vừa rời đi. Bọn Tiểu Thanh cũng hiểu rõ, bọn họ căn bản không có cách nào đối phó được với đám Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc, thực lực bọn họ quá yếu, hiện tại chỉ đành giấu thù hận xuống tận đáy lòng mà thôi. Nếu Kỷ Ninh đã chết, bọn họ nhất định sẽ khổ tu, tương lai vì Kỷ Ninh mà báo thù.

"Vậy mà chạy thật nhanh" Huyền Cơ Thiên Tiên cười lạnh.

"Thực lực bọn chúng yếu ớt, vốn là dựa vào Kỷ Ninh mới dám đánh đến đây. Kỷ Ninh chết thì bọn chúng phải trốn thôi." Hắc Vũ Thiên Tiên lạnh lùng nói.

Si Tâm Thiên Tiên đứng một bên lắc đầu nói: "Hắc Vũ, biết đâu là tên Kỷ Ninh kia vẫn chưa chết?"

"Một khi nghiệp hỏa phủ xuống, ắt sẽ đưa đến trùng trùng điệp điệp kiếp nạn cho kẻ hứng chịu, ta không tin là hắn không chết" Hắc Vũ Thiên Tiên nói: "Hơn nữa, chủ nhân còn dùng Trấn Giới Tháp, chính là đưa Kỷ Ninh đến một nơi tuyệt địa trong hư không bên ngoài tam giới, ở nơi đó, dù là Chân Tiên Thiên Thần cũng sẽ rơi rụng. Chứ đừng nói chi một tên Kỷ Ninh còn chưa vượt qua Thiên Kiếp này."

Bên kia, gã một sừng khoác áo bào vàng lại quay đầu nhìn về phía xa xa, nơi đó có Phù Phong Lão Ma đang hứng chịu nghiệp hỏa đau đớn tột cùng, mở miệng nói: "Phù Phong nếu như có thể vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp, ta sẽ tự mình đưa hắn đến Thập Điện Diêm Vương, tương lai khi hắn chuyển thế, nhất định phải đưa về Thiếu Viêm tộc tận lực bồi dưỡng."

"Vâng"

"Đây là chuyện đương nhiên"

Mọi người đều gật đầu.

Đây không phải chuyện đùa.

Nếu như quả thật vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp, ắt hẳn sẽ có sự lột xác thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Đạo tâm vững mạnh đến khó lường. Tuy nhiên, lúc đầu thai chuyển kiếp, trí nhớ sẽ bị phong ấn lại mà quên đi kiếp trước, thần hồn sau khi chuyển thế cũng sẽ đạt thành tựu rất cao. Một khi thức tỉnh được trí nhớ ở kiếp trước thì khả năng vượt qua thiên kiếp vô cùng lớn.

"Để xem xem hắn có vượt qua được nghiệp hỏa hay không". Gã một sừng khoác áo bào vàng cảm khái. "Mỗi người vượt qua được nghiệp hỏa sau này đều có thành tựu khó lường, trong cùng đẳng cấp Thiên Tiên, đây sẽ là tồn tại cao nhất".

Trong cùng cấp bậc Thiên Tiên cũng chỉ có số ít mới chống cự nổi.

Có thể nói, đạo tâm mạnh yếu rất khó nhận ra. Mặc dù có thực lực cỡ như Si Tâm Thiên Tiên cũng không dám nói mình chắc một trăm phần trăm vượt qua được nghiệp hỏa. Cho nên mọi Thiên Tiên đều rất cẩn thận, trừ khi bất đắc dĩ mới để nghiệp hỏa quấn thân.

Nghiệp hỏa phủ xuống cực kì đáng sợ, cũng chỉ khi nào vượt qua nghiệp hỏa thì thực lực mới chân chính tăng lên.

Trong tam giới… không phải không có ai chưa từng vượt qua nghiệp hỏa.

Như sư huynh của Kỷ Ninh là Ngân Nguyệt Thiên Thần – chính là đã vượt qua nghiệp hỏa quấn thân. Nhưng Ngân Nguyệt Thiên Thần căn bản không quan tâm, đây mới thực sự là tên ma đầu rất cao minh

Thế giới Đại Hạ, vùng Tây Hải, ở Vô Gian Môn.

