Mãng hoang kỷ

Chương 472: Bảy Thiên Thần xuất hiện


Từng vòng roi màu đen dần trói chặt Kỷ Ninh lại, hắn cắn răng cố gắng giãy dụa, nhưng không thể nào thoát ra. Kỷ Ninh vừa cảm thấy phẫn nộ vừa có một phần bi thương.

"Ta vốn tưởng rằng sau mười tám năm tu luyện, bản thân đã tiếp cận rất gần với Thiên Thần rồi, những chiến sĩ áo choàng tím đạt tới thực lực Thiên Tiên cực hạn kia ta đã không còn để trong mắt. Ai ngờ mới chỉ một hiệp, đã bị đối phương bắt lại rồi." Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn tên tướng quân mang áo choàng màu vàng cùng đám chiến sĩ áo choàng tím.

"Ha ha, nhìn tên dị tộc này, đến giờ vẫn còn kiêu ngạo bất tuân nữa."

"Hắn cho rằng đấu được với chúng ta thì có thể địch nổi tướng quân hay sao."

"Tướng quân đã sớm vượt qua Thiên cấp, chính thức đạt tới Thánh cấp rồi. Hơn nữa với tư cách là tướng quân của quân đoàn số một, trong Thánh cấp ngài cũng là số một số hai, làm sao tên dị tộc này có khả năng chống cự được."

Đám chiến sĩ áo choàng tím nghị luận.

Thánh cấp, tương đương với cấp độ Thiên Thần ở trong Tam Giới.

Ở thế giới Đoạn Giác này đó cũng là tồn tại có địa vị cực cao, có tư cách mang áo choàng màu vàng trên người, bất kể là trưởng lão ở Trưởng Lão điện hay là tướng quân thống lĩnh một quân đoàn, đều phải đạt cấp độ này! Mà với tư cách là tướng quân của quân đoàn Biên quân thường xuyên phải chiến đấu, lại là quân đoàn xếp hạng thứ nhất, đó tuyệt đối là chiến thần của thế giới Đoạn Giác, được vô số đồng tộc sùng bái kính ngưỡng!

"Giam hắn lại, mang về Thánh Điện." Tên tướng quân hạ lệnh.

"Vâng." Đám chiến sĩ áo choàng tím đáp, bọn chúng nhìn Kỷ Ninh đang bị trói bằng ánh mắt khinh thường xen lẫn thương hại. Năm tháng dài buồn chán đã khiến cho chiến sĩ thế giới Đoạn Giác có lòng căm thù với tất cả dị tộc.

"Trở về rồi."

"Thời gian quân đoàn số một chúng ta ở đây, thật là nhàm chán." Vô số chiến sĩ sừng cong vui mừng khôn siết. Mười tám năm này, thật sự là quá nhàm chán với trăm vạn chiến sĩ sừng cong.

Ầm ầm ~~

Chiến thuyền màu vàng từ xa bay tới.

Tên tướng quân cầm ngọn trường tiên trói Kỷ Ninh kéo đi. Gã nhìn Kỷ Ninh rồi nói :"Thực lực của ngươi không tệ, ít nhất thì kiếm thuật của ngươi cũng gần đạt tới Thánh cấp rồi. Chỉ đáng tiếc là ngươi gặp phải ta."

Kỷ Ninh nhìn thoáng qua gã, rồi không để ý nữa.

Chính hắn cũng biết, Xích Minh Cửu Thiên Đồ tầng mười bảy phối hợp với Trích Tinh Thủ tầng bốn, có tâm lực cấp độ Chúa Tể gia trì và kiếm lực phụ trợ, mới miễn cưỡng đạt tới ngưỡng cửa Thiên Thần. Thế nhưng rất nhiều Thiên Thần mạnh hơn hẳn so với ngưỡng đó, như tên tướng quân áo choàng vàng này cũng rất mạnh mẽ.

