Manh phi đãi gả

Chương 115


Edit: Boringrain

Trời dần lên.

Những cánh sen thêu trên bức rèm nhung đã thôi lay động…

Thủy Băng Tuyền rã rời nhắm nghiền hai mắt, vùi đầu vào ngực Giang Dĩ Bác lặng nghe dư âm của những đợt sóng tình còn đọng lại…

Bàn tay rắn rỏi của Giang Dĩ Bác nhẹ ve vuốt trên bờ vai trắng ngấn, thi thoảng lại không an phận trượt xuống đôi gò bồng đầy đặn, lưu luyến cảm giác lạ lẫm khi những vết chai sần chạm vào làn da mềm mại của nàng. Tay kia không ngừng xoa trên tấm lưng mịn màng nhễ nhại mồ hôi.

Thân người Thủy Băng Tuyền run lên trong từng cái chạm tay ấy, giọng nói mơ màng: “Thiếp mệt rồi.” Nam nhân này quả là lòng tham vô đáy, ép nàng đến mức xương khớp toàn thân rệu rã như muốn vỡ vụn, ngay đến mí mắt cũng không tài nào nhấc lên nổi.

“Ha…ha…” Tiếng cười trầm không lấp nổi sự thỏa mãn của Giang Dĩ Bác vang lên bên tai, kèm theo đó là nụ hôn âu yếm lên bờ môi sưng mọng của nàng. Đã bao lâu hắn ôm người phụ nữ mình hằng khao khát mà phải kiềm chế, nay vừa chạm vào nàng, trái tim liền tan chảy sau lửa tình, không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa.

“Ai học võ cũng sung mãn như chàng ư?” Thủy Băng Tuyền vẫn không thôi lườm nguýt. Cả đêm này, nàng không nhớ nổi hắn đã muốn mình bao lần, chỉ biết đã mệt gần xỉu mà hắn vẫn cứ quấn quít không tha…

Giang Dĩ Bác cười đáp: “Việc này vốn chẳng liên quan gì đến võ học cả! Có điều…”

Hắn chớp mắt, nhìn người phụ nữ uể oải trong lòng, khẽ cắn tai nàng, giọng đầy tà tứ: “Có thể khiến cho nương tử mệt chết là vinh hạnh của vi phu.”

Đó là điều tự mãn lớn nhất của nam nhân khắp thiên hạ. Huống chi hắn yêu nàng, khao khát nàng, lại phải kiềm chế, lâu ngày hỏa dục lớn dần, nếu còn không tìm người dập hỏa, e hắn tự thiêu chết bản thân mất. Mà người duy nhất hắn cần, chỉ mình nàng mà thôi.

Ngón tay thon dài của Thủy Băng Tuyền bắt đầu táy máy vẽ vòng tròn trên khuôn ngực cường tráng của Giang Dĩ Bác, tà tâm khiêu khích.

Cả người Giang Dĩ Bác liền căng cứng, giọng run run: “Tuyền… Tuyền… Nhi…”

“Sao nào, cả buổi tối chàng như hổ đói muốn giết chết người ta? Giờ lại sợ ư?” Thủy Băng Tuyền không buồn mở mắt, giọng điệu mềm mại như nước, yêu kiều mị hoặc không gì sánh nổi.

Đôi mắt đang sáng rỡ của Giang Dĩ Bác tức thì tối lại, trầm ám màu dục vọng, phà hơi trêu chọc bên tai nàng: “Xem ra, nàng vẫn chưa mệt đến không dậy nổi? Vi phu thật là thất trách.” Dứt lời, nháy mắt, Thủy Băng Tuyền lại bị hắn đè dưới thân…

Cảm nhận được hơi thở gấp gáp cùng khí thế xâm chiếm bức người của hắn, Thủy Băng Tuyền vội xuống giọng, rền rỉ: “Đừng mà, thiếp đầu hàng, chàng tha cho thiếp đi.” Nàng chẳng qua muốn chọc hắn chút thôi, dè đâu hắn bụng không có đáy, ăn kiểu chi cũng chẳng no, còn muốn xắn tay tiếp tục ra trận? Chỉ khổ thân nàng, đến mí mắt cũng mở không ra thì hôm nay đừng mong xuống giường nổi…

“Giang Dĩ Bác, chàng miệt mài quá độ rồi đó.”