Trên một cái gương cực lớn hiện ra trận chiến phát sinh ở dãy núi Trần Ngọc, hơn chín trăm Thần Ma gặp Đồ Thần Vệ cuống cuồng bỏ chạy, Kỷ Ninh lại đột nhiên bộc phát lực lượng ngoài sự tưởng tượng, ra tay diệt sát liền hai gã Thiên Tiên. Thế nhưng Phù Phong lão ma làm ra hành động sát hại phàm nhân khiến nghiệp hỏa buông xuống, trong khi Kỷ Ninh bị hãm thân trong nghiệp hỏa thì bị Trấn Giới Tháp truyền tống ra khỏi tam giới.

"Đặc sắc, thật là đặc sắc" Ô Tiêu Thiên Tiên xem xong tán thưởng không ngừng. "Tên Phù Phong này vậy mà ngoan độc, quyết đoán. Có thể trong thời gian ngắn đã đưa ra quyết định khủng khiếp ấy, hơn nữa đây chính là tộc nhân của mình, mười tỷ tộc nhân cứ như vậy mà chết đi… tâm tính này quả nhiên là quá mức cay độc, đúng là phong phạm của một đại ma đầu".

"Ngươi còn ca tụng hắn, loại người hèn hạ như thế mà ngươi lại khen ư!" Tử Thảo nhíu mày nói.

"Tiểu nha đầu Tử Thảo, điều này ngươi sai rồi, ngươi tuy cũng là Thiên Tiên thế nhưng luận về đạo tâm e rằng còn thua kém Phù Phong" Ô Tiêu lắc đầu nói: "Về tâm kế thì ngươi lại càng thua xa hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà môn chủ không cho ngươi thống lĩnh một phương, ngươi còn cần phải rèn luyện thêm rất rất nhiều nữa…"

"Ta mà thua hắn?" Tử Thảo nổi giận.

"Ngươi đã trải qua được bao nhiêu kinh nghiệm sống chết trong đời?" Ô Tiêu Thiên Tiên lắc đầu: "Đối với Thiên Tiên chúng ta thì Tán Tiên không tính là cái gì, hoàn toàn chính xác là tới chín phần Tán Tiên đều không đáng để ý… thế nhưng, có một số ít Tán Tiên lại sống qua trăm vạn năm, với loại Tán Tiên này, họ đã lần lươt trải qua tam tai thiên kiếp, tâm ma xâm nhập.. cho nên đạo tâm của chúng vô cùng mạnh mẽ. Ngươi tuy thành tựu Thiên Tiên rất sớm, nhưng ngươi có sống lâu bằng chúng, số kiếp nạn trải qua bằng chúng không? Mặc dù thiên tư, ngộ tính của ngươi hơn xa bọn chúng, nhưng vì ngươi ít gặp kiếp nạn, nên không hẳn đạo tâm của ngươi hơn được bọn chúng. Ngươi xem, dưới nghiệp hỏa chi kiếp hắn vẫn có thể giữ sự tỉnh táo để trò chuyện cùng Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc được, ngươi có dám nói rằng ngươi làm được như hắn không?"

Tử Thảo khẽ giật mình.

Dưới nghiệp hỏa chi kiếp, tên yêu nghiệt Kỷ Ninh cũng chỉ có thể bảo trì được một tia lý trí mà thôi, trong khi đó Phù Phong Lão Ma lại có thể tỉnh táo nói chuyện, rõ ràng đạo tâm hơn kém nhau thấy rõ.

"Hy sinh mười tỷ phàm nhân để diệt trừ tên tuyệt thế yêu nghiệt Kỷ Ninh xem ra cũng đáng giá" Tử Thảo bỗng nhiên nói: "Lão gia hỏa, ngươi nói thử xem, đây có thể xem là thủ đoạn để đối phó Thiên Tiên được không?"