Đột nhiên.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Không hề có dầu hiệu nào báo trước, xung quanh Kỷ Ninh đột nhiên xuất hiện bảy bóng người có khí tức cuồng bạo mạnh mẽ. Khiến Kỷ Ninh lập tức biến sắc, không khỏi quay đầu lại nhìn. Nhìn qua trong số bảy người mang khí tức ngập trời này thấy có lão giả đầu hói mắt híp lại, có thiếu niên mang vẻ mặt ôn hòa, có cô gái xinh đẹp lông mi trắng như tuyết…

"Hồng Tuyết tiền bối?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

Trong số đó có một gã nam tử cao lớn tóc đỏ, mặc áo giáp màu vàng, đúng là vị Thiên Thần tóc đỏ mà Kỷ Ninnh đã từng gặp.

Bảy người này mang khí tức cường đại như nhau, đều có cấp độ giống nhau.

"Cái gì!" Tên tướng quân đang dùng trường tiên trói Kỷ Ninh vừa nghiêng đầu qua cũng nhìn thấy bảy người xuất hiện, sắc mặt gã đại biến, "Các ngươi là ai!"

Nguy hiểm!

Từ trong nội tâm gã một cảm giác nguy hiểm tuôn ra mãnh liệt, đồng thời gã cũng không nghĩ ra làm sao bảy tồn tại cường đại này lại đột nhiên đi tới lãnh địa hư không của thế giới Đoạn Giác.

"Ha ha ha…" Trong số bảy người xuất hiện xung quanh Kỷ Ninh, một hài đồng đeo vòng cổ đột nhiên cất tiếng cười lớn, đồng thời thân hình hắn lớn vọt lên, trong nháy mắt từ chỗ nhỏ bé bằng Kỷ Ninh đã biến cao tới vạn trượng. So với những chiến sĩ thế giới Đoạn Giác còn to lớn hơn.

Hài đồng cao vạn trượng cười ha ha, đôi mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện cột sáng màu vàng.

"Kim Diễm Thần Quang!"

Hài đồng cất cao giọng hô.

Ánh mắt hắn quét qua bốn phương tám hướng… xôn xao ~~~ chỉ thấy hai cột sáng bắn ra từ hai con ngươi bao phủ trọn vẹn phương viên mười vạn dặm. Ánh mắt đảo qua chỗ nào, đám chiến sĩ sừng cong, chiến sĩ áo choàng đen đứng chỗ đó đều phát ra tiếng kêu rên thống khổ. Cả đám bọn chúng tựa như tuyết trắng bị hòa tan dưới ánh mặt trời, chỉ là tốc độ hòa tan vô cùng nhanh.

"Không."

"Đau!"

"Đây là gì."

Thần quang từ hai con ngươi bao phủ mười vạn dặm, những nơi thần quang đi qua, đám chiến sĩ sừng cong đều không thể chống cự, bị hòa tan chết đi.

Ánh mắt này quét qua đã khiến cho hơn vạn chiến sĩ sừng cong mất mạng…

"Cái này, cái này, cái này..." Tên tướng quân hoảng sợ, lập tức hạ lệnh, "Nhanh, bố trí chiến trận."

"Vâng." Tám trăm linh một tên chiến sĩ áo choàng tím lập tức tỉnh ngộ. Muốn bố trí chiến trận cường đại nhất định phải cần bọn chùng làm đầu lĩnh! Một chiến trận nhỏ cần một tên chiến sĩ áo choàng đen và mười tên chiến sĩ sừng cong bình thường, chiến trận cỡ trung thì cần một tên chiến sĩ áo choàng tím, trăm tên chiến sĩ áo choàng đen và một ngàn tên chiến sĩ sừng cong bình thường.

Còn đại trận cường đại nhất.

Cần có một tên tướng quân, trăm tên thống lĩnh, vạn tên chiến sĩ áo choàng đen và mười vạn tên chiến sĩ sừng cong bình thường liên hợp! Cho nên đám chiến sĩ áo choàng tím bọn chúng phải đi làm đầu lĩnh, nếu không một đám ô hợp kia không có cách nào chống cự lại thần quang đáng sợ kia.



Hài đồng vừa ra tay, ánh mắt quét qua mười vạn dặm.

