Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1003: Cô Có Hối Hận Không?

Ở bên dưới Tiểu Thanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động đến cực điểm.

Thân làm âm thần, nàng chưa bao giờ thấy qua có người dùng phương pháp này để thu thập hồn phách, thử hắc kì khủng bố đó rốt cuộc là thứ gì?

Tiểu Thanh vẫn luôn theo sau bảo vệ Diệp Thiếu Dương, phát hiện giữa ba người tạo nên một cảnh tượng kì quái, Diệp Thiếu Dương liều mạng giết quỷ, bản thân lại phòng ngự cho hắn, Đạo Phong ở phía trên theo sau dùng hắn kì hút tinh phách, đi tới đâu là một cảnh chết chóc đến đó.

Cuối cùng ba người trở thành một tổ hợp “mắt xích” thu hút sự chú ý của vong linh Nhật Bản, những quan quân Nhật Bản tụ lại ra lệnh cho tất cả vong linh tập kết, vây đánh ba người.

Tiểu Thanh liền cảm thấy mệt rã rời. May mà Tiểu Bạch từ thành trại trở về, mang theo vài người trong liên minh bắt quỷ, nhìn thấy hình ảnh trước mắt cũng khiếp sợ không thôi, họ tiến về phía trước giúp Tiểu Thanh và Diệp Thiếu Dương giảm bớt áp lực.

“Thiếu Dương, anh làm sao vậy?”

Nhuế Lãnh Ngọc thử tới gần Diệp Thiếu Dương liền bị ánh đao quét qua, vội vàng tránh lui ra phía sau.

“Hắn bây giờ lệ khí bạo phát, bất kì người nào cũng không thể tới gần hắn.”

Dương Cung Tử lên tiếng nhắc nhở.

“Vậy... làm thế nào bây giờ?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời không chú ý, bình thường không có chuyện gì có thể tác động lên cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Diệp Thiếu Dương không nhịn được tâm loạn như ma.

Cảm giác của cô với Diệp Thiếu Dương lúc này vô cùng lạ lẫm, cảm giác hắn giết những vong linh này còn muốn dữ tợn, tàn ác hơn.

Cô rất sợ Diệp Thiếu Dương sẽ không quay lại dáng vẻ như trước.

Số lượng quân Nhật không nhiều, lúc trước đã bị đội quân của Lý Hiếu Cường giết cho tan tác, lúc này lại bị Diệp Thiếu Dương cùng với liên minh bắt quỷ cuồng sát từ phía sau, thế trận rối loạn, liên tiếp bị bại lui.

Những quan quân chết, binh sĩ vì bị đánh bại mà tháo chạy.

Nhuế Lãnh Ngọc ra lệnh cho mọi người phân tán, đuổi giết mọi nơi, tận lực không cho bọn họ chạy trốn.

Diệp Thiếu Dương giết một vong linh cuối cùng ở trước mắt, quay đầu lại, tìm kiếm đối tượng có thể giết.

“Thiếu Dương!”

Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi gọi hắn một tiếng, dường như đã thức tỉnh hắn, lập tức cầm kiếm xông tới, bắt đầu tấn công điên cuồng.

Nhuế Lãnh Ngọc đành phải cầm kiếm chống cự, không trụ được lùi về phía sau, liên tục gọi tên hắn.

“Thiếu Dương, anh tỉnh lại đi, là tôi.”

Diệp Thiếu Dương bỗng dưng đứng lại, đôi mắt đỏ ké chăm chú nhìn cô, hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Đó là chuyện của tôi." Đạo Phong phi người xuống sân vườn.


Diệp Thiếu Dương cùng Dương Cung Tử cũng lập tức theo xuống.

Đám người vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền lập tức xông tới, từng người từng người nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn. Nhìn thấy màu mắt hắn trở về như bình thường thì mới yên tâm.

"Ổn rồi chứ?"

Tứ Bảo bước đến hỏi, thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu liền vỗ một cái lên chiếc bình bát có khắc Kim văn, hồn vía của Vương Bình liền rớt xuống, ngồi trên mặt đất. Cô ta đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương biểu cảm vô cùng phức tạp, không biết là đang tuyệt vọng hay là hối hận.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt cô, yên lặng cúi đầu xuống rồi lên tiếng:

"Cô còn lời nào muốn nói không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status