"Ngươi lại muốn tìm cái chết sao?" Ô Tiêu Thiên Tiên lắc đầu: "Một khi ngươi hạ lệnh làm việc này thì cũng xem như là chủ mưu, do đó cũng sẽ nhận lấy cái tội nghiệt lớn này. Lúc mười tỷ phàm nhân bị chết, nếu vận khí tốt, người thi hành sẽ nhận mấy trăm trượng tội nghiệt huyết quang quấn thân, vận khí kém, chỉ sợ nghiệp hỏa cũng sẽ trực tiếp buông xuống. Về phần người chủ mưu nhất định sẽ dẫn đến nghiệp hỏa chi kiếp, căn bản đây là thủ đoạn tự sát mà thôi."

"Hơn nữa, đúng là sẽ có một ít Thiên Tiên bình thường vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp, còn những Thiên Tiên có thực lực đạo tâm mạnh mẽ phần lớn cũng sẽ vượt qua. Còn về Chân Tiên Thiên Thần, mỗi một người đều là cường giả của tam giới ai cũng có khả năng vượt qua được nghiệp hỏa chi kiếp. Về Đạo Tổ thì không cần phải nói đến". Ô Tiêu Thiên Tiên cảm khái: "Cho nên thủ đoạn này, thực không đáng sử dụng".

"Tốt rồi, tên Kỷ Ninh kia bị nghiệp hỏa quấn thân, lại bị tên Thiếu Viêm Sửu kia đưa đến tuyệt địa trong hư không bên ngoài tam giới, cũng không còn là chuyện của ta quản được nữa. Ta đi trước đây!". Ô Tiêu Thiên Tiên lúc này đứng dậy, lại lấy thêm bình tiên nhưỡng cứ như vậy mà tiêu sái rời đi.

"Lão gia hỏa, lần này không tính, ngươi còn thiếu nợ ta hai lần đó." Tử Thảo hô lên.

"Yên tâm, ta không có xấu tính như ngươi" Giọng Ô Tiêu Thiên Tiên vang lên quanh quẩn trong đại điện nhưng người đã không còn trông thấy.

Tử Thảo nhìn vào chiếc gương đang hiện rõ cảnh quang ở Trần Ngọc sơn mạch lẩm bầm nói: "Ta chưa động thủ mà ngươi đã bị đưa vào tuyệt địa rồi, như vậy cũng là chuyện tốt, không cần ta phải xuất thủ"

Phía trong một tòa tháp.

Kể cả Thiếu Viêm thủy tổ, bảy gã Thiên Tiên đều đang tề tựu đông đủ trong đó… cách đó không xa lại là Phù Phong lão ma, Phù Phong lão ma đang khoanh chân ngồi, thân hình run lên nhè nhẹ, chung quanh hắn, nghiệp hỏa đã chuyển thành hư vô, lúc này nghiệp hỏa đã bước đến giai đoạn cuối cùng rồi.

"Đây là ngày thứ bảy mà Phù Phong chống đỡ nghiệp hỏa". Trong đôi mắt hẹp dài của Huyền Cơ Thiên Tiên tràn đầy vẻ mong chờ.

"Càng đến lúc cuối cùng lại càng nguy hiểm, hôm nay đã là ngày cuối, nếu vượt qua hắn sẽ sống sót, còn không vượt qua….." Thiếu Viêm lão tổ trầm ngâm lắc đầu nhưng bỗng nhiên hắn biến sắc nhìn chằm chằm vào Phù Phong lão ma.

Phù Phong lão ma vậy mà khí tức dần dần suy yếu đi. Chính là hồn phách khí tức dần tiêu tán.

"Chuyện gì vậy?"

"Sao mà khí tức lại yếu đi?"

Nguyên một đám Thiên Tiên cực kì lo lắng.

Đối với nghiệp hỏa bọn họ cũng biết rất ít, chỉ biết rằng nghiệp hỏa chi kiếp kéo dài trong bảy ngày, càng về sau càng đáng sợ hơn. Một khi vượt tới ngày thứ bảy, nghiệp hỏa sẽ chuyển thành hư vô, không thể nhìn mắt thường để thấy được nữa mà phải thăm dò bằng thần thức. Mặc dù không còn nhìn thấy được nghiệp hỏa quấn thân, nhưng vẫn bị thiêu đốt đau đớn vô cùng, phảng phất như đắm chìm vĩnh viễn trong ngọn lửa địa ngục.