Giang Dĩ Bác tới tấp thả những nụ hôn lên khắp thân thể nàng, tà tứ đáp: “Là vì ai đó quá mê người thôi!” Bay tay cuồng dã không ngừng vuốt ve trên những đường cong quyến rũ, làn da trắng noãn mịn màng, khiến hắn lưu luyến không nỡ rời, vừa nói, hắn vừa làm càn đưa tay xuống đôi chân ngọc ngà…

“Ngừng… ngừng lại… xin chàng đó… thiếp chịu không nổi rồi…” Thủy Băng Tuyền giơ tay chặn đứng đôi bàn tay càn rỡ của hắn, nhưng lại bị hắn đảo thế giữ chặt một bên.

“Không chịu nổi ư? Chẳng phải nàng vẫn còn sức đó sao?” Giọng nói đầy ám muội vang bên tai Thủy Băng Tuyền, tay hắn vẫn không ngừng xao động…

“Oe… oe…” Phía bên kia giường, Tiểu Miêu ngọa nguậy làm hai người nhất thời giật mình. Giang Dĩ Bác bật cười khe khẽ, vùi gương mặt tuấn mỹ vào ngực Thủy Băng Tuyền, phiền muộn nói: “Con kháng nghị rồi.”

Suốt đêm, bọn họ vận động kịch liệt là thế, mà Tiểu Miêu cũng chưa hề thức giấc một lần, bây giờ khóc thế này, hẳn là đói bụng rồi…

Thủy Băng Tuyền giơ tay véo mạnh kẻ đầu têu trên người nàng, đẩy hắn ra: “Đi bế Tiểu Miêu đi, con đói rồi.”

Tiểu Miêu, đứa trẻ này, nàng không biết phải nói sao nữa, an tĩnh đến kỳ quái, giờ giấc lại quy củ hệt quân đội. Chẳng nhẽ đứa bé ba tháng tuổi nào cũng như nó? Ngoại trừ lúc đói bụng mới oe oe vài tiếng ra hiệu, còn đâu thì ngủ khì không lại cứ mở mắt xoay đông xoay tây nhìn ngó xung quanh…

Tiểu Miêu mơ mơ màng màng được Giang Dĩ Bác bế gọn trong tay, Thủy Băng Tuyền toàn thân suy kiệt cũng không mở mắt nổi, chỉ nghiêng người qua, vỗ nhẹ lên cánh tay ngọc: “Đặt con lại đây.”

Vừa vào lòng nàng, Tiểu Miêu ngay tức khắc cảm nhận được mùi hương của mẹ mình, theo bản năng tìm đến suối nguồn căng tròn, kề miệng vào bú…

Giang Dĩ Bác đứng cạnh nhìn mẹ con nàng, đáy mắt ấm áp nhu tình, trong mắt hắn, hình ảnh đẹp đẽ nhất trên thế gian, cũng đến nhường này mà thôi…

Tiếp nhận và dẫn dắt Giang gia đi lên vị trí người người mơ ước, tiền tài, quyền lực, hắn không thiếu gì cả. Những tưởng cả đời này hắn sẽ ngạo nghễ nhìn thế nhân kẻ tranh người đấu, lạnh lùng trông thế gian phù phiếm hồng trần. Nhưng gặp nàng, người phụ nữ khiến hắn khát khao, mơ ước, hắn mới biết rằng, hóa ra, sự ưu ái lớn nhất mà ông trời dành cho mình chính là đây.

