Manh thê khó dỗ, thủ tịch cưng chiều vợ ngọt ngào

Chương 23: Chỗ này, không phải là nơi để trốn



Lưu tổng toét miệng cười, cúi đầu nhìn Tiêu Ý Ý say đến bất tỉnh nhân sự trong lồng ngực, cảm giác làn da này, quả thực chính là vưu vật, ông ta sớm đã ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đem Ý Ý lột sạch.

Ông ta hừ cười hai tiếng, miễn cưỡng đưa tay từ trên mặt Tiêu Ý Ý dời đi, lấy thẻ phòng.

Hai người đàn ông trung niên có dáng mập lùn ụt ịt, cách một người phụ nữ, mặc dù đã duỗi dài tay, cũng không thể duỗi thẳn. Lúc sắp lấy được thẻ phòng, bỗng nhiên thẻ rơi xuống đất.

Bọn họ đồng thời ngồi xuống tìm kiếm, vì đều đã uống nhiều rượu, cả người cứ lắc lư, đầu đụng phải nhau, thẻ phòng không thể nhặt lên được.

Lưu tổng lảo đảo đứng lên, kêu giám đốc Tô đi kiếm, thân thể ông ta còn chưa có đứng thẳng, người bên cạnh bỗng nhiên động đậy, còn chưa có phản ứng nào, một cái cái tát vang dội đánh vào trên mặt ông ta, đem Lưu tổng đánh cho hồ đồ, lui về phía sau vài bước.

Ông ta sững sờ, nhìn chăm chú bóng người con gái kia, đang nhanh chóng chạy tới đầu bên kia hành lang.

- Mẹ kiếp, cô ta không có say!

......

Ý Ý sợ hãi, chạy trốn rất nhanh, chuyển hướng, không gian không lớn không nhỏ, cô nhất thời thu lại không được, chân đá phải lọ hoa cao bằng nửa người, mảnh vỡ bắn tung tóe lên tay và lưng cô, cô không thời gian quản nhiều như vậy, cứ theo hướng lối thoát hiểm dưới lầu mà chạy.

Lại xuống tới lầu hai, là phòng ăn, chỉ cần nhiều người, hai người đàn ông này tuyệt đối không dám manh động.

Không nghĩ tới vừa mới bước vào xã hội, ông trời lại cho cô một bài học khủng bố như vậy, nếu nói là xã giao, chẳng qua là giám đốc chi nhánh đem nữ nhân viên dưới trướng mang đi ra ngoài ngủ với đối tác mà thôi.

Như thế để đổi lấy giao dịch, có thể sạch sẽ à.

Cô sợ hãi, nước mắt nhịn không được chảy ra, làm tầm nhìn mờ đi, để rõ đường, cô dùng sức lau đi, nhưng nước mắt cứ tuôn ra, cô lại lau, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh giống như mặt con mèo vậy.

Ý Ý sợ hãi, sợ đến hoang mang lo sợ, chạy ra hàng lang phía sau, trong lòng đột nhiên chìm xuống.

Tầng lầu này không phải phòng ăn bình dân, mà là chuyên phục vụ riêng khách hàng vip cao quý.

Cô quay đầu muốn chạy ngược lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lưu tổng hùng hùng hổ hổ, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Trái tim cô muốn nhảy tới cuống họng, đặt tay trên một cánh cửa, không có suy nghĩ nhiều đẩy cửa đi vào, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy bóng người Lưu tổng chạy tới.

Nguy rồi, bị phát hiện!

Cô lập tức đem cửa khóa lại, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, miệng há hốc thở dốc, lòng bàn tay cô dán lên cánh cửa, chống mình mới không trượt khỏi cửa.

Ầm —— một tiếng vang thật lớn.

Cửa bị người ta tàn nhẫn đạp một cước, ván cửa run lên một cái, Ý Ý thảng thốt, nhìn chòng chọc vào cánh cửa gỗ, lòng bàn tay cong lên một chút, đầu ngón tay đặt sát vào nhau, xung quanh nổi lên vòng màu trắng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

- Tiện nhân, dám khóa trái cửa.

- Cho ta đạp, xem đêm nay ta bắt lấy cô ta, không làm cho chết mới là lạ!

Tiếng mắng gào, cách vẻn vẹn một cánh cửa, rất rõ ràng truyền vào trong tai, Ý Ý trong lòng chập trùng bất định, sợ đến hồn bay phách tán.

Thân thể cơ hồ cũng không phải của mình, thẫn thờ đưa tay chống đỡ cửa, lòng bàn tay bị chấn động đến mức tê cứng, trán rịn ra tầng tầng mồ hôi lạnh, trái tim như bị người xoay vòng dùi trống dùng sức đánh.