"Tâm thức của hắn, là do tâm thức hắn đã yếu đi" Thiếu Viêm lão tổ nói: "Khi tâm yếu, khí tức cũng tự nhiên yếu đi, đến khi tâm chết thì….thần hồn cũng xem như bị đốt chết. Nghiệp hỏa thật đáng sợ, lúc trước khi nghiệp hỏa vừa mới buông xuống, đau đớn chỉ cần cứng rắn chịu đựng. Như vậy đạo tâm mạnh mẽ hay yếu đều có thể chống cự được. Nhưng chỉ cần nó từ từ thẩm thấu, liên tục thẩm thấu vào làm đạo tâm từ từ mà tiêu tán đi, giống như chủ động tự sát vậy!".

Khí tức Phù Phong lão ma ngày càng suy yếu.

Bảy gax Thiên Tiên bên cạnh khẩn trương vô cùng.

Hơn ba canh giờ sau.

Khí tức hoàn toàn biến mất.

"Oanh"

Khi khí tức hoàn toàn biến mất gần như không thể nhận ra, nhưng chỉ là trong thời gian mấy cái hô hấp, bỗng nhiên khí tức vọt lên, Phù Phong lão ma mở mắt ra.

"Qua được rồi" Phù Phong lão ma trầm giọng nói: "Nghiệp hỏa thật đáng sợ, chỉ e là so với Tam Tai Cửu Kiếp trăm vạn năm còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần, ta vậy mà vẫn sống được, không nghĩ lại trải qua, không nghĩ lại phải trải qua nghiệp hỏa chi kiếp này". Trong đôi mắt thâm trầm của Phù Phong vậy mà có chút buồn bã.

"Phù Phong" Thủy Viêm lão tổ hô lên: "Phù Phong, tỉnh táo lại"

"Lão tổ" Phù Phong liền nói: "Các vị lão tổ, Phù Phong ta đưa mười tỉ tộc nhân vào tử lộ, tội nghiệt này…."

"Được rồi, ngươi không những không có tội mà ngược lại còn có công lớn" Thủy Viêm lão tổ cười ha ha nói: "chỉ là mười tỷ phàm nhân mà thôi, chỉ cần tùy tiện di chuyển một tỷ người ở hai nơi khác đến, qua mấy chục năm lại sinh sôi nảy nở ra mà thôi… lần này có thể đối phó được với Kỷ Ninh là nhờ ở ngươi, ngươi đã không để ý đến bản thân, chấp nhận nghiệp hỏa quấn thân, hành động này có công lao rất lớn."

Phù Phong lão ma lúc này trầm giọng nói: "Lão tổ, tội nghiệt của ta hôm nay quá lớn, lại đúng vào thời điểm Tam Giới đang có nhiều biến động, nếu ta tiếp tục sống sẽ gây cho Thiếu Viêm tộc nhiều ảnh hưởng xấu, ta chuẩn bị sẽ chết đi tiến về U Minh phủ"

"Ừ" Thủy Viêm lão tổ gật đầu "Cũng tốt, người hôm nay đã bị tội nghiệt quấn thân, sau khi chết đến U Minh phủ sẽ bị trừng phạt đến tột cùng đau khổ trong Luyện Ngục và bị tra tấn không ngừng, đợi đến tương lai khi ngươi chuyển thế, ta chắc chắn sẽ tiếp dẫn ngươi quay về Thiếu Viêm tộc. Nếu là ngày xưa thì U Minh Địa Phủ còn có chút phiền phức, nhưng hôm nay, Xích Minh Đạo Tổ xây dựng lại tiểu Luân Hồi, Thập Điện Diêm Vương ở tiểu Luân Hồi này có chút nể mặt ta, ta sẽ vì ngươi mà an bài hết thảy mọi chuyện."

"Vâng" Phù Phong cung kính nói: "Đệ tử đi đây"

Phù Phong lão ma không chút do dự: "Xoạt". Một gốc Kim Liên nguyên thần chủ động tiêu tán; một nhân hình hồn phách bị nghiệp hỏa quấn thân, trực tiếp bay xuống tiểu Luân Hồi.

"Vèo" Thiếu Viêm lão tổ cũng lập tức tiến vào tiểu Luân Hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status