Tiểu Miêu bú no, liền xoay người ngủ tiếp. Giang Dĩ Bác bế con lên, giọng tâm tình thắm thiết: “Tuyền Nhi, có nàng và con, đời này ta đã mãn nguyện rồi.”

Thủy Băng Tuyền nhoẻn cười: “Chàng mãn nguyện sớm thế ư? Cưới được thiếp e còn gian nan lắm đó.” Nói vậy thôi, chứ hai năm sau, dù là ông trời cũng không thể ngăn họ thành thân!

Giang Dĩ Bác bèn hấp háy mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Máu tươi làm kiệu, xương trắng lót đường.”

Thủy Băng Tuyền hơi hé mắt, đôi mắt phượng sáng lấp lánh như vì tinh tú xa xa phía chân trời, hàng mày cong khẽ nhích, môi uốn nét tươi cười: “Thiếp sẽ đợi xem.”

Giang Dĩ Bác quàng tay ôm nàng, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “E giờ ta đã không thể lấy tĩnh chế động thêm nữa rồi.” Khi no ấm của dân chúng Bắc cảnh không còn là vấn đề, thì đó cũng là điểm cuối cùng trong giới hạn của Trữ Thiên Kỳ. Tin rằng hắn tuyệt đối sẽ không mặc cho Tuyền Nhi phát triển Bắc cảnh hơn nữa.

“Từ sau chuyện Độc cốc và Trầm gia, Trữ Thiên Kỳ đã bắt đầu đề phòng rồi. Thiếp đoán, sắp tới đây, hắn sẽ tìm mọi cách buộc thiếp hồi kinh.” Thấy Bắc cảnh có cuộc trở mình ngoạn mục, Trữ Thiên Kỳ hẳn cũng như đứng đống lửa ngồi đống than, lo lắng không yên. Bởi lẽ, đất phong lớn mạnh phồn vinh chẳng khác nào con ngựa chiến trở chứng bất kham, sớm muộn gì cũng hất văng kẻ cầm cương cưỡi trên lưng nó.

“Hắn vẫn chưa lập hậu.” Lời nói đơn giản, chừng như vô tâm, nhưng giọng điệu sặc mùi thù địch, sắc mặt đanh lại, đã tố cáo tâm trạng Giang Dĩ Bác lúc này. Trữ Thiên Kỳ lại dám tơ tướng đến người phụ nữ của hắn ư?!

Thủy Băng Tuyền nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Giang Dĩ Bác, trong ánh mắt giao nhau là sự tương liên thấu hiểu. Nàng cười nói: “Vậy chẳng phải Trữ Thiên Khang càng có nhiều lợi thế sao?” Gặp Phật giết Phật, gặp ma giết ma, đó từ lâu đã là nguyên tắc làm người của nàng.

“Vậy ta hồi kinh trước, chuẩn bị mọi thứ đón nàng về.”

“Ừ, chờ thiếp thu xếp xong xuôi, thánh chỉ của Trữ Thiên Kỳ hẳn cũng tới nơi. Chúng ta đưa Tiểu Miêu hồi kinh một thời gian, đợi sóng yên biển lặng, ta lại về ở luôn Bắc cảnh.”

Nàng lựa chọn Trữ Thiên Khang, đồng ý giao Bắc cảnh cho hắn, tạo bàn đạp giúp hắn lật đổ Trữ Thiên Kỳ, nhưng đến một ngày hắn công thành danh toại, thuận lợi đăng cơ, thì Bắc cảnh phải được trả về lại cho nàng. Ấy là thỏa thuận giữa họ, cũng là điều kiện duy nhất của nàng.

Giang Dĩ Bác trở lại bộ dáng ung dung thong thả, gương mặt tuấn mỹ khoát thêm vẻ cười cợt bông đùa: “Ta vừa về đã phải đi lại, nàng có nhớ ta không?”

Nói đoạn hai tay cũng bắt đầu chộn rộn không an phận.