"Muốn đi?" Cô gái xinh đẹp có lông mi trắng hóa thành một đạo bạch quang, từ trong hư không bỗng xuất hiện một con bọ cạp cực lớn, toàn thân trắng như tuyết, nó sừng sững như một hòn đảo lớn, dài tới vạn dặm. Khuôn mặt của nó lại mang dáng vẻ của một cô gái Nhân tộc, đồng thời lại còn có lông mi màu tuyết trắng phiêu đãng, quỷ dị.

Bọ cạp tuyết lớn vạn dặm, vọt tới một cái đã lao vào giữa tám trăm linh một tên chiến sĩ áo choàng tím kia.

Cặp lông mi màu tuyết trắng phiêu đãng lớn lên còn hơn cả đuôi của bọ cạp. Một đạo lông mi biến thành vô số sợi tơ trắng li ti, quấn quanh những chiến sĩ áo choàng tím kia, những tên may mắn vội tản ra bốn phương tám hướng chạy trốn. Lúc con bọ cạp tuyết xuất hiện, bọn chúng ở khoảng cách khá xa nên mới có thể chạy trốn được một phần.

Tám trăm linh một tên chiến sĩ áo choàng tím, trong nháy mắt đã có hơn sáu trăm tên bị những sợi lông mi kia quấn chặt lấy!

"Xuy xuy xuy~~" Trong tích tắc khi bị lông mi quấn lấy, trên người đám chiến sĩ áo choàng tím xuất hiện băng sương, sau đó giống như một khối băng bị vỡ vụn ra, bị những sợi lông mi giống như tơ trắng kia cắt vỡ vụn, tâm hạch trong thể nội bị nát, lập tức mất mạng.



Nói thì chậm.

Thật ra từ lúc bảy người này vừa xuất hiện, hài đồng và cô gái xinh đẹp mặc giáp đen cũng đồng thời ra tay, lập tức hủy diệt. Việc này khiến cho tên tướng quân hoàn toàn nổi giận.

"Dị tộc, đáng chết!"

Tên tướng quân bỏ mặc Kỷ Ninh, hóa thành một đạo ánh sáng, lao thẳng tới chỗ hài đồng vao vạn trượng kia.

Hài đồng nhìn tên tướng quân cười ha ha.

"Keng."

Hài đồng cầm cái vòng cổ trên tay nện tới.

Bốn cánh tay của tên tướng quân vung trường tiên lên, trường tiên hóa dài mười vạn trượng, điên cuồng quấn chặt cái vòng đeo cổ.

"Thật đúng là cũng có vài phần thực lực." Hài đồng kéo lại một cái, lại không thể mở ra.

"Hừ."

Thiên Thần tóc đỏ nhìn cảnh này, lập tức hừ một tiếng, cây trường thương trong tay đâm mạnh về phía trước.

"Ầm ầm ~~~~ "

Một thương đâm ra, trong hư không xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, trung tâm của vòng xoáy chính là mũi thương.

"Không tốt." Tên tướng quân lập tức cảm nhận được nguy cơ cực lớn, gã có một loại cảm giác, tên gia hỏa tóc đỏ kia… nếu so với tên hài đồng và cô gái bọ cạp thì cường đại hơn rất nhiều, thậm chí có khả nắng lấy mạng hắn.

"Trốn." Tướng quân không còn ý niệm tiếp tục chống cự.

Chỉ một tên tóc đỏ này đã khiến gã cảm thấy không thể ngăn cản rồi, chứ đừng nói tới bên cạnh còn có thêm sáu tên địch nhân đáng sợ không hề yếu hơn gã.

"Xoát."

Thời gian dường như hỗn loạn.

Tên tướng quân chỉ cảm thấy khẽ giật mình, gã cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, giữa ngực đang có một mũi thương cực lớn đâm xuyên qua, tâm hạch của gã cũng bị đâm nát hoàn toàn.

"Ta, ta chết đi?" Gã không thể tin.

Gã nào đâu biết rằng, đệ nhất chiến tướng dưới trướng Tam Thọ đạo nhân, "Hồng Tuyết", ở thế giới thượng cổ Bàn Cổ cũng đã có uy danh hiển hách, trong số Thiên Thần cũng là tồn tại đỉnh tiêm nhất.

"Tóc đỏ, tiểu tạp chủng dị tộc này đâu cần ngươi phải ra tay, chúng ta còn chưa nhúc nhích gì đây này." Thiếu niên ôn hòa bất đắc dĩ nói.