- Tiểu cô nương, trốn ai vậy?

Phía sau, bất thình lình vang lên giọng nam cười khẽ.

Cả người cô chấn động mạnh mẽ.

Dùng sức nuốt xuống một cái, xoay người, có hai người đàn ông cao lớn đang ngồ chỗ bàn ăn, bàn ăn cản hơn một nửa thân thể, từ eo trở lên lộ ra thân thể cương nghị mà cường tráng, còn vị đang nói chuyện kia, trong tay cầm ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đung đưa, một đôi mắt đào hoa, đang hứng thú nhìn nàng:

- Ở chỗ này, không phải là nơi để trốn.

Cô suýt chút nữa rớt nằm do bị dọa, chân mềm nhũn, muốn quỳ xuống đất, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, vô ý thức đưa tay ra tùy tiện bắt được một đồ vật, đem mình ổn định.

Cô buồn bã hai khuôn mặt xa lạ, không biết đây là người nào, nhưng bất kể là ai, dù sao cũng hơn hai cái tên dơ bẩn ngoài cửa.

- Cầu các người, để cho tôi trốn một lúc, một lúc thôi, được không?

Cố Đình Thâm dừng lắc rượu, khóe môi có ý cười không rõ, con mắt trong trẻo nhìn cô từ trên xuống dưới.

- Không thể nha.

Trong bụng cô hồi hộp.

- Chúng tôi lập tức sẽ đi, cô làm sao chống đỡ cửa, cũng không được rồi.

Bên cạnh có một vị nam nhân mang kính mắt phụ hoạ theo, trên mặt mang theo ý cười giống như đúc vị trước.

Ý Ý vừa kinh vừa sợ, hiện tại càng đang nếm trải nhân thế nóng lạnh, đã nhìn qua người năm sáu người, lại không một người muốn cứu giúp cô, trên thế giới này, ở đâu sẽ có nhiều người lương thiện như vậy.

Cô đang không biết nên làm gì, ngoài cửa, tiếng kêu la càng lúc càng lớn, trong phòng hai vị khách không phải là không có nghe thấy, nhưng họ mặc kệ, cảm thấy xem người xa lạ chịu khổ là chuyện rất sung sướng.

Cô cắn môi, lúc này không thể nói được gì, lời cầu xin đã đến miệng, cửa phòng rửa tay "cạch" một tiếng mở ra.

Vào lúc này tinh thần Ý Ý căng thẳng cao độ, nghe thấy tiếng khóa cửa, tưởng cánh cửa phía sau chống đỡ bị phá tan, cô cả người mất hết sức lực, "đông" một tiếng vang, hai chân bỗng nhiên quỳ xuống.

- Ôi, tiểu cô nương, làm sao sợ đến như vậy rồi.

Cố Đình Thâm không ổn định rượu, hắn chính là thích trêu ghẹo, sẽ không thật sự thấy chết mà không cứu, trước mắt cô gái nhỏ này xem ra yếu đuối mong manh, lại sợ hãi. Hắn sợ đem người làm cho sợ cháng váng, vừa muốn tới đỡ, ghế vừa mới đẩy ra lại bị người dùng lực đạp một cước, vừa vặn liền đá vào chân sau của hắn, bị ép ngồi xuống.

Hắn ngửa đầu liền gọi:

- Nam Cảnh Thâm cậu làm gì thế!

- Ngồi.

Âm thanh này......

Ý Ý không thể tin được ngẩng đầu lên, tay còn đỡ ở ngực, khi thấy rõ ràng đúng là Nam Cảnh Thâm, viền mắt nóng lên, khóe miệng không thể không nhúc nhích.

Dĩ nhiên sinh ra cảm giác yên ổn.

- Tứ gia......

Nam Cảnh Thâm không để ý đến cô, tự mình kéo cái ghế ngồi xuống, rót rượu, tiếng rượu đổ vào trong ly đặc biệt chói tai.

Gương mặt hắn lạnh lùng, cầm đũa ở trên bàn lên, bình tĩnh tự nhiên bắt đầu ăn từ đĩa rau.

Bên cạnh, hai người đàn ông cả kinh, cằm muốn rơi mất, từ trưa đến giờ, Nam Cảnh Thâm không ăn miếng nào, sau đó lại giục lấy đi, hiện tại lại có thể ngồi ở chỗ này tiếp tục dùng cơm.

Cố Đình Thâm cùng Phó Dật Bạch liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng ở cửa nơm nớp lo sợ, trong lúc nhất thời, vẻ mặt không hẹn nổi lên hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status