Thủy Băng Tuyền tà tứ nghiêng đầu nhìn hắn. Lúc trước, nàng đã hứa sẽ bồi thường cho hắn, vả chăng thi thoảng miệt mài một chút cũng không có gì ghê gớm cả.

Nàng tức thì xoay người, đảo thế, lần này không phải là hắn ép nàng, mà sẽ do nàng chủ động… Bên trong màn, lại là cảnh xuân vô hạn!

……

Ánh dương ấm áp soi rạng trên con đường lớn nhộn nhịp, quầy hàng san sát.

Sớm tinh mơ, đường lớn này đã tấp nập người qua kẻ lại, chộn rộn nói cười, chen chúc xếp hàng từ tận xa tít tắp. Trong đám đông ấy, cũng có vài tiểu thương ngoại lai, nhưng phần đa vẫn là bách tính trong vùng.

Hôm nay là ngày đầu tiên phủ nha phân đất. Cơ hồ dân chúng Bắc cảnh đều tựu tập cả về đây, nô nức như trẩy hội.

Giờ này năm ngoái, ai dám nghĩ đến chỉ một năm sau, mảnh đất cằn cỗi từ lâu đã bị ông trời ruồng bỏ, đè nặng lên những tấm lưng còm rệu rã từ đời ông cha đến đời con, hằn sâu vết nhăn nhọc nhằn trên những gương mặt đói khổ lại trở thành niềm hy vọng mới của tất cả mọi người?

Những thứ họ có bây giờ, và sẽ có vào mai sau, không phải do ông trời, mà là Bắc Vương phi ban tặng!

Bỗng từ xa vang đến tiếng hô: “Bắc vương phi giá đáo, thế tử giá đáo.” Tức thì, không ai bảo ai, đoàn người xôn xao đều im phăng phắc, cung kính quỳ xuống đất hô vang: “Vương phi vạn an, thế tử vạn an.”

Thủy Băng Tuyền bế theo Tiểu Miêu thong thả đi tới, phía sau nàng có Thu Nhi, Cảnh Trúc, còn có Hồng Hồ và Hắc bạch lưỡng ưng một bước không rời.

Thấy Tiểu Miêu vẫn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh với vẻ hiếu kỳ lạ lẫm, nàng nở nụ cười hài lòng nhẹ nhõm, chỉ sợ nó bị đám đông làm cho hoảng sợ.

“Mọi người đứng dậy cả đi.”

“Tạ ơn Vương phi!” Dân chúng bắt đầu lục tục đứng dậy, không hề nhiều lời mà tự giác xếp vào hàng.

Lúc này, Trữ Hy mới dẫn đầu những người trong phủ nha, Sở tướng quân, Cao Nho An, hai người Triệu, Lý tiến lại chắp tay hành lễ: “Tham kiến Vương phi, than kiến thế tử.”

“Không cần đa lễ, bình thân đi.” Thủy Băng Tuyền ôn hòa cười nói.

“Sở tướng quân, ngươi điều động bộ khoái ra duy trì trật tự ngoài này.”

“Dạ.”

“Trữ quận vương, Cao tiên sinh, bắt đầu đi.”

“Dạ.”

Thế là mọi người nhanh chóng bắt tay vào vị trí riêng của mình. Trữ Hy đứng trước cổng lớn, hô to: “Bắt đầu.”

Theo lời hô của hắn, bộ khoái hai bên liền châm hàng pháo dài…

Trống chiên rình rang đinh tai nhức ốc, hòa vào tiếng pháo nổ râm ran rộn ràng, mở đầu cho một thời phồn hoa thịnh thế…

Thủy Băng Tuyền lấy tay bịt kín tai Tiểu Miêu, rảo bước vào nội đường…

……

Bảy ngày sau

Thủy Băng Tuyền lật qua lật lại tập giấy trong tay, thầm gật gù tán thưởng… Đêm qua, nàng đã xem xong số sổ sách này, tất cả đều vô cùng rõ ràng, dễ hiểu.