"Ta còn đang chuẩn bị đại chiến một phen thật hay với hắn, ngươi thoáng cái lại giết hắn mất rồi." Hài đồng cũng nói.

Còn Kỷ Ninh thì sững sờ nhìn nãy giờ.

Ông trời!

Mình vốn đã tuyệt vọng.

Đột nhiên lại xuất hiện bảy người này, đều quá cường đại, đây mới chính thức là thực lực Thiên Thần sao? Hoàn toàn không cùng một cấp độ với Thiên Tiên. Chỉ sợ phải có hàng trăm, hàng ngàn Thiên Tiên hình thành nên đại trận mới có thể ngăn cản một phen.

"Hồng Tuyết tiền bối." Kỷ Ninh hô lên.

Hồng Tuyết nhìn Kỷ Ninh nở nụ cười.

Bởi vì tóc hắn màu đỏ, cho nên một số hảo hữu chi giao thường hay gọi hắn là "tóc đỏ", thật ra tên hắn là Hồng Tuyết, thương pháp hắn sáng chế ra cũng được đặt tên là "Hồng Tuyết".

"Tranh thủ thời gian đi, bây giờ không phải là lúc đùa," Hồng Tuyết Thiên Thần nói, "Nhanh chóng giết sạch bọn chúng rồi chúng ta tìm cách rời khỏi vực Tịch Diệt này."

"Được."

"Ừ."

Đứng đầu trong bảy người bọn họ, chính là Hồng Tuyết Thiên Thân.

Lúc Hồng Tuyết đi theo Tam Thọ đạo nhân, tâm tính hắn thận trọng mà thực lực lại rất cường đại nên có khả năng phục chúng.



Thế giới Đoạn Giác, Trưởng Lão điện.

"Cái gì."

"Những tên dị tộc này từ nơi nào đến?"

"Không thể nào."

Chín trưởng lão vốn đang nhàn nhã quan sát hình ảnh trong gương, bây giờ toàn bộ đều chấn kinh. Tên Nhân tộc kia đã bị tên tướng quân bắt sống, ai ngờ đột nhiên xuất hiện bảy tên thần bí này… Dùng thực lực mang tính áp đảo tàn sát chiến sĩ của bọn chúng. Ngay cả vị tướng quân của quân đoàn số một xếp hạng đỉnh tiêm ở thế giới Đoạn Giác, khi đối mặt với tên địch tóc đỏ kia lại bị giết chỉ trong một chiêu.

Việc này khiến cho bọn họ kinh sợ, thậm chí là hoảng sợ.

Bọn họ tuy là trưởng lão, nhưng cũng chỉ là Thánh cấp giống tên tướng quân kia… Mà bọn họ là thống lĩnh quản lý thế giới Đoạn Giác, chiến đấu tương đối ít, nếu chính thức sinh tử chém giết, chỉ sợ còn không bằng tên tướng quân kia.



Trong bóng tối vô tận, ba cỗ ý niệm va chạm.

"Cái gì."

"Thần Ma trong Tam Giới cũng tới!"

"Đáng chết."

"Phiến hư không kia đã sớm bị phong tỏa, bọn chúng không có cách nào trực tiếp đến, chỉ có một khả năng. Chính là đám Thần Ma này vẫn ở bên trong bảo vật không gian mà tên Nhân tộc kia mang theo, mà trước giờ bọn chúng không ra tay, chỉ đến khi chúng ta bắt sống tên Nhân tộc này, bọn chúng nhịn không được mới ra tay."

"Bảy tên Thần Ma này đều có cấp độ Thiên Thần, tên tóc đỏ kia thì mạnh hơn chút, ngay cả hài nhi Hoàn Hải Bố cũng lập tức bị giết chết. Trong hồi đại chiến trước kia, ở cấp độ Thiên Thần cũng không có mấy tên đáng sợ như thế."

"Chúng ta đích thân ra tay, giết chết bọn chúng."

"Đươc."

Ba vị Mẫu Hoàng đều toát ra sát cơ vô tận.

Quyển 16: Vực Tịch Diệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status