“Nhân khẩu tổng cổng mười hai vạn ba nghìn tám trăm sáu mươi mốt người, các nông hộ đều đã nhận phần đất theo đầu người.” Trữ Hy đứng dậy báo cáo kết quả công việc mấy ngày nay.

Thủy Băng Tuyền khẽ nhịp tay lên mặt bàn, chừng như đang cân nhắc tính toán gì đó, đoạn ngẩng đầu nói: “Trữ Hy, huynh cho dán cáo thị, nói phủ nha khuyến khích sinh con, số trẻ mới sinh được các thôn làng báo lên phủ nha ở các địa phương, rồi trình lên Tân thành. Nông hộ có thêm trẻ sẽ được phân thêm đất, phát thêm 5 lượng bạc trợ cấp.”

Bắc phương rộng lớn như này, lại chỉ có mười hai vạn dân, đủ thấy được cảnh sống trước kia cùng cực gian khổ đến nhường nào. Cứ theo như diện tích Bắc cảnh hiện nay, chí ít nhân khẩu cũng phải được trăm vạn người mới là bình thường. Con số mười hai vạn, thật khiến người nghe phải kinh hãi!

Trữ Hy sửng sốt ngầng đầu lắp bắp: “Chuyện này…” Còn ý tưởng táo bạo nào sẽ nảy ra trong cái đầu nhỏ bé của nàng nữa đây? Mỗi đứa trẻ mới sinh được cấp 5 lượng bạc? Phụ mẫu lại được nhận thêm đất? Không phải… sẽ khiến người ta thi nhau sinh con sao?

Phớt lờ vẻ kinh ngạc của Trữ Hy, Thủy Băng Tuyền nói tiếp: “Điều quan trọng hơn cả, là một khí đã nhận bạc trợ cấp, phụ mẫu nhất định phải tận tâm nuôi dưỡng con cái, tuyệt đối không được để bất cứ đứa trẻ nào chết non. Từ ngày mai, dân chúng Bắc cảnh đều có thể đến Từ tề đường xem bệnh, tiền thuốc thang do phủ nha chi trả. Cụ thể thế nào, Cao tiên sinh, ngươi hãy tính toán với bên Từ tể đường đi.”

Trữ Hy trợn tròn mắt, cố gắng tiêu hóa những điều Thủy Băng Tuyền vừa nói. Suy nghĩ ấy, ý niệm ấy đối với hắn mà nói, thật sự là một đả kích. Theo cách đó, chẳng những số lượng nhân khẩu sẽ gia tăng đáng kể, mà địa vị của nàng trong lòng dân chúng cũng được nâng đến tầm tối cao, là vị thần mà không ai có thể sánh bằng.

Cao Nho An đứng cạnh kích động đến rớm nước mắt, dập mạnh đầu gối xuống nền mà rằng: “Thuộc hạ thay mặt cho hơn mười hai vạn dân Bắc cảnh, cảm tạ đại ân đại đức của người.”

Thủy Băng Tuyền lại chỉ cúi đầu, bâng quơ đáp: “Cao tiên sinh đứng lên đi, việc nên làm thôi.” Nàng tận lực vì Bắc cảnh, chẳng qua cũng vì chừa lại đường lui cho mình và Tiểu Miêu sau này. Dân chúng Bắc cảnh thế hệ này, hay những thế hệ sau, sẽ là sức mạnh, bức tường thành vững chãi không thể phá bỏ, bảo vệ con nàng.

Được lòng dân được cả thiên hạ. Nàng không có tham vọng với hai chữ ‘thiên hạ’ rộng lớn ấy, chỉ cầu ‘lòng dân’ là đủ. Nàng muốn, khi đã trưởng thành, Tiểu Miêu với Bắc cảnh sẽ là một, gắn bó cả về tình cảm lẫn lợi ích.

Về phần công nghiệp, nếu Trữ Thiên Kỳ đã cố kỵ, tạm thời nàng sẽ gác sang bên. Nhưng khi can qua dẹp yên, Bắc cảnh nhất định sẽ một bước lên tận cao xanh, để ngay Trữ Thiên Khang, cũng phải xem nơi này là trân bảo.

“Tạ ơn Vương phi.” Cao Nho an đã lúi húi đứng dậy, mà vẫn không ngớt lời cảm tạ.

“Nói xem chuyện tiền nong thế nào rồi?” Xây xong mấy công trình lớn, hẳn tốn không ít của cải, bạc tiền. Nhưng qua hai lần đấu giá, số bạc còn lại vẫn còn dư dả lắm.

Cao Nho An tức thì nghiêm nét mặt, khom lưng báo: “Bẩm vương phi, tính cả nguyên vật liệu và phí tổn ăn mặc của dân chúng, xây tường thành công sự hết sáu trăm bốn mươi sáu vạn lượng bạc, quan đạo hết bảy trăm mười tám vạn lượng bạc…”

Hắn còn định kể thêm chi tiết, nhưng Thủy Băng Tuyền đã kịp thời giơ tay ngăn lại. Những điều này, trong sổ sách đều đã ghi rõ ràng, nàng cũng đã đọc qua, nên vừa nãy mới dám mạnh miệng tuyên bố thưởng bạc cho gia đình sinh thêm con…

“Ngươi phát cho xưởng pháo hoa một trăm vạn lượng bạc, yêu cầu bọn họ đẩy nhanh tốc độ sản xuất, cuối năm nay chúng ta nhất định phải đánh một mẻ lớn.” Xưởng cũng đã dựng xong, cũng nên phát huy tác dụng rồi.

“Dạ.”

“Tiếp tục tuyển chọn nhân công, không phân biệt nam nữ, nhưng phải là người Bắc cảnh.” Chỉ cần khéo an bài, trước mắt mười hai vạn nhân khẩu hẳn cũng đủ dùng.

Thoáng thấy nét chần chờ, khó xử trên mặt Cao Nho An, Thủy Băng Tuyền tức thì trừng mắt, lạnh giọng hỏi: “Sao? Phụ nữ thì không được ư?”

“Thuộc hạ không dám.” Cao Nho An tức khắc cúi đầu nhận sai. Ai bảo phụ nữ không được việc? Vương phi chính là tấm gương sống điển hình đấy thôi.

“Làm ăn với các thương hộ, ngươi cứ việc ứng trước bạc cho họ.” Thủy Băng Tuyền lại nhếch môi, nhàn nhạt nói.

“Dạ”

“Được rồi, lui cả đi. Ai làm việc nấy!” Nói xong, nàng đứng dậy rảo bước vào nội đường. Từ xa đã nghe tiếng trẻ con khóc thoang thoảng.

Chân bước nhanh hơn, nàng băng qua hậu viện, đẩy mạnh cửa vào phòng, lạnh giọng hỏi: “Sao vậy?”

Thấy dáng vẻ luống cuống khổ sở của Hồng Hồ, Đồng Nhi và Thu Nhi, lại liếc sang Tiểu Miêu trong nôi đang quấy khóc không ngừng. Biết con đói rồi, nàng liền dịu giọng bảo: “Các ngươi lui ra đi.”

“Dạ”

“Đợi đã. Hồng Hồ, ngươi ra ngoài chọn bốn đứa trẻ nhanh nhẹn chừng 5 tuổi, hai trai, hai gái về đây.” Những đứa trẻ này, nàng sẽ tự mình dạy dỗ.

Hồng Hồ gật đầu: “Dạ.”

Thấy mấy người lục tục đi ra, Thủy Băng Tuyền cúi đầu nhẹ chỉ vào mũi Tiểu Miêu, nhoẻn cười: “Đói bụng ư? Tiểu Miêu nhà ta chỉ đói bụng mới lên tiếng thế này, không biết lớn lên rồi con sẽ thế nào nhỉ